Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 189: điều tra kế hoạch

"Haiz, có lẽ vậy." Lâm Vân cười cười. Giang Tĩnh Văn ôm Lâm Vân, vừa cười vừa nói: "Ngươi yên tâm, hiện tại ta đều là người của ngươi, chuyện điều tra, ta sẽ dốc toàn lực hiệp trợ ngươi thu thập chứng cứ!" Khoảng cách gần như vậy, Lâm Vân có thể rõ ràng cảm nhận được mùi thơm trên người Giang Tĩnh Văn. "Có phải muốn tiếp tục không nha!" Giang Tĩnh Văn cười quyến rũ một tiếng, sau đó lại hôn Lâm Vân. Hai người hôn nhau hai phút đồng hồ, đang muốn tiến thêm một bước thì: "Chờ một chút!" Giang Tĩnh Văn gọi Lâm Vân lại. "Sao vậy?" Lâm Vân hỏi. "Sắp đến giờ làm rồi, hay là không nên đến trễ thì hơn, nếu không chủ quản của các ngươi lại muốn gây phiền phức cho ngươi, sẽ ảnh hưởng đến việc điều tra của ngươi, đợi buổi tối sau khi tan làm lại nói, được không?" Giang Tĩnh Văn nói. "Đương nhiên." Lâm Vân gật đầu. Lâm Vân cũng biết rõ cái gì quan trọng hơn, nhiệm vụ điều tra quan trọng hơn. Mà bây giờ đã là 8 giờ 20 sáng, công ty 9 giờ sẽ đi làm. Hai người rời giường sau khi rửa mặt, đã là 8 giờ 35, tại khách sạn mua chút bữa sáng, hai người liền bắt xe taxi, hướng Hoa Đỉnh Tập Đoàn phân công ty Khánh Quang mà đi... Một bên khác. Bạn trai cũ của Giang Tĩnh Văn là Lương thiếu, ra khỏi khách sạn thì: "Mẹ nó, con đĩ thối tha này, trước kia còn nói cái gì, muốn giữ đến khi kết hôn mới trao lần đầu cho tao, hôm qua bảo nó tiếp rượu Ngô hội trưởng trong tỉnh cũng không chịu, bây giờ lại cùng thằng đàn ông khác thuê phòng, đáng giận!" Mặt Lương thiếu xanh mét. Lúc trước Lương thiếu vì theo đuổi Giang Tĩnh Văn, đã tốn rất nhiều tâm sức. Kết quả hắn còn chưa chơi được lần nào, bây giờ lại bị thằng đàn ông khác chơi, hắn đương nhiên tức giận. "Lương thiếu, có muốn tìm người, nghĩ cách xử lý thằng nhãi kia không?" Một người sau lưng hỏi. "Không, thằng nhãi này vậy mà có thể mang súng, nhỡ đâu là người có bối cảnh thì phiền phức, phải đi điều tra thân phận và bối cảnh của nó trước đã! Rồi tính tiếp!" Lương thiếu nói... Một bên khác. Trên xe taxi. Giang Tĩnh Văn kéo tay Lâm Vân, nói: "Lâm Vân, vì giờ ta là người của ngươi, cho nên chuyện ngày hôm qua, ta nhất định phải giải thích với ngươi một chút, hôm qua ta say xỉn, đúng là quá tức giận, quá khó chấp nhận, ta đảm bảo, sau khi làm phụ nữ của ngươi, ta chắc chắn sẽ không bao giờ đi quán rượu uống say nữa!" "Dù bạn trai ngươi có quá đáng, ngươi cũng không nên chà đạp chính mình như vậy chứ, đồ ngốc." Lâm Vân nói. "Nếu như hắn chỉ là quá đáng, có lẽ ta còn có thể tha thứ, nhưng ngươi biết không? Hắn tên khốn nạn này, vì chuyện làm ăn của gia tộc bọn hắn, vậy mà bỏ thuốc mê ta, ném ta cho một lão già! Bắt ta phải phục vụ lão già đó!" Giang Tĩnh Văn nói. "Hả?" Lâm Vân giật mình. "Nếu không phải lúc đó ta cầm lấy một con dao gọt trái cây, lấy cái chết ép buộc, thì lần đầu của ta, chỉ sợ đã bị lão già kia chà đạp!" Giang Tĩnh Văn ấm ức nói. Giang Tĩnh Văn tiếp tục: "Ta trốn ra sau, đi tìm hắn chất vấn, ngươi biết hắn nói sao không? Hắn nói ta chỉ là hi sinh thân thể một chút thôi, chứ đâu có muốn cái mạng của ta, ngươi nói ta có thể không tức giận sao? Ta có thể không đau lòng sao?" "Vì chuyện làm ăn của nhà, vậy mà hiến thân bạn gái cho người khác? Đúng là đủ khốn nạn!" Lâm Vân nheo mắt nói. Lâm Vân cuối cùng cũng hiểu, vì sao hôm qua Giang Tĩnh Văn lại uống say đến như vậy. "Loại chuyện này, ta đều không nói ra được, cho nên hôm qua ta chỉ nói hắn đã đi quá giới hạn, chứ không đề cập chuyện này." Giang Tĩnh Văn nói. Lâm Vân giật mình gật đầu. "Đừng nói hắn nữa, anh yêu, em cho anh ăn này!" Giang Tĩnh Văn đưa một cái bánh bao, đút tới miệng Lâm Vân. Thấy Giang Tĩnh Văn đút mình ăn, mặt Lâm Vân hơi nóng lên, Lâm Vân còn chưa được cô gái nào, tỉ mỉ chăm sóc như vậy cả. Bạn gái cũ của Lâm Vân là Phỉ Phỉ, Lâm Vân và cô ta quen nhau hai năm, chưa bao giờ đút cho Lâm Vân ăn cái gì. "Cám ơn!" Lâm Vân cười nuốt vào. "Cậu nhóc, cậu thật là có phúc đấy!" Tài xế xe taxi ngưỡng mộ nói. Lâm Vân miễn cưỡng cười một tiếng. Vì Lâm Vân đang nghĩ đến Vương Tuyết! Trong lòng Lâm Vân vẫn luôn nghĩ về Vương Tuyết, cho nên tối hôm qua lúc tỉnh táo, dù Giang Tĩnh Văn có quyến rũ thế nào đi nữa, Lâm Vân cũng không hề động vào cô chút nào! Nhưng mà, số phận hết lần này đến lần khác muốn trêu đùa Lâm Vân. Tối hôm qua Lâm Vân cũng say, Lâm Vân cũng không biết làm sao mình ngủ trên giường được. Quan trọng nhất là, vậy mà còn say rượu phát sinh quan hệ với Giang Tĩnh Văn? Mặc dù Lâm Vân không có cảm giác và ký ức gì, nhưng máu đã vấy lên ga giường! Nếu đã phát sinh quan hệ với Giang Tĩnh Văn, nếu chuyện này không cách nào thay đổi, Lâm Vân khẳng định không muốn phụ lòng cô ấy. Vương Tuyết, Giang Tĩnh Văn, mình nên làm gì đây? Lâm Vân không muốn phụ lòng ai cả! Nhưng nhất thời Lâm Vân cũng không nghĩ ra nên làm thế nào. Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Vân liền chẳng vui vẻ nổi. "Anh yêu, đang nghĩ gì vậy!" Giang Tĩnh Văn nhìn Lâm Vân. "Ừm." Lâm Vân giật mình từ trong thất thần hoàn hồn. "Anh có tâm sự, nói một chút xem nào, là chuyện công ty sao?" Giang Tĩnh Văn lộ ra nụ cười mê người. "Ừm...... Ừ." Lâm Vân chỉ có thể gật đầu. "À phải rồi Tĩnh Văn, em là cấp cao của công ty, chẳng lẽ một chút chứng cứ cũng không có sao?" Lâm Vân hỏi. "Anh có thể không biết, quản lý tài vụ công ty là con trai của tổng quản lý, hai cha con bọn họ luôn luôn nắm giữ tài chính công ty, cho dù là em, cũng căn bản không tiếp cận được." Giang Tĩnh Văn lắc đầu. "Quản lý tài vụ, lại là con trai tổng quản lý?" Lâm Vân giật mình. Lâm Vân nghĩ đến hôm qua lúc mới đi làm, quản lý tài vụ đi qua trước mặt mình, hắn bất cẩn làm đổ thùng nước, rồi lại trút giận lên người Lâm Vân. "Hóa ra hắn là con trai tổng quản lý, bảo sao hắn ngang ngược càn rỡ như vậy!" Lâm Vân nheo mắt lẩm bẩm. Lúc này, Giang Tĩnh Văn nói: "Chuyện công ty, em vừa mới nghĩ ra một biện pháp, anh có muốn nghe không?" "Hả? Em có biện pháp gì?" Lâm Vân tò mò hỏi. Giang Tĩnh Văn ghé vào tai Lâm Vân, nhỏ giọng nói: "Biện pháp rất đơn giản, em sẽ tìm lý do dụ quản lý tài vụ đi chỗ khác, anh nhân lúc đó lấy cớ quét dọn, đi vào văn phòng hắn, sau đó tìm kiếm chứng cứ!" "Biện pháp này có thể đấy!" Lâm Vân gật gù. "Anh yêu, em thông minh chứ!" Giang Tĩnh Văn vừa nói, vừa hôn lên mặt Lâm Vân một cái. Lâm Vân nhìn khuôn mặt Giang Tĩnh Văn tràn ngập nụ cười hạnh phúc, mũi Lâm Vân cay cay. Lúc đầu Lâm Vân muốn nói thẳng với Giang Tĩnh Văn, là mình thật ra có bạn gái rồi. Nhưng nhìn Giang Tĩnh Văn bây giờ đang hạnh phúc, vui vẻ, lời đã đến khóe miệng, nhưng lại chỉ có thể nuốt xuống. Đúng vào lúc này, điện thoại Lâm Vân đột nhiên vang lên. "Đinh linh linh, đinh linh linh!" Điện thoại di động của Lâm Vân reo. Khi Lâm Vân lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy trên màn hình hiện tên người gọi, cả người đều giật mình. "Sao thế anh yêu? Chẳng lẽ là...... Bạn gái bé nhỏ của anh gọi điện thoại à?" Giang Tĩnh Văn nhìn Lâm Vân. Lâm Vân nghe vậy, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, giác quan thứ sáu của phụ nữ, quả là chuẩn xác! "A lô, Vương Tuyết." Lâm Vân nhận điện thoại. Dù thế nào, Lâm Vân tuyệt đối sẽ không vì Giang Tĩnh Văn mà phụ lòng Vương Tuyết. "Lâm Vân, bao giờ anh mới quay lại Dương thị vậy? Em... Em có hơi nhớ anh rồi." Trong điện thoại vang lên giọng của Vương Tuyết. Nghe Vương Tuyết nói câu này, trong lòng Lâm Vân lại càng lo lắng. "Anh còn có một nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ anh sẽ quay lại." Lâm Vân gượng cười nói. "Vậy...... anh có nhớ em không?" Vương Tuyết hỏi. "Đương nhiên!" Lâm Vân gật gù, đồng thời nhìn thoáng qua Giang Tĩnh Văn, trong lòng Lâm Vân có chút xấu hổ và bất đắc dĩ. Lâm Vân thực sự nhớ Vương Tuyết, nếu không tối hôm qua Lâm Vân đã không khắc chế như vậy. "Vậy em chờ anh về." Trong điện thoại truyền ra giọng nói ngọt ngào của Vương Tuyết. Sau khi cúp điện thoại. "Tĩnh Văn, em nói đúng, người vừa gọi điện thoại cho anh, là bạn gái của anh." Lâm Vân chân thành nói. Lúc đầu Lâm Vân đã muốn nói thật với Giang Tĩnh Văn, Lâm Vân không muốn lừa dối cô. "Tối hôm qua ở quán rượu, và lúc mới đến khách sạn, anh luôn rất kiềm chế, cũng là vì cô ấy phải không?" Giang Tĩnh Văn hỏi. "Ừm!" Lâm Vân gật đầu. "Anh có thể thật thà thừa nhận, còn tốt hơn tên kia nhiều." Giang Tĩnh Văn nói. Nếu Lâm Vân không thừa nhận, hoặc là lừa dối cô, Giang Tĩnh Văn chắc chắn sẽ thất vọng hoàn toàn. "Nhưng mà em phải làm sao đây? Em biết tối hôm qua chúng ta đều uống say, em biết anh không cố ý." Giang Tĩnh Văn nhìn Lâm Vân. Ngay sau đó, giọng Giang Tĩnh Văn thay đổi. "Nhưng lần đầu tiên của em đã bị anh cướp đi rồi, đây đã là sự thật không thể thay đổi, lỡ em có thai thì sao?" "Mà lại em đã nói với anh rồi, em có mối tình đầu, em trao lần đầu tiên cho ai, thì em sẽ nhận định cả đời người đó! Em mặc kệ, anh nhất định phải chịu trách nhiệm với em!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận