Đỉnh Cấp Thần Hào

Thứ bốn trăm mười bảy - bốn trăm mười tám chương thang máy phong ba

"Chương 417 - 418: Phong ba trong thang máy
"Tô Yên có tài đức gì mà có thể nhận được một đại gia bột sắt chịu chơi như vậy, hơn nữa còn nguyện ý giúp nàng đến thế này! Ta Khương Tiểu Nhu, có điểm nào kém hơn nàng Tô Yên chứ!"
Khương Tiểu Nhu trong lòng ghen tị, nàng sao lại không có được một người chịu chơi, nguyện ý giúp nàng như vậy chứ?
......
Một nơi khác.
Kim Đô, tòa nhà Hoa Đỉnh.
Lâm Vân sau khi cúp điện thoại.
"À phải rồi Lưu Ba, cậu bảo tổng quản lý Thải Kỳ liên lạc với Tô Yên, đưa Tô Yên về dưới trướng, coi như một tỷ của Thải Kỳ rót vào bồi dưỡng." Lâm Vân dặn dò.
"Vâng!" Lưu Ba gật đầu đáp ứng.
"À phải, dặn dò bọn họ, đừng để Tô Yên biết, phía sau hậu đài phát sóng trực tiếp của Thải Kỳ là Tập đoàn Hoa Đỉnh." Lâm Vân dặn thêm.
"Hiểu rồi." Lưu Ba cười gật đầu.
Sau khi Lưu Ba rời đi.
Điện thoại Lâm Vân vang lên.
Lâm Vân xem thử, là Triệu Linh của Triệu gia gọi đến.
"Alo Triệu Linh." Lâm Vân nhận điện thoại.
"Lâm Vân, tối nay là sinh nhật mình, mình muốn mời cậu đến tham gia, không biết... cậu có thời gian không?" Triệu Linh nhỏ giọng hỏi.
"Sinh nhật cậu? Tổ chức ở đâu vậy?" Lâm Vân mở miệng hỏi thăm.
"Ngay tại biệt thự nhà mình." Triệu Linh nói.
"Được, cậu yên tâm, mình nhất định đến." Lâm Vân đáp ứng.
Lâm Vân xem Triệu Linh như bạn, lúc trước Lâm Vân mới đến Kim Đô, mới đến Tổng Công Ty Hoa Đỉnh, lúc cùng Liễu Nguyên Hải tranh đoạt vị trí người thừa kế, Triệu Linh cũng đã giúp Lâm Vân rất nhiều lần.
Ân tình của Triệu Linh, Lâm Vân luôn ghi nhớ.
Chỉ là trong khoảng thời gian này, Lâm Vân tương đối bận rộn, Triệu Linh cũng không liên lạc với Lâm Vân, tính ra hai người cũng đã một đoạn thời gian không gặp mặt.
Sinh nhật của nàng, Lâm Vân đương nhiên muốn đi!
"Nếu là sinh nhật Triệu Linh, đi mua cho nàng chút quà sinh nhật thôi." Lâm Vân đứng dậy.
Lâm Vân khẳng định không thể tay không đến tham gia tiệc sinh nhật của Triệu Linh.
Sau khi vào thang máy.
Tại tầng mười hai, thang máy dừng lại, đi vào bốn cô gái trẻ.
"Oa, là Lâm Đổng!"
"Lâm Đổng chào anh!"
Bốn cô gái trẻ vào thang máy, đều vội vàng chào hỏi Lâm Vân, hơn nữa bọn họ đều lộ vẻ rất kích động, dù sao rất ít khi có thể gặp được chủ tịch Lâm Vân trong công ty.
Bốn cô gái trẻ đều mặc đồng phục, lúc nói chuyện tràn đầy sức sống thanh xuân.
"Các cô là bộ phận tiêu thụ?" Lâm Vân vừa lùi về phía sau nhường chỗ cho bọn họ, vừa hỏi thăm.
"Dạ đúng, thưa chủ tịch." Bốn cô gái đều cười gật đầu.
"Các cô làm việc, phúc lợi công ty còn hài lòng không? Có ý kiến gì có thể nói với tôi." Lâm Vân giữ vẻ mỉm cười lịch sự.
"Phúc lợi công ty rất tốt ạ, tụi em vào công ty mới có nửa năm thôi, nhưng tính cả phúc lợi, một tháng cũng được hơn vạn rồi."
"Đúng đúng đúng, phúc lợi của Hoa Đỉnh ở Kim Đô là tốt nhất đó ạ, bọn em đều rất hài lòng."
Bốn cô gái đều liên tục gật đầu.
Về đãi ngộ, phúc lợi cho nhân viên, Lâm Vân quả thật đặc biệt dặn dò Lý Tông Đế bọn họ, phải làm cho tốt nhất Kim Đô!
Cho nhân viên đãi ngộ, phúc lợi nhiều, nhân viên tự nhiên sẽ có động lực làm việc.
"Vậy thì tốt rồi." Lâm Vân mỉm cười.
"Oa, chủ tịch thật sự quá lịch thiệp, đẹp trai quá đi!"
Mấy cô gái mặt mày si mê.
Đối mặt loại tình huống này, Lâm Vân cũng chỉ có thể ngại ngùng cười một tiếng.
Lâm Vân trước kia, đi đến đâu đều bị coi thường, bây giờ Lâm Vân dù đi đến đâu, cũng đều có thể trở thành tiêu điểm, không thể không nói, loại cảm giác này rất tốt đẹp.
Thang máy đi xuống, đến tầng tám thì lại dừng, một thanh niên đầu vuốt keo bóng lộn đi vào thang máy.
Điều khiến Lâm Vân thấy kỳ lạ là, hắn cũng không chào hỏi Lâm Vân, hình như không biết Lâm Vân.
Dù sao nhân viên các công ty khác khi gặp Lâm Vân, đều muốn chào hỏi.
Lâm Vân cũng không để ý, có chào hỏi hay không cũng không quan trọng, Lâm Vân không quá để bụng.
Nhưng hành động tiếp theo của gã thanh niên này, lại ngoài dự liệu của Lâm Vân.
"Mỹ nữ, các cô là bộ phận tiêu thụ sao? Thêm cái Wechat làm quen chút, thế nào?"
Gã thanh niên vừa nói, vừa đưa tay khoác lên vai một cô gái cao.
Cô gái cao này là người xinh đẹp nhất trong bốn cô gái bán hàng, hơn nữa vóc dáng cũng đẹp.
Cô gái cao vội lùi về sau: "Xin lỗi... phiền anh tự trọng chút."
"Biết tôi là ai không? Vương Nhất Trác, tân chủ quản bộ phận công trình, các cô quen với tôi, tuyệt đối không thiệt." Gã thanh niên vừa nói, vừa đưa tay xuống eo cô gái cao.
"Á!"
Cô gái sợ đến kêu lên, đồng thời đưa tay đẩy Vương Nhất Trác ra.
"Rầm!"
Chủ quản Vương Nhất Trác đụng mạnh vào vách thang máy, đầu đụng vào "bốp" một tiếng.
"Tê!"
Vương Nhất Trác ôm gáy, mặt lộ vẻ giận dữ, rõ ràng đầu bị đụng đau.
"Mày dám đẩy tao? Mày không muốn lăn lộn ở Hoa Đỉnh nữa hả? Mày có biết cha tao là quản lý bộ phận nhân sự Hoa Đỉnh không hả!" Vương Nhất Trác trợn trừng mắt, vẻ mặt hung dữ.
Cô gái cao thấy cảnh này, cũng giật mình.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý." Cô gái cao liên tục xin lỗi.
"Cô không cần xin lỗi!" Một giọng nói vang lên.
Ngay sau đó, Lâm Vân bước đến trước mặt cô gái cao.
Hiển nhiên câu này là Lâm Vân nói.
"Cô bé, em cứ đứng sau lưng tôi là được, còn lại cứ để tôi giải quyết." Lâm Vân nghiêm túc nói với cô gái cao.
Ngay sau đó, Lâm Vân nhìn về phía Vương Nhất Trác.
"Anh lấy thân phận chủ quản, ức hiếp cấp dưới, thậm chí còn muốn giở trò, anh biết hành vi này của anh tệ hại thế nào không?" Lâm Vân giọng nói lạnh băng.
Hành vi của hắn, khiến Lâm Vân cực kỳ tức giận.
Nếu như gặp phải tình huống này ở bên ngoài thì thôi, đây chính là ở Tập đoàn Hoa Đỉnh!
Trong tầng quản lý của Hoa Đỉnh, lại còn có loại người này? Điều này là Lâm Vân tuyệt đối không ngờ tới.
"Mày là ai vậy, nhìn cách ăn mặc của mày, cùng lắm cũng chỉ là dạng công nhân vệ sinh thôi? Dám xen vào chuyện của tao?" Vương Nhất Trác nhíu mày nhìn Lâm Vân.
Lời hắn vừa nói, bốn cô gái sau lưng Lâm Vân cũng không nhịn được che miệng cười trộm.
Bởi vì họ đều biết, Lâm Vân là chủ tịch của Tập đoàn Hoa Đỉnh.
Nhưng Vương Nhất Trác là người mới đến, hiển nhiên không nhận ra Lâm Vân.
Cả bốn người bọn họ đều nghĩ, không biết Vương Nhất Trác dám khiêu khích Lâm Đổng, thì sẽ có hậu quả như thế nào?
"Chuyện này, tôi quyết định quản!" Lâm Vân nheo mắt.
Vương Nhất Trác nghe vậy, lập tức túm lấy cổ áo Lâm Vân, hung tợn nói: "Thằng nhóc, muốn anh hùng cứu mỹ nhân, trước hết xem lại mình có bao nhiêu cân lượng, đến mày cũng đòi quản hả? Mày có tư cách gì?"
"Hả? Vậy anh nói xem, ai mới xứng?" Lâm Vân nở nụ cười thâm thúy.
"Nếu như mày là tổng quản lý công ty, hoặc là chủ tịch thì còn tạm, tiếc là mày xem ra chỉ là một thằng phế vật hạng bét, chỉ cần một câu của tao thôi, là có thể khiến mày cút khỏi Tập đoàn Hoa Đỉnh." Vương Nhất Trác cười lạnh nói.
Hôm nay Lâm Vân đi ra ngoài mặc rất tùy tiện, cũng không mặc tây phục.
Nhưng mà Vương Nhất Trác căn cứ vào cách ăn mặc của Lâm Vân, cho rằng Lâm Vân chỉ là một người thuộc tầng lớp dưới đáy.
"Một câu khiến tôi cút khỏi Tập đoàn Hoa Đỉnh? Tốt thôi, tôi ngược lại thật sự muốn xem thử." Lâm Vân vẫn cười lạnh.
Lâm Vân bây giờ chính là chủ nhân của Tập đoàn Hoa Đỉnh.
"Thằng nhóc, mày đúng là không sợ à? Đi, có gan mày nói tên ra, ở bộ phận nào, tên gì, tao nhất định bảo cha tao đuổi việc mày!" Vương Nhất Trác lớn tiếng nói.
"Tôi tên Lâm Vân." Lâm Vân nói.
"Lâm... Lâm Vân?"
Vương Nhất Trác đột nhiên giật mình, đây chẳng phải tên của chủ tịch Tập đoàn Hoa Đỉnh sao?
Vương Nhất Trác dù mới đến Tập đoàn Hoa Đỉnh không lâu, cũng chưa từng gặp mặt chủ tịch Lâm Vân.
Nhưng tên của Lâm Vân, hắn từng nghe qua rồi chứ.
"Thằng nhóc, gan mày to thật đó, dám ở đây giả mạo chủ tịch, chủ tịch lại ăn mặc quê mùa giống như mày chắc?" Vương Nhất Trác lớn tiếng nói.
"Vương chủ quản, anh ấy chính là Lâm Đổng sự trưởng của chúng ta đó."
"Không sai, anh ấy chính là Lâm Đổng!"
Bốn cô gái đồng loạt lên tiếng.
"Đánh rắm, tao thấy bọn mày chỉ muốn nói dối thay nó, hù dọa tao, coi tao là thằng ngốc sao? Nghĩ tao dễ lừa như vậy chắc?" Vương Nhất Trác lớn tiếng nói.
Ngay sau đó, Vương Nhất Trác vừa nhìn về phía Lâm Vân.
"Thằng nhóc, tao thấy mày chỉ là sợ hãi thôi, cho nên không dám nói ra tên thật của mình, dùng tên chủ tịch để lấp liếm cho qua đúng không? Đúng là một tên phế vật, muốn anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả ngay cả tên thật cũng không dám nói!" Vương Nhất Trác chế giễu nói.
"Ting!"
Chuông thang máy vang lên, thang máy đến tầng một.
Tổng quản lý Lý Tông Đế, lúc này đang đứng ở cửa thang máy, chuẩn bị vào thang máy đi lên.
"Lâm Đổng? Anh đến công ty khi nào vậy." Lý Tông Đế thấy Lâm Vân, vội chào hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận