Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 217: rộng lớn ánh mắt

Chương 217: Tầm nhìn rộng lớn
Giờ phút này, ánh mắt của tất cả mọi người trong cả sảnh đường đều đổ dồn về phía Lâm Vân.
"Lâm Vân, mau nhận lấy đi." Lâm Thanh nhỏ giọng nói với nụ cười trên mặt.
Lâm Vân liếc nhìn tấm thẻ ngân hàng trước mặt, sau đó đứng dậy, bình thản nói: "Ông nội, tâm ý của ông cháu nhận, nhưng số tiền này cháu không cần, còn chức vụ quản lý công ty, cháu cũng không hứng thú."
"Hoa!"
Lời của Lâm Vân vừa dứt, cả bàn ăn lập tức xôn xao. Mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Vân.
"Ta không nghe nhầm chứ? Một món quà lớn như vậy, thằng nhóc này lại nói không cần?"
Không ai ngờ Lâm Vân lại từ chối món quà hậu hĩnh như vậy. Mọi người ở đây đều hiểu rất rõ, gia cảnh Lâm Vân rất nghèo, trước đây còn phải chạy đến Lâm gia xin xỏ tiền học.
Lâm Vĩ Quang lúc này đứng phắt dậy, chỉ vào Lâm Vân, giọng điệu sắc bén: "Lâm Vân, ngươi thật quá không biết điều! Các anh em Lâm gia khác vào công ty đều phải bắt đầu từ vị trí cơ sở, ông nội trực tiếp để ngươi làm quản lý, ngươi còn từ chối! Ngươi đúng là không biết điều!"
Nhị bá Lâm Dũng Cường cũng lạnh giọng nói: "Cháu trai, cháu thật quá đáng! Ta thấy cháu là không vừa lòng những thứ lão gia tử đưa cho cháu nên mới từ chối, muốn kiếm thêm lợi lộc đúng không?"
"Nhị bá, lần này cháu về, đơn giản chỉ là muốn chúc thọ ông nội, không có những ý đồ bẩn thỉu như chú nghĩ đâu!" Lâm Vân cười khẩy nói.
"Bốp!"
"Cái thằng nhóc này sao lại vô giáo dục như thế, có ai nói chuyện với người lớn như cháu không! Đến tôn trọng trưởng bối cũng không biết sao?" Nhị bá đập bàn, đứng bật dậy, mặt đầy giận dữ.
Nhị bá Lâm Dũng Cường là tổng quản lý đương nhiệm của Tập đoàn Lâm Thị, nắm quyền quản lý toàn bộ Tập đoàn Lâm Thị, trong đám con cháu Lâm gia, ai dám nói chuyện với hắn như thế? Đừng nói là thế hệ trẻ, ngay cả người cùng thế hệ, ngoại trừ anh trai ông ra, cũng không ai dám làm như vậy.
Lâm Vân nhắm mắt lại: "Nhị bá, ta nể ông mới gọi một tiếng Nhị bá, ta không nể ông, ông là cái thá gì? Dám gào thét trước mặt ta, xin lỗi, ông không có tư cách đó!"
Lời này của Lâm Vân vừa thốt ra, cả hội trường lại một lần nữa xôn xao, mọi người đều kinh ngạc nhìn Lâm Vân.
"Lâm Vân, những năm nay cháu chịu khổ rồi, nhưng cháu nói chuyện với Nhị bá như vậy thật không ổn!" Đại bá nghiêm giọng phê bình.
Cô cô cũng lạnh lùng lên tiếng: "Lâm Vân, cháu nên chú ý lời nói, cháu là con cháu, chúng ta là người lớn! Cháu quá đáng lắm rồi!"
Lâm Vĩ Quang càng hung hăng trừng mắt Lâm Vân, nếu không phải vì có các trưởng bối ở đây, nhìn dáng vẻ đó của Lâm Vĩ Quang, e rằng đã xông vào đánh Lâm Vân rồi.
Trong chớp mắt, Lâm Vân trở thành mục tiêu công kích, trở thành đối tượng bị tất cả các bậc trưởng bối quở trách.
"Lâm Vân!"
Lâm Thanh không ngừng kéo vạt áo Lâm Vân, ám chỉ Lâm Vân đừng nói nữa.
"Được rồi, im miệng hết đi, Dũng Cường, anh cũng ngồi xuống đi!"
Cuối cùng ông cụ cũng lên tiếng.
Nhị bá Lâm Dũng Cường nghe vậy mới miễn cưỡng ngồi xuống với vẻ mặt bất mãn, nhưng khi ngồi xuống, ông vẫn lạnh lùng nói: "Con cái của thằng anh ta đều như nhau cả, đều là một lũ ngu ngốc không biết điều!"
Vì ông cụ đã lên tiếng nên cả bàn ăn liền im lặng trở lại. Ông cụ nhìn Lâm Vân rồi nói: "Lâm Vân, vì cháu từ chối món quà 5 triệu và chức vị quản lý mà ta cho, vậy cháu nói cho ông nghe, vì sao cháu lại từ chối?"
"Ông nội, hiện giờ cháu đã có sự nghiệp của mình, chỉ có cái Lâm Thị Tập Đoàn, căn bản không vừa mắt cháu, đừng nói là 5 triệu và chức quản lý, cho dù đem toàn bộ Lâm Thị Tập Đoàn cho cháu, cháu cũng chẳng hứng thú." Lâm Vân bình tĩnh nói.
"Ầm!"
Giờ khắc này, tất cả mọi người cảm thấy Lâm Vân thật quá ngông cuồng. Lâm Thị Tập Đoàn là tập đoàn số một số hai ở huyện Kiến Nghiệp, tổng tài sản lên đến hơn bốn trăm triệu, ở cấp huyện, nó chắc chắn là một gã khổng lồ. Ngay cả ở Thanh Dương Thị, nó cũng thuộc hàng khá tốt.
Vậy mà dám nói cái Lâm Thị Tập Đoàn không vừa mắt?
"Thật là trò cười, thằng ba sinh ra đứa con trai này, ngoài việc thừa hưởng cái tính cố chấp của nó ra, còn học được cái thói khoác lác, vậy mà dám nói cả Lâm Thị Tập Đoàn này không lọt mắt nó sao?" Nhị bá cười nhạo.
Đại bá cũng lên tiếng: "Lâm Vân, cháu bây giờ vẫn đang đi học, có sự nghiệp gì chứ? Cháu nói chuyện quá không suy nghĩ."
Cô cô cũng lắc đầu: "Đúng vậy Lâm Vân, cháu nói hơi quá rồi."
"Đại bá, có lẽ nó thật có sự nghiệp riêng đó? Ví dụ như là đi bán hàng rong ở đại học." Lâm Vĩ Quang chế giễu nói.
"Phụt!" Đám con cháu có mặt ở đó đều che miệng cười.
Ông cụ Lâm cũng khẽ lắc đầu.
"Lâm Vân, ta hỏi lại một lần nữa, cháu chắc chắn không cần những thứ ta cho sao?" Ông cụ Lâm hỏi.
"Cháu chắc chắn." Lâm Vân trả lời hết sức kiên quyết.
"Tốt, ta tôn trọng sự lựa chọn của cháu." Ông cụ nói.
Kết quả như vậy khiến đám người Lâm Vĩ Quang mừng thầm trong bụng, vì trong mắt bọn họ, Lâm Vân không nhận được chút lợi ích nào, sau này vẫn chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Vì chuyện của Lâm Vân, bầu không khí của cả buổi tiệc gia đình trở nên có chút kỳ quái.
Buổi tiệc gia đình cứ như vậy vội vàng kết thúc.
Khi tiệc tan, ông cụ dặn Lâm Lang Thiên và Lâm Vĩ Quang dẫn Lâm Vân, Lâm Thanh cùng các anh chị em khác đi dạo một vòng ở huyện Kiến Nghiệp, sau đó chờ ngày mai đến dự tiệc mừng thọ.
Hôm nay chỉ là tiệc gia đình, ngày mai mới là tiệc mừng thọ 80 tuổi của ông cụ Lâm. Địa điểm tổ chức tiệc mừng thọ không phải ở đây mà là ở quê của ông cụ, làng Lâm.
Vì là đại thọ 80 tuổi nên ông cụ Lâm đã mời gần như toàn bộ nhân vật tai to mặt lớn của huyện Kiến Nghiệp, ngày mai chắc chắn sẽ là một bữa tiệc vô cùng thịnh soạn.
Vì ông cụ dặn Lâm Vĩ Quang và Lâm Lang Thiên dẫn mọi người đi dạo một vòng ở huyện Kiến Nghiệp nên thế hệ trẻ tuổi đều ra đến trước cửa biệt thự.
Lúc đầu Lâm Vân không muốn đi nhưng Lâm Thanh kéo tay Lâm Vân, nói nếu Lâm Vân không đi nghĩa là xem thường cô. Lâm Thanh đã nói như vậy, Lâm Vân đành phải đồng ý.
Lâm Vân biết, Lâm Thanh kéo Lâm Vân đi cùng mọi người là muốn giúp Lâm Vân hòa hoãn mối quan hệ căng thẳng với mọi người.
Trước cửa biệt thự.
"Thằng nhóc, hồi nãy ở bữa tiệc gia đình, mày ngông cuồng quá đấy, dám ăn nói với ông tao như thế, nếu không phải có ông ở đó, tao đã đấm cho mày một trận rồi!" Lâm Vĩ Quang nhìn chằm chằm Lâm Vân với vẻ mặt hống hách.
"Với cái thân thể này của anh, ai đấm ai còn chưa biết." Lâm Vân cười nhạt. Nhìn Lâm Vĩ Quang ốm yếu, biết ngay là kẻ bị tửu sắc làm cho suy nhược cơ thể, nếu động tay động chân thì người thiệt thòi chắc chắn là hắn.
Nghe vậy, lửa giận lập tức bùng lên trong mắt Lâm Vĩ Quang.
"Mẹ nó, tao thấy mày là muốn bị đánh!"
"Vĩ Quang!"
Lâm Lang Thiên ngăn hắn lại rồi nói: "Vĩ Quang, cậu chấp nhặt với một tên ngốc làm gì?"
"Hắc hắc, anh nói đúng!" Lâm Vĩ Quang cười đểu một tiếng.
Lâm Lang Thiên nhìn Lâm Vân, khinh thường nói: "Lâm Vân em trai, cậu thật ngốc khi về nhà, ông nội cho tiền và địa vị mà không cần, người không biết tốt xấu như cậu, cả đời chắc chắn nghèo mạt rệp, sau này ra ngoài, đừng nói mình là người nhà họ Lâm, kẻo làm mất mặt người nhà họ Lâm."
"Không sai! Đừng để Lâm gia chúng ta mất mặt!" Lâm Vĩ Quang lớn tiếng phụ họa.
Lâm Vân cười khẩy: "Lâm Lang Thiên, Lâm Vĩ Quang, tương lai của các anh chỉ có thể gói gọn trong cái huyện Kiến Nghiệp này thôi, tương lai của tôi là chinh phục toàn bộ giới kinh doanh Tây Nam, thậm chí toàn bộ giới kinh doanh Hoa Quốc, chúng ta không cùng tần số, cũng không có chủ đề chung."
"Cái gì? Chinh phục toàn bộ giới kinh doanh Hoa Quốc? Ha ha!" Lâm Vĩ Quang và các anh chị em ở đây đều cười phá lên ha hả. Lâm Lang Thiên cũng lắc đầu cười nhạo, mắt đầy vẻ khinh thường.
Chỉ có Lâm Thanh tiến lên vỗ vai Lâm Vân.
"Lâm Vân, có mơ ước là tốt rồi, chị ủng hộ em!" Lâm Thanh nói vậy có lẽ là vì muốn giúp Lâm Vân giải tỏa sự bối rối.
"Được rồi, đừng lãng phí thời gian với cái tên nhóc chỉ biết khoác lác này, bàn chuyện đi chơi thôi." Lâm Lang Thiên nói.
"Dạo này ở Kiến Nghiệp có một câu lạc bộ bắn súng mới mở, chúng ta đi đó chơi đi, đúng là sướng luôn đấy!" Lâm Vĩ Quang nhảy cẫng lên nói.
"Câu lạc bộ bắn súng? Sướng à?" Nghe đến đây mọi người đều tỏ ra vô cùng hứng thú. Đặc biệt là các nam sinh, đối với súng ống đều có một sự yêu thích nhất định, nghĩ đến việc có thể cầm súng thật lên và thỏa mãn cơn nghiện bắn súng thì quả là tuyệt vời!
"Nghe nói câu lạc bộ bắn súng này là do một sĩ quan đã xuất ngũ mở, chủ yếu là do hứng thú, đã đầu tư 30 triệu vào đó! Việc xét duyệt hội viên rất nghiêm ngặt, không mở cửa cho người ngoài, người bình thường không có tư cách vào." Chu Bang, con của cô cô nói.
"Vậy sao? Chúng ta đều không có tư cách hội viên." Mọi người nhao nhao lên tiếng. Với thân phận con cháu chi thứ của Lâm gia như họ, căn bản không thể có được tư cách hội viên của câu lạc bộ bắn súng này.
"Tư cách hội viên của em là anh hai em giúp làm cho, anh hai, anh nghĩ cách giúp mọi người đi?" Lâm Vĩ Quang nhìn về phía Lâm Lang Thiên.
"Không sao, anh có quen biết với ông chủ ở đó, anh dẫn mọi người vào." Lâm Lang Thiên chậm rãi nói. Lâm Lang Thiên là phó tổng quản lý của Tập đoàn Lâm Thị, lại là người thừa kế tương lai của Tập đoàn Lâm Thị, mối quan hệ ở Kiến Nghiệp này đương nhiên là cực tốt.
"Anh cả Lâm Lang Thiên muôn năm!"
Mọi người đều vui vẻ hoan hô lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận