Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 56 bằng ta gọi Lâm Vân

"Chậc chậc, Tô Yên muội muội, ngươi vậy mà lại chọn cái tên nghèo rớt mồng tơi làm bạn trai, thật khiến người ta không hiểu nổi." Bình Ca lắc đầu cười nói. Những cậu ấm cô chiêu khác ở đây lúc này cũng đều tỏ vẻ nghi hoặc tương tự. Chỉ có Thiệu Văn Bang âm thầm cảm thán, hắn đâu phải loại người nghèo hèn gì? Hắn rõ ràng là chủ tịch mới của Hoa Đỉnh Tập Đoàn, hắn rõ ràng là cháu ngoại của Liễu Chí Trung! Đương nhiên, Thiệu Văn Bang cũng không nói ra điều này. Bởi vì Lâm Vân sau khi vào cửa đã liếc mắt cảnh cáo hắn một cái, mà Lâm Vân lại không chủ động lộ thân phận, điều này cho thấy Lâm Vân cũng không muốn để lộ thân phận của mình, hắn đương nhiên không dám lắm lời. "Ta thích người nghèo đó, không được à?" Tô Yên nói một câu sau liền kéo Lâm Vân ngồi vào ghế. Sau khi yên vị. "Vị tiểu huynh đệ này, ngươi thật có bản lĩnh, ngay cả Tô Yên muội muội cũng cưa đổ được, không biết tiểu huynh đệ dùng chiêu gì vậy?" Bình Ca hỏi Lâm Vân. "Cũng được thôi." Lâm Vân hời hợt đáp lại một câu. Bình Ca thấy Lâm Vân có thái độ qua loa với mình như vậy, hắn lập tức hơi nhíu mày, một tên nghèo mạt hạng mà cũng dám xem thường hắn sao? Bất quá hắn cũng không nổi giận. Ngay sau đó, Bình Ca nhìn về phía Thiệu Văn Bang, nói: "Tiểu Bang, vừa rồi không phải ngươi đang nói về người cháu ngoại của Liễu Chí Trung sao? Cậu nói đi." "Đúng đúng đúng!" Đám cậu ấm cô chiêu khác trên bàn cũng nhao nhao nhìn về phía Thiệu Văn Bang, muốn nghe tiếp câu chuyện. Thiệu Văn Bang liếc nhìn Lâm Vân một cái, sau đó có chút lắp bắp nói: "Ách, Bình Ca, ta...... ta cũng không nhớ rõ lắm." Thiệu Văn Bang thật ra muốn nói, các ngươi muốn biết về nhân vật đó thì hắn đang ở ngay đây. Lâm Vân nghe thấy đám người nhắc đến mình thì cũng hơi kinh ngạc một chút. Lúc này, Thiệu Văn Bang đứng dậy. "Bình Ca, tớ chợt nhớ ra nhà tớ có chút việc gấp, tớ xin phép đi trước." Thiệu Văn Bang vừa cười vừa nói, bất quá sắc mặt của hắn so với khóc còn khó coi hơn. Đối với Thiệu Văn Bang mà nói, việc nhìn thấy Lâm Vân ở đây khiến hắn cảm thấy như ngồi trên đống lửa, một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này thêm. "Được thôi, cậu đi đi." Bình Ca khoát tay. Thiệu Văn Bang lúc rời đi còn thầm nghĩ: "Các người hôm nay mà có ai đụng chạm đến Lâm Vân thì tự nhận xui xẻo đi." Chờ sau khi Thiệu Văn Bang rời đi. "À phải rồi Bình Ca, ba ngày sau ở Thanh Vân Đại tửu điếm có buổi đấu giá, anh có muốn tham gia không?" Giang thiếu mở miệng nói. Một cậu ấm cô chiêu khác cũng nói: "Tiết mục chính của buổi đấu giá lần này là đấu giá đất, tuy nhiên cũng có một vài vật phẩm khác được đấu giá, nghe nói rất nhiều ông lớn sẽ tham gia, bao gồm cả Hoa Đỉnh Tập Đoàn và Kim Cường Tập Đoàn." Giang thiếu cũng nói: "Đây là buổi đấu giá lớn nhất mỗi năm một lần của thành phố Thanh Dương, vô cùng náo nhiệt, dù không mua gì thì cũng có thể đến xem để mở mang tầm mắt, thậm chí kết giao được rất nhiều mối quan hệ." "Mặc dù ta sẽ không tham gia đấu giá, nhưng buổi đấu giá này ta chắc chắn sẽ đến." Bình Ca nói. "Các cậu cũng sẽ đến chứ?" Bình Ca ngẩng đầu nhìn những cậu ấm cô chiêu này. "Đương nhiên, buổi đấu giá quan trọng như vậy, chúng ta đương nhiên phải đến xem qua." Đám cậu ấm cô chiêu nhao nhao gật đầu. Tiêu chuẩn để được tham dự buổi đấu giá là tổng tài sản từ 100 triệu trở lên, bọn họ tuy không có tư cách này, nhưng ba của bọn họ thì có, nên bọn họ có thể đi theo ba của mình để vào xem. Mục đích đi của bọn họ chủ yếu chỉ là mở mang kiến thức chứ không mua sắm gì. Còn đối với những phú hào có tài sản chỉ vài chục triệu, thì xin lỗi, đến cả tư cách vào cửa cũng không có. "Buổi đấu giá sao?" Lâm Vân lẩm bẩm một câu. Lúc này Lâm Vân mới nghĩ tới chuyện Lưu Ba nhắc đến buổi đấu giá này mấy hôm trước, hẳn là bọn họ đang nói về buổi đấu giá đó, cả thời gian và địa điểm đều trùng khớp. Lúc đó Lưu Ba có nói buổi đấu giá này rất quan trọng, dặn Lâm Vân phải tới, đồng thời chuẩn bị tranh đấu đất với Kim Cường Tập Đoàn. Nếu nói như vậy, buổi đấu giá ba ngày sau, nếu đám cậu ấm cô chiêu này cũng muốn đi, thì Lâm Vân có khả năng sẽ chạm mặt với bọn họ sao? Ngay sau đó, Lâm Vân nhìn Tô Yên hỏi: "Tô Yên, ba ngày sau buổi đấu giá, cậu có muốn đi không?" "Không đi, tớ không hứng thú với những buổi đấu giá kiểu đó, còn không bằng đi dạo phố, bất quá ba tớ muốn đi." Tô Yên nói. Ngay sau đó, Tô Yên lại hỏi ngược lại: "Cậu hỏi cái này làm gì, dù sao cũng không liên quan đến cậu, cậu cũng không có cơ hội mà vào." "Vậy thì chưa chắc." Lâm Vân cười cười. "Xí, nếu cậu vào được thì tớ viết ngược tên Tô Yên, trừ phi cậu làm nhân viên phục vụ bưng trà rót nước thì còn may ra." Tô Yên nói. Lâm Vân chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không nói thêm gì. Lúc này, Giang thiếu đột nhiên nhìn về phía Lâm Vân, vừa cười vừa nói: "Hôm nay Bình Ca là chủ tiệc, bọn này đều đã kính rượu Bình Ca rồi, tiểu tử ngươi cũng nên kính một chén đi chứ?" Giang thiếu rất khó ưa Lâm Vân, cho nên mới chủ động gây sự. "Giang thiếu nói phải, tiểu tử ngươi vào đây lâu như vậy, đến cả chén rượu cũng không kính, là ngươi xem thường Bình Ca sao?" một cậu ấm cô chiêu khác cũng hùa theo phụ họa. "Lâm Vân, cậu mau tranh thủ thời gian kính Bình Ca một ly đi, dù sao Bình Ca cũng có thân phận và địa vị, cậu mời rượu hắn cũng đâu có thiệt thòi gì." Tô Yên đẩy lưng Lâm Vân. Nếu đổi lại là đám cậu ấm cô chiêu khác ở đây thì Tô Yên có thể không thèm để ý đến. Nhưng đây là Bình Ca, ngay cả Tô Yên cũng không dám đắc tội. Bình Ca nghe tới đây, cũng nhìn về phía Lâm Vân. Lâm Vân cười cười nói: "Bình Ca đúng không, ta thấy người nên mời rượu phải là ngươi mới đúng." Câu nói này của Lâm Vân vừa thốt ra, cả phòng riêng đều xôn xao cả lên. "Mẹ ơi, tên này điên rồi sao? Lại còn dám bảo Bình Ca mời rượu!" "Muốn chết rồi! Tiểu tử này thuần túy là muốn chết!" Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt như nhìn người điên để nhìn Lâm Vân, bọn họ không thể ngờ Lâm Vân lại dám ăn nói với Bình Ca như vậy. Giang thiếu càng mừng thầm nói: "Ha ha, ngươi dám đối đầu với tôi thì còn được, bây giờ lại dám nói như thế với Bình Ca, thì cứ chờ chết đi!" Mục đích gây sự vừa rồi của Giang thiếu rõ ràng đã đạt được. Còn về phần Tô Yên thì trợn tròn hai mắt, vừa khó tin vừa khó hiểu nhìn Lâm Vân. Lâm Vân lại dám đụng chạm đến Bình Ca sao? Cô hoàn toàn không tài nào hiểu được hành động này của Lâm Vân. Trước khi vào phòng riêng, Tô Yên đã nhấn mạnh cho Lâm Vân về sự lợi hại của Bình Ca, đồng thời dặn dò Lâm Vân kỹ càng, tuyệt đối không được đắc tội Bình Ca, kết quả Lâm Vân xem lời cô nói như gió thoảng bên tai sao? Còn về phần Bình Ca, sau khi nghe Lâm Vân nói thì sắc mặt của hắn đương nhiên là tối sầm lại. Trước đó, lúc Lâm Vân mới vừa vào phòng, hắn đã hỏi han Lâm Vân, khi Lâm Vân trả lời qua loa, hắn đã thấy khó chịu trong lòng rồi, bây giờ lại còn dám nói chuyện kiểu này với hắn sao? "Tiểu huynh đệ, ngươi lớn giọng thật đấy, lại còn dám để ta mời rượu? Ngươi có gì làm vốn chứ?" Bình Ca lạnh giọng nói. "Vì ta tên Lâm Vân." Lúc Lâm Vân nói chuyện thì thái độ vô cùng thản nhiên, vừa nói vừa bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, dường như không coi Bình Ca ra gì cả. "Ha ha, đúng là giọng điệu lớn thật đấy, ngươi có biết không, nếu đây là ở tỉnh thành, mà ngươi dám nói chuyện với ta như vậy, thì ngươi không sống nổi quá 3 giây đâu!" Bình Ca híp mắt lại, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo đáng sợ. "Lâm Vân, cậu làm cái gì vậy hả!" Tô Yên tức giận đánh vào lưng Lâm Vân một cái. Ngay sau đó, Tô Yên liền vội vàng đứng lên nói: "Bình Ca! Bình Ca anh bớt giận, bạn trai em chưa thấy qua việc đời gì cả, với lại ăn nói không khéo, anh đừng chấp nhặt với hắn." Mặc dù đối với Tô Yên thì Lâm Vân chỉ là người cô tìm đến đóng thế làm bạn trai, nhưng cô đương nhiên không thể để cho Lâm Vân gặp chuyện được. Ngay sau đó, Tô Yên bưng chén rượu lên. "Như vầy đi Bình Ca, em thay mặt bạn trai mình, kính anh một ly coi như xin lỗi." Giang thiếu ở bên cạnh lại lên tiếng: "Tô Yên, nếu đã là bạn trai cô nói ra, thì có xin lỗi cũng phải để bạn trai cô xin lỗi chứ, sao cô lại đứng ra thay cho được?" Ngay sau đó, Giang thiếu lại hướng ánh mắt về phía Lâm Vân nói: "Này nhóc, cậu là đàn ông, không thể lúc nào cũng để phụ nữ đứng ra làm tấm chắn chứ? Nếu cậu có chút sĩ diện, thì tự mình gánh lấy đi!" Giang thiếu chỉ mong sự việc này càng lớn chuyện càng tốt, như vậy có thể mượn tay Bình Ca để xử lý Lâm Vân. "Họ Giang, cậu câm miệng cho tôi!" Tô Yên tức giận kêu lên một tiếng, đồng thời lườm Giang thiếu một cái. Bình Ca lại đập bàn một cái. "Rầm!" "Tô Yên, người nên im miệng là cô đấy, hôm nay bạn trai cô nhất định phải xin lỗi tôi! Nên nhớ, là tôi đã nể mặt Tô Yên cô rồi, nếu không phải xem hắn là bạn trai của cô thì tôi đã phế hắn ngay tại chỗ rồi!" Tiếng đập bàn của Bình Ca khiến cho cả căn phòng riêng ngay lập tức im lặng, bầu không khí trong phòng cũng trở nên ngột ngạt. Đám cậu ấm cô chiêu trong phòng riêng lúc này đều nghĩ thầm trong lòng, cái tên nghèo rớt mồng tơi này lại dám chọc giận Bình Ca, đúng là muốn chết mà! Bọn họ đều không thể hiểu nổi, vì sao Tô Yên lại chọn một người bạn trai kỳ lạ như vậy. Giang thiếu thì lại đang hả hê trên nỗi đau của người khác, lộ ra vẻ mặt xem kịch hay. Trái lại, Lâm Vân thì vẫn điềm tĩnh như cũ, tự nhiên ngồi trên bàn, dường như không bị ảnh hưởng chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận