Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 37 báo ân

Chương 37 báo ân Tỉnh thành, Liễu gia trang viên. Trang viên chính giữa trung tâm, trong lầu chính màu trắng. Liễu Chí Trung bí thư, vội vã từ bên ngoài bước nhanh đi tới, vừa đi vừa kích động nói: “Liễu Lão, sự việc chi nhánh công ty Thanh Dương Thị, đã có kết quả!” “A? Nhanh như vậy đã có kết quả rồi sao? Kết quả như thế nào?” Liễu Lão nghe được chuyện của cháu ngoại mình, vội vàng tỉnh táo lại. “Chi nhánh Thanh Dương giảm giá 70%, bán nhà ở Hoa Cảnh Viên, những người gây rối đòi trả nhà kia, nghe được giảm 70% thì tuyệt đại bộ phận cũng sẽ không tiếp tục đòi trả nhà nữa, cơn sóng gió này, cứ như vậy mà lắng xuống.” Bí thư vừa cười vừa nói. “Giảm 70% sao? Cũng giống ý của ta, nếu là ta, ta cũng sẽ giảm giá như vậy mà bán ra, đây chỉ sợ là biện pháp giải quyết tốt nhất rồi.” Liễu Chí Trung hài lòng gật đầu. Liễu Chí Trung tung hoành thương trường nhiều năm, hắn sẽ không quá so đo được mất trước mắt, khi nên kiếm ít thì phải kiếm ít, về sau còn có thể kiếm lại được. Làm ăn chính là như vậy, sao có thể lần nào cũng đều kiếm lời được? Gặp phải loại phiền toái này, không thể vì không nỡ, mà cuối cùng dẫn đến tổn thất khổng lồ, như vậy sẽ được không bù mất. Ngay sau đó, Liễu Lão vội hỏi: “Biện pháp giảm giá bán ra này, là ai nói ra?” “Là tiểu thiếu gia nói ra, nghe nói lúc tiểu thiếu gia vừa nói ra, mấy vị quản lý khác còn có chút nghi ngờ, nhưng tiểu thiếu gia đã dùng sức mạnh, cuối cùng quyết định như vậy.” Bí thư vừa cười vừa nói. “Ha ha, không sai! Không sai!” Liễu Lão nghe vậy xong, liền cười ha hả. “Ta còn lo lắng tiểu tử này xử lý không tốt, dù sao hắn không có kinh nghiệm gì, lại còn trẻ, ta sợ hắn không quả quyết, không dám quyết định, không ngờ tiểu tử hắn lại có thể quyết định lớn như vậy!” Liễu Lão mặt mày hớn hở. Độ khó của việc này, Liễu Chí Trung hiểu rất rõ, đổi lại người làm ăn bình thường gặp phải chuyện phiền toái này, đều sẽ vô cùng đau đầu, Liễu Lão vốn cho rằng Lâm Vân khó mà xử lý tốt được. Mà cách xử lý của Lâm Vân, lại khiến ông rất ngạc nhiên. “Đúng vậy, đưa ra quyết định giảm 70%, tuyệt đối cần dũng khí lớn, ta cũng không nghĩ tới, tiểu thiếu gia lại có gan đưa ra loại quyết định này.” Bí thư cảm thán nói. “Chậc chậc, tiểu tử này, làm ta càng lúc càng bất ngờ.” Nụ cười trên mặt Liễu Lão càng thêm rạng rỡ. Liễu Lão chính mình cũng không ngờ, Lâm Vân có thể giải quyết tốt một mối phiền toái lớn như vậy. “Đúng rồi lão gia, Kim Cường Tập Đoàn ám toán Hoa Đỉnh Tập Đoàn của chúng ta như vậy, chúng ta có cần cho chúng một chút bài học không?” Bí thư hỏi. “Để cháu ngoại ta làm đi, cái này vẫn coi như là một cách rèn luyện hắn, lúc cần thiết, ta sẽ âm thầm giúp hắn.” Liễu Lão nói....... Thanh Dương Thị, Đại học Thanh Dương. Giữa trưa, ký túc xá nam sinh. “Vân Ca! Ngươi biết tên khốn Trịnh Hải kia, hiện tại thế nào rồi không?” Lâm Vân vừa vào ký túc xá, Bàn Tử đã kích động nghênh đón Lâm Vân. “Thế nào?” Lâm Vân thuận miệng hỏi. “Việc livestream ăn phân hôm qua, đến cả nhân viên trường học cũng biết, nhân viên trường học yêu cầu chủ bài xóa bài đăng, nhưng chuyện này đã truyền ra khắp nơi rồi, xóa cũng vô ích, Trịnh Hải còn mặt mũi nào ở lại trường nữa? Đã nghỉ học rồi.” Bàn Tử kích động nói. “Nghỉ học sao? Đáng đời.” Lâm Vân cười lạnh. Loại khốn nạn như Trịnh Hải, chỉ khiến hắn danh tiếng bêu xấu thôi, đã quá hời cho hắn rồi. “Để ăn mừng việc Trịnh Hải mất danh dự, trưa nay ta mời khách ăn cơm.” Lâm Vân vỗ ngực nói. Tâm tình Lâm Vân bây giờ cũng không tệ, không chỉ vì chuyện Trịnh Hải, mà còn vì chuyện tòa nhà Hoa Cảnh Viên có thể giải quyết. “Vân Ca đúng là hào phóng! Hắc hắc! Lại có tiệc ăn.” Bàn Tử nghe Lâm Vân mời khách, lập tức cao hứng vỗ tay. Bàn Tử biết thân phận cháu ngoại Liễu Chí Trung của Lâm Vân, đương nhiên hiểu việc Lâm Vân mời khách ăn cơm, cũng chẳng khác nào đi ăn tiệc. “Đúng rồi Lạc Ca, hay là gọi Vương Tuyết đi cùng.” Bàn Tử cười gian đưa mắt liếc Lâm Vân. Mục đích của mập mạp, tự nhiên là muốn đẩy nhanh quan hệ của Lâm Vân và Vương Tuyết. “Được.” Lâm Vân cười. Thật lòng, Lâm Vân rất mong được cùng Vương Tuyết ăn cơm. Thế là Lâm Vân lấy điện thoại ra, gọi cho Vương Tuyết. “Lâm Vân, ta có tin tốt muốn chia sẻ với ngươi!” Điện thoại vừa kết nối, Lâm Vân chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia, tiếng Vương Tuyết vui vẻ đã vang lên. “A? Tin tốt gì vậy?” Lâm Vân vội vàng hỏi. “Vừa nãy có một quản lý của Hoa Đỉnh Tập Đoàn tìm đến ta, anh ta nói công ty họ đang làm hoạt động từ thiện, nhà ta được chọn làm đối tượng giúp đỡ!” Bên kia điện thoại, Vương Tuyết có vẻ rất kích động. “Thật sao? Vậy là chuyện tốt mà.” Lâm Vân cười. Cái gọi là hoạt động từ thiện này, chính là Lâm Vân sắp xếp. Chỉ là Lâm Vân không ngờ, hiệu suất của Lưu Ba lại cao đến vậy, buổi sáng mới phân phó cho hắn, hiện giờ đã xác thực được việc này rồi. “Lâm Vân, hiện tại ta đang ở b·ệ·n·h viện, bọn họ đã bắt đầu sắp xếp chữa trị cho mẹ ta, toàn bộ chi phí đều do Hoa Đỉnh Tập Đoàn chi trả, mẹ ta rốt cuộc có thể bình phục rồi! Ngoài ra, Hoa Đỉnh Tập Đoàn còn đưa ta 50.000 tệ, nói là học bổng cho ta.” Trong điện thoại vẫn là giọng Vương Tuyết đầy kích động. Lâm Vân có thể tưởng tượng, Vương Tuyết giờ chắc đang vui đến muốn nhảy cẫng lên. Thấy Vương Tuyết vui như vậy, lòng Lâm Vân cũng thấy ấm áp. Mình không còn là một tên nghèo hèn vô dụng nữa, bây giờ mình cũng có năng lực để giúp đỡ người mình muốn giúp rồi! “Vậy……cậu nhận 50.000 tệ học bổng rồi sao?” Lâm Vân hiểu tính cách của Vương Tuyết, với tính cách của cô nàng, rất có thể sẽ không nhận số tiền kia. “Lúc đầu tớ không muốn nhận, chỉ cần mẹ tớ được chữa bệnh, tớ đã rất thỏa mãn rồi, nhưng bọn họ cứ nhất quyết phải cho, nói nếu không nhận thì sẽ không giúp mẹ tớ chữa bệnh, tớ đành phải nhận.” Vương Tuyết nói. Nghe Vương Tuyết nhận tiền, Lâm Vân cũng hoàn toàn yên tâm. Đừng thấy 50.000 tệ đối với Lâm Vân là tiền cặn bã, nhưng với Vương Tuyết, đây tuyệt đối là một số tiền lớn. “Lâm Vân, hôm qua Hoa Đỉnh Tập Đoàn giúp tớ hoàn thành nhiệm vụ trợ cấp, hôm nay lại giúp đỡ gia đình tớ, còn chữa bệnh cho mẹ tớ, Hoa Đỉnh Tập Đoàn chính là ân nhân của Vương Tuyết tớ, đợi khi tốt nghiệp, tớ nhất định sẽ vào Hoa Đỉnh Tập Đoàn làm việc, báo đáp Hoa Đỉnh Tập Đoàn!” Trong điện thoại truyền đến giọng Vương Tuyết kiên định. Có thể thấy, Vương Tuyết trong lòng biết ơn Hoa Đỉnh Tập Đoàn đến nhường nào. Chỉ là, Vương Tuyết lúc này hoàn toàn không biết, người giúp đỡ cô lại chính là Lâm Vân, nếu như cô ấy biết, không biết sẽ phản ứng thế nào nữa. “Được, cậu là cô gái có ơn báo đáp, tớ hiểu mà.” Lâm Vân cười đáp. “Đúng rồi Lâm Vân, cậu gọi điện thoại cho tớ có chuyện gì không?” Vương Tuyết hỏi. “Tớ định hỏi cậu có ở trường không, chúng ta cùng nhau ăn trưa, nhưng giờ cậu đang ở b·ệ·n·h viện, vậy để lần sau vậy.” Lâm Vân nói. Vương Tuyết ở b·ệ·n·h viện, chắc chắn là không đến được rồi, cho nên Lâm Vân và Bàn Tử trực tiếp ra khỏi trường. Ra khỏi trường. “Vân Ca, chúng ta đi đâu ăn cơm?” Bàn Tử hỏi. “Đi Thịnh Diên thực phủ!” Lâm Vân buông ra bốn chữ. “Cái gì? Còn đi Thịnh Diên thực phủ? Vân Ca, nhớ lại chuyện ở Thịnh Diên thực phủ lần trước, nhớ lại tên quản lý ở Thịnh Diên thực phủ kia, ta lại thấy bực mình, chúng ta đến đó làm gì?” Bàn Tử không hiểu. Lần trước Lâm Vân và Bàn Tử đến Thịnh Diên thực phủ ăn cơm, túi tiền của Lâm Vân bị mất, kết quả quản lý Thịnh Diên thực phủ một mực khăng khăng Lâm Vân là kẻ l·ừ·a đảo, nói hai người bọn họ ăn cơm chùa, còn muốn báo cảnh sát bắt hai người họ. Lúc đó còn nhờ Hoàng Mộng Di trả tiền, hai người mới có thể thuận lợi rời đi. “Chính vì chuyện lần trước, lần này chúng ta càng phải đến đó, ít nhất phải để tên quản lý kia hiểu, chúng ta không phải loại người nghèo không có tiền ăn cơm, đúng không?” Lâm Vân nói. Chuyện lần trước, cũng khiến Lâm Vân ấm ức trong lòng, mình đường đường là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, ăn cơm lại bị người khi dễ chế nhạo? Chẳng qua lúc đó Lâm Vân vội đi tìm Hoàng Mộng Di, mới không tính sổ với tên quản lý kia! “Vân Ca, nghe cậu nói vậy, tớ hình như hiểu ý cậu rồi, lần này mình đến là để đòi lại công bằng đúng không!” Bàn Tử nhếch mép cười. Lâm Vân cười gật đầu: “Không sai, chúng ta đi thôi.” Trên đường đến Thịnh Diên thực phủ, Lâm Vân gọi điện thoại cho Lưu Ba, bảo anh liên hệ với lão bản Thịnh Diên thực phủ, nói mình muốn mua lại Thịnh Diên thực phủ. Nếu lão bản Thịnh Diên thực phủ không bán, vậy thì cứ tăng giá! Lâm Vân không thiếu tiền!…… Thịnh Diên thực phủ, là nhà hàng cao cấp nhất ở gần Đại học Thanh Dương. Lâm Vân và Bàn Tử bước vào Thịnh Diên thực phủ. “Hoan nghênh quý khách!” Vừa vào đến nhà hàng, một cô phục vụ liền nhiệt tình đến đón. “Hai vị mời đi lối này.” Cô phục vụ làm động tác mời, rồi dẫn hai người Lâm Vân đến bàn ăn. “Dừng lại!” Lâm Vân và Bàn Tử vừa đi được hai bước thì một giọng nói lớn vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận