Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 267: thu hoạch

Chương 267: Thu hoạch
Dưới sự dẫn đầu của Triệu Phú, mấy người đi thẳng về phía trước.
“Triệu công tử!” Mấy nhân viên phụ trách Ma Thiên Luân, liếc mắt một cái liền nhận ra Triệu Phú.
“Ta dẫn bạn ta đến chơi, cho bọn ta lên trước!” Triệu Phú ngạo nghễ nói.
“Vâng Triệu công tử, mời ngài đi lối này.” Nhân viên công tác làm động tác mời.
“Này, hắn dựa vào cái gì mà chen ngang!”
“Đúng vậy đó, hắn dựa vào cái gì chen ngang!”
Mấy người đang xếp hàng, thấy có người chen ngang, đều tỏ vẻ bất mãn.
Triệu Phú quay đầu nhìn những người này, lớn tiếng nói: “Bởi vì lão tử tên Triệu Phú! Lão tử là con trai của cổ đông khu vui chơi Kim Hoa! Các ngươi là cái thá gì?”
Những người này nghe vậy, lập tức biến sắc, sau đó không dám nói thêm lời nào.
Triệu Phú thấy thế, lúc này mới lộ vẻ hài lòng.
“Đi, lên trên Ma Thiên Luân!” Triệu Phú vung tay lên.
Bên trong Ma Thiên Luân.
Lâm Vân và Chu Tĩnh ngồi một bên, Triệu Phú cùng hai người bạn của hắn ngồi một bên khác.
Lúc đầu Triệu Phú muốn ngồi chung với Chu Tĩnh, kết quả bị Chu Tĩnh từ chối khéo léo.
Ma Thiên Luân từ từ lên cao.
“Cao quá, ta hơi sợ!” Chu Tĩnh bất giác nắm lấy cánh tay Lâm Vân.
“Đừng sợ, không rơi được đâu.” Lâm Vân mỉm cười.
Cảnh này lọt vào mắt Triệu Phú, tự nhiên là ghen ghét không thôi.
“Tiểu tử, lại đây, chúng ta đổi chỗ!” Triệu Phú nói với Lâm Vân.
“Tại sao ta phải đổi với ngươi?” Lâm Vân khinh thường cười một tiếng.
Triệu Phú nghe vậy, lập tức hơi nhướng mày, hắn vốn cho rằng Lâm Vân sẽ e dè thân phận của hắn, rồi ngoan ngoãn đổi chỗ với hắn, ai ngờ Lâm Vân lại hỏi ngược lại hắn.
“Bởi vì vé của ngươi là do ta trả tiền!” Triệu Phú ngạo nghễ nói.
Vé Ma Thiên Luân tính riêng.
“Chẳng phải chỉ 100 tệ sao? Cầm lấy đi!”
Lâm Vân cười khẩy, sau đó lấy ra một tờ tiền trăm, rồi ném xuống trước mặt Triệu Phú.
“Ngươi…”
Triệu Phú biến sắc.
“Ngươi xem lão tử thiếu 100 đồng tiền này chắc?” Triệu Phú khó chịu nói.
Ngay sau đó, Triệu Phú ném lại tiền vào mặt Lâm Vân.
Trong lòng Triệu Phú cực kỳ khó chịu, thậm chí hắn còn muốn xông lên đánh Lâm Vân, chỉ là thấy Chu Tĩnh ở bên cạnh.
“Lâm Vân, ngươi rất ngông cuồng, nhưng mà ngươi không có vốn liếng ngông cuồng, người như ngươi thường không có kết cục tốt đâu.” Sắc mặt Triệu Phú âm trầm.
Trong câu nói của Triệu Phú đầy vẻ đe dọa, như muốn hăm dọa Lâm Vân rằng ngươi đắc tội ta sẽ không có kết cục tốt.
Chu Tĩnh nghe vậy ở bên cạnh không khỏi cười thầm.
Nàng biết, Triệu Phú xem Lâm Vân như một kẻ không có tiền bình thường, nhưng thân phận của Lâm Vân như thế nào, Chu Tĩnh hiểu rất rõ.
“Triệu công tử, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở.” Lâm Vân cũng nở nụ cười đầy suy tư...
Từ trên Ma Thiên Luân đi xuống, một nhóm năm người lại đi tới khu xếp hàng trước nhà ma.
“Bụng ta hơi đau, ta đi vệ sinh, nhà ma ta đi hoài rồi, các ngươi đi xếp hàng đi, ta không đi nữa.” Triệu Phú nói.
Sau khi nói xong, Triệu Phú liền rời khỏi khu xếp hàng.
“Thằng nhóc tên Lâm Vân kia, lại dám tán Chu Tĩnh, xem lão tử xử lý mày!” Triệu Phú nở một nụ cười lạnh.
Trước đây Triệu Phú từng theo đuổi Chu Tĩnh một thời gian, nhưng vì hoàn toàn không có hy vọng, nên hắn mới từ bỏ.
Bây giờ hắn thấy Chu Tĩnh lại cùng một gã ăn mặc quê mùa, nghèo túng đến khu vui chơi, đặc biệt là vừa rồi trên Ma Thiên Luân, Chu Tĩnh lại dám nắm tay Lâm Vân, điều này khiến trong lòng hắn bất công gấp bội!
Ngay sau đó, Triệu Phú đi tới phòng điều khiển nhà ma.
“Triệu công tử!”
Mấy nhân viên phòng điều khiển nhìn thấy Triệu Phú, vội đứng lên hành lễ.
Triệu Phú là con trai cổ đông lớn thứ ba của khu vui chơi Kim Hoa, thường xuyên đến khu vui chơi chơi bời nên các nhân viên đều biết hắn.
“Cho ta một bộ trang phục ma, ta muốn vào nhà ma đóng giả ma.” Triệu Phú nói.
“Triệu công tử, việc đóng giả ma, sao có thể để ngài đi chứ.” một nhân viên công tác nói.
“Mẹ kiếp, bớt nói nhảm, mau tranh thủ thời gian lấy ra! Phải lấy loại trang phục và đạo cụ kinh khủng nhất ấy!” Triệu Phú mất kiên nhẫn nói.
Ý định của Triệu Phú rất đơn giản, vào nhà ma đóng giả ma, dọa Lâm Vân, để Lâm Vân xấu mặt trước mặt Chu Tĩnh!
…Một bên khác.
Sau khi xếp hàng khoảng bảy, tám phút, Lâm Vân và Chu Tĩnh, cùng hai người bạn của Triệu Phú, thuận lợi tiến vào nhà ma, ánh sáng trong nháy mắt tối sầm lại, trong phòng vang lên những âm thanh đáng sợ, rùng rợn.
“Chu Tĩnh, em đã đến nhà ma bao giờ chưa?” Lâm Vân lên tiếng hỏi.
“Chưa, ta… ta hơi sợ.” Chu Tĩnh yếu ớt nói.
“Không sao, có anh ở đây mà.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
“Á!”
Đúng lúc này, một tượng quỷ đói bên cạnh đột nhiên thét lên một tiếng.
“A a!”
Chu Tĩnh sợ đến vội ôm lấy Lâm Vân.
Lâm Vân chỉ cảm thấy một mùi hương ngọc ngà, ấm áp.
Chu Tĩnh không kịp phản ứng, mặt của nàng “xoạt” một tiếng đỏ bừng, nàng tuyệt đối chưa từng chủ động ôm bất kỳ bạn nam nào như vậy.
May mà ánh đèn trong nhà ma rất mờ ảo, nên Lâm Vân không thấy được khuôn mặt đỏ tới mang tai của nàng.
“Chu Tĩnh, đi theo anh, đừng sợ!”
Lâm Vân trực tiếp kéo tay ngọc trắng nõn của Chu Tĩnh.
Khi tay của Chu Tĩnh bị Lâm Vân nắm lấy, nàng run lên cả người, như bị điện giật.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không hất tay của người đàn ông này ra, mà để mặc hắn nắm lấy tay mình.
Đi một đoạn, bên trong nhà ma thật sự rất tối tăm, đáng sợ, nhưng Chu Tĩnh không còn sợ hãi kêu la như trước nữa.
“Chu Tĩnh, không ngờ rằng bình thường em là nữ cường nhân, mà trong cuộc sống thường ngày lại yếu đuối như vậy, cũng cần có đàn ông che chở.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
Mặt Chu Tĩnh hơi ửng hồng, nhưng không nói gì.
“Nha nha!”
Đúng lúc này, trong bóng tối đột nhiên có một bóng đen lao ra, kèm theo một tiếng kêu quái dị.
Nhìn qua ánh sáng mờ ảo kia, là một con quỷ đói trang điểm đáng sợ, răng nanh và mắt còn phát ra ánh sáng xanh lè.
“A a!”
Chu Tĩnh sợ hãi kêu to, ôm chặt tay Lâm Vân.
Ngay cả hai người bạn của Triệu Phú cũng bị "con quỷ thật" này làm cho sợ dựng cả tóc gáy, ôm chầm lấy nhau hét lên.
Chỉ thấy con quỷ đói kia lao tới, trực tiếp nhào về phía Lâm Vân.
“Ngọa tào mẹ nó!”
Lâm Vân cũng bị giật mình, thấy quỷ đói xông tới, Lâm Vân theo bản năng liền đá một cước.
“Ôi!”
Cùng với một tiếng kêu thảm thiết, con quỷ đói trong nháy mắt bị đá ngã xuống đất, còn hét lên một tiếng.
“Hả? Giọng người?”
Mọi người nghe thấy vậy, đây chẳng phải giọng người sao?
“Lâm Vân, em nghe nói trong nhà ma thỉnh thoảng sẽ có người thật đóng giả ma, đây... Đây chẳng phải là người đóng giả sao?” Chu Tĩnh nói.
“Rất có khả năng, chẳng lẽ ta lại đá trúng nhân viên công tác sao?” Lâm Vân lộ vẻ xấu hổ.
Ngay sau đó, Lâm Vân vội lấy điện thoại di động ra, mở đèn pin lên, soi vào “con quỷ” này rồi mau chóng đỡ hắn dậy.
“Vị nhân viên này, thật ngại quá nha, anh dọa người cũng đừng nhào lên người tôi chứ, làm tôi hoảng sợ, lỡ không giữ được mà ra tay thì sao.” Lâm Vân lúng túng nói.
“Mẹ kiếp, cậu ra tay hung ác quá đấy!” Con quỷ kia kêu lên.
“Hả? Giọng nói sao mà quen thế?” Mọi người ngơ ngác.
Ngay sau đó, Lâm Vân đưa tay giật mặt nạ trên đầu hắn xuống.
“Triệu công tử!”
Mọi người nhìn kỹ, mẹ nó chẳng phải Triệu Phú sao? Dù Triệu Phú muốn che mặt, nhưng mọi người vẫn thấy được.
Trên mặt Triệu Phú còn có một dấu giày, hiển nhiên là bị Lâm Vân đá trúng lúc nãy.
“Triệu Phú, anh... anh không phải nói bụng đau đi vệ sinh sao? Sao lại ở đây đóng giả ma?” Chu Tĩnh nghi ngờ hỏi.
“Ta…ta chỉ muốn trêu chọc em thôi mà.” Triệu Phú gượng cười nói.
Triệu Phú cũng vô cùng lúng túng.
Ngay sau đó, Triệu Phú nhìn về phía Lâm Vân.
“Thằng nhãi ranh, mày đá tao có đúng không?” Triệu Phú tức giận trừng mắt nhìn Lâm Vân.
“Ai bảo anh đóng giả ma dọa người, tôi làm sao biết là anh chứ?” Lâm Vân buông tay nói.
Chu Tĩnh cũng nói: “Triệu Phú, cậu ấy thực sự không biết là anh mà.”
“Thôi được rồi!”
Triệu Phú chỉ có thể khoát tay, nghiến răng nuốt cục tức vào bụng.
Hắn định cho Lâm Vân một vố đau, cuối cùng kẻ chịu thiệt lại là hắn.
Triệu Phú rất muốn phát tác, nhưng hắn biết mình không thể làm gì, hắn không muốn làm hỏng hình tượng của mình trước mặt Chu Tĩnh, chỉ có thể bỏ qua.
Nhưng mối thù này, hắn đã ghi nhớ trong lòng.
Sau khi ra khỏi nhà ma, đã hơn ba giờ chiều, Chu Tĩnh nói hơi mệt một chút, liền cùng Triệu Phú cáo từ, rồi cùng Lâm Vân rời khỏi khu vui chơi.
Lâm Vân lái xe đưa Chu Tĩnh về nhà.
Trên đường đi, Lâm Vân cũng không đề cập đến việc bảo Chu Tĩnh đến Hoa Đỉnh làm, bởi vì Lâm Vân đã nói trước lúc đi rằng hôm nay chỉ đi chơi, không bàn chuyện đó.
Đương nhiên, sau chuyến đi khu vui chơi hôm nay, quan hệ của Lâm Vân và Chu Tĩnh đã được rút ngắn lại rất nhiều, đối với Lâm Vân thì đó chính là thu hoạch lớn nhất trong ngày.
Trước cổng khu chung cư nhà Chu Tĩnh.
“Lâm Vân, hôm nay thật sự cảm ơn anh, đã cùng em trải qua một ngày vui vẻ, khoảng thời gian này em nhất định sẽ nhớ mãi trong lòng.” Chu Tĩnh nở nụ cười tươi tắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận