Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 587: dư luận

Chương 587: Dư luận
“5 triệu à? Không thành vấn đề, ta chuyển khoản ngay đây.” Lâm Vân nói.
5 triệu tiền tiêu vặt, nói thật là rất nhiều, đủ để cha của Triệu Linh trực tiếp mua một chiếc xe sang trọng, nhưng Lâm Vân cũng không để ý.
“Lâm Vân, ta nói không phải 5 triệu.” Cha Triệu Linh cười khan nói.
“Triệu thúc thúc, ý của chú là 50 triệu?” Lâm Vân hỏi.
“Không không không, 50 triệu thì ta đã không tìm con rồi, ý của ta là 5 tỷ.” Cha Triệu Linh cười gượng.
“5 tỷ?” Lông mày Lâm Vân nhíu lại.
Lâm Vân vốn tưởng cha Triệu Linh muốn tiền tiêu vặt của mình. Nhưng xem ra bây giờ thì căn bản không phải! 5 tỷ không phải là một con số nhỏ, trước đó tài sản tư nhân của Triệu Gia cũng chỉ có hơn trăm triệu. Ở Kim Đô mà có được 5 tỷ tài sản thì cũng được xem là đại phú hào có tên tuổi. Cho dù với Lâm Vân thì 5 tỷ cũng không phải là một số tiền nhỏ.
Cha Triệu Linh mở miệng đã muốn 5 tỷ, quả là công phu sư tử ngoạm!
“Triệu thúc thúc, chú muốn nhiều tiền như vậy để làm gì? Chú muốn đầu tư kinh doanh sao? Hay là làm gì?” Lâm Vân hỏi dò.
Nếu chỉ là tiêu vặt thông thường, sao lại cần nhiều tiền đến vậy? Dù ông ấy muốn tự mình mua biệt thự thì mấy chục triệu là đủ, dù muốn mua xe sang trọng loại đỉnh cấp, mấy chục triệu cũng tùy ý mua được!
“Lâm Vân, con đừng hỏi nhiều như vậy, con cứ cho ta mượn là được, 50 ức thì nhiều quá, vậy thì 30 ức đi.” Cha Triệu Linh nói.
“Mượn thì không thành vấn đề, nhưng Triệu thúc thúc phải nói rõ cho con biết, rốt cuộc chú muốn dùng số tiền này để làm gì.” Lâm Vân nói.
“Con rể, con là một đại gia mà, đừng có lần lữa như thế, ta đây là nhạc phụ của con, con có nhiều tiền như vậy, mượn chút tiền thì tính là gì, con cứ thẳng thắn nói một câu là mượn hay không mượn đi.” Cha Triệu Linh trực tiếp thúc ép.
“Được thôi, con mượn!” Lâm Vân gật đầu đáp ứng.
Dù thế nào, ông ấy cũng là cha của Triệu Linh, chỉ bằng điểm này, việc ông có thể dựa vào Lâm Vân là chuyện đương nhiên, ông đã viện đến thân phận nhạc phụ, Lâm Vân còn có thể làm sao?
Còn về chữ “mượn”, Lâm Vân biết, chỉ là một lý do thoái thác mà thôi, khẳng định sẽ không trả, đương nhiên Lâm Vân cũng không có ý định bắt cha Triệu Linh phải trả.
Ngay sau đó, Lâm Vân chuyển khoản cho cha Triệu Linh. Rất nhanh, 30 ức đã được chuyển cho cha Triệu Linh.
Cha Triệu Linh thấy tiền đã đến tài khoản, cười không khép miệng được.
“Con rể tốt, thật sự là cảm ơn con nhiều, ta sẽ dốc toàn lực ủng hộ con và Triệu Linh!” Cha Triệu Linh vừa cười vừa nói.
Dừng một chút, cha Triệu Linh lại hạ giọng, nói nhỏ: “Lâm Vân, chuyện này con tuyệt đối đừng nói cho Triệu Linh, còn cả lão gia tử nữa, ngàn vạn lần nhớ đấy!”
“Vâng.” Lâm Vân gật đầu đồng ý.
Sau khi cha Triệu Linh rời đi, Lâm Vân cũng trở về chỗ Triệu Linh.
“Lâm Vân, ba em tìm anh nói gì vậy? Sao thần bí thế, chắc là ông không gây rắc rối gì cho anh đấy chứ?” Triệu Linh hỏi.
Triệu Linh đương nhiên hiểu ba mình, ba cô là phú nhị đại, từ nhỏ đã được nuông chiều, cũng không phải là người dễ đối phó.
“Không có gì, chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm thôi, chúng ta tranh thủ xuất phát đi công viên nước thôi.” Lâm Vân mỉm cười.
“Ừ!” Triệu Linh một mặt mong đợi gật đầu.
...
Trên đường đến công viên nước, Lâm Vân mở Microblog ra xem, thì thấy Trịnh Tầm đăng bài.
Tiêu đề của bài viết là: Buổi hòa nhạc ở Kim Đô bị ép hủy bỏ, người người oán trách, không ngờ ở Hoa Quốc lại còn có loại người này, loại chuyện này!
Lâm Vân tùy tiện lướt qua một đoạn, nội dung như sau:
“Hôm qua, tôi đến Kim Đô biểu diễn, Thổ Bá Vương Kim Đô là chủ tịch Vân Diệu Tập Đoàn – Lâm Vân, vì bất mãn việc tôi mở buổi hòa nhạc ở Kim Đô mà phái mấy trăm bảo an vây tôi giữa trời nắng nóng như thiêu như đốt mấy tiếng đồng hồ, còn sỉ nhục tôi trước mặt mọi người, bắt tôi quỳ xuống hát ‘Chinh Phục’, tôi thề sống chết không theo, bị hắn hung hăng tát vào mặt, làm má trái của tôi bị thương nghiêm trọng, tinh thần còn chịu một tổn thương cực lớn, hiện tại cả người vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt, suy sụp, hắn còn lớn tiếng khoe khoang, ở Tây Xuyên Tỉnh hắn chính là trời, trời ơi, đây là xã hội pháp trị sao? Hắn cậy có tiền có thế mà dám làm ra những chuyện người người oán trách, tôi chỉ là một ngôi sao mà hắn còn dám làm như vậy, không dám tưởng tượng hắn bình thường sẽ chà đạp người dân thường như thế nào, nếu ác bá như vậy mà chưa bị trừng trị thì sao Hoa Quốc có thể yên bình! Ác bá như vậy phải bị diệt trừ! Thật là trái với lẽ trời!”
Đây mới chỉ là một đoạn ngắn, Lâm Vân nhìn đến đây đã thấy khó chịu.
Trịnh Tầm ít nhất đã phóng đại sự thật lên gấp 10 lần, tóm lại, hắn chỉ toàn nói bản thân mình đáng thương cỡ nào, sau đó nói Lâm Vân tồi tệ đến cỡ nào, độc ác đến cỡ nào, cậy có tiền có thế mà muốn làm gì thì làm, không coi pháp luật ra gì, còn đối với sự việc hôm qua hắn vênh váo tự đắc, không nhường đường cho người khác thì không hề nhắc tới một lời.
Lâm Vân đọc xong cái bài viết dài dằng dặc này thì trong lòng chỉ thấy buồn nôn.
Hơn nữa hiện tại bình luận của bài viết đã vượt quá một vạn, số lượng khen cũng đạt hơn 100.000.
Trong khu bình luận, cơ bản toàn là fan của Trịnh Tầm, đang ủng hộ Trịnh Tầm và nhục mạ Lâm Vân!
“Tôi đang thắc mắc tại sao buổi hòa nhạc nhà tôi mong chờ bỗng dưng bị hủy, thì ra là vì thế, không ngờ nhà tôi lại gặp phải một tên ác bá như vậy, ghê tởm quá! Tôi muốn đi báo cáo!”
“Cái tên Lâm Vân này, ỷ vào có tiền mà lại bắt nạt nhà tôi như vậy, quá đáng quá rồi!”
“Trước đây tôi còn thấy Vân Diệu Tập Đoàn này rất đáng gờm, nào là nghiên cứu phát minh ra loại nước thần kỳ, nào là đầu tư xe năng lượng mới, hóa ra lại là một tên ác bá!”
“Loại ác bá này chắc chắn còn có một đống chuyện mờ ám không thể công khai, nên đào sâu, nên đánh sập! Đòi lại công đạo cho nhà tôi!”
“Mọi người cùng nhau gọi điện báo cáo!”
Trong khu bình luận, đa phần đều là những thanh âm công kích. Bọn họ phần lớn vốn là fan của Trịnh Tầm, bị Trịnh Tầm thao thao bất tuyệt lừa bịp một phen thì tất nhiên là kích động bất bình.
Ngoài ra, chuyện này quả nhiên đã lọt top tìm kiếm trên Microblog.
Lúc này, Tô Yên gọi điện cho Lâm Vân.
“Alo, Tô Yên đấy à.” Lâm Vân nghe điện thoại.
“Lâm Vân, cái tên Trịnh Tầm đang đăng bài tố cáo anh trên Microblog đấy, tôi xem bài của hắn rồi, hắn chắc chắn là đang cố tình bôi đen anh, hắn nói anh như một tên đại ác ôn tội ác tày trời, tôi muốn đăng Microblog để làm sáng tỏ mọi chuyện giúp anh.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói bất bình của Tô Yên.
Lâm Vân bị cố tình bôi đen như thế, trong lòng Tô Yên khẳng định không vui.
“Tô Yên, em đừng đăng Microblog, anh không muốn liên lụy em vào chuyện này, anh sẽ tự mình xử lý, em hiểu rõ anh mà, chút chuyện này anh vẫn có thể ứng phó được.” Lâm Vân nói.
Dù sao hiện tại Tô Yên cũng là một đại minh tinh, ảnh hưởng của dư luận đối với cô còn lớn hơn so với Lâm Vân rất nhiều!
“Cái đó...... Vậy thôi vậy.” Tô Yên đáp lời.
“Đúng rồi Tô Yên, em với Trịnh Tầm này từng tiếp xúc với nhau chưa?” Lâm Vân hỏi dò.
“Từng rồi, trước kia trong một chương trình tạp kỹ về âm nhạc, tôi đã gặp hắn một lần, hắn ở phía sau hậu trường rất hống hách, thường xuyên mắng nhân viên công tác, nhân phẩm không ra gì, còn muốn tôi nửa đêm đến phòng hắn, giảng giải cho tôi mấy thứ về âm nhạc, bất quá tôi từ chối thẳng, nhìn hắn là đã thấy không có ý tốt, bởi vì tôi không đến mà ngày hôm sau hắn còn giận cá chém thớt.” Tô Yên kể.
“Được rồi, anh biết rồi.” Lâm Vân gật đầu.
Việc Trịnh Tầm gọi Tô Yên đến phòng mình nửa đêm để làm gì, dùng đầu gối nghĩ cũng đoán ra được, đơn giản là thấy Tô Yên xinh đẹp mà muốn giở trò!
“Ngoài ra, năm nay giải Kim Khúc Hoa ngữ, cả tôi và hắn đều được đề cử, hình như hắn cũng không hài lòng lắm, bởi vì một khi bị đề cử, thì tương đương với việc là người cạnh tranh của nhau.” Tô Yên nói thêm.
“Hắn có hài lòng hay không cũng không ngăn cản được việc em nhận giải Kim Khúc, anh dám cá lần này giải Kim Khúc nhất định là của em.” Lâm Vân nói.
Chỉ bằng độ hot hiện tại của Tô Yên, việc Tô Yên nhận giải Kim Khúc năm nay là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Tô Yên cười, sau đó nói: “Bát tự còn chưa có cong lên đâu.”
Sau khi cúp máy.
“Lâm Vân, là Tô Yên đó à.” Giang Tĩnh Văn tò mò.
“Ừm.” Lâm Vân gật đầu.
“Bài hát của Tô Yên rất hay, em là fan của cô ấy đó, bao giờ em mới có thể gặp được cô ấy ngoài đời thật nhỉ?” Giang Tĩnh Văn có vẻ mong đợi.
Triệu Linh vội vàng nói: “Em cũng là fan của Tô Yên tỷ tỷ nè, em cũng muốn gặp Tô Yên tỷ tỷ lắm.”
Lâm Vân ôm cả hai người bọn họ, vừa cười vừa nói: “Yên tâm đi, chúng ta đều là người một nhà, sau này còn nhiều cơ hội gặp cô ấy.”
Sau khi xe đến công viên nước, Lâm Vân lại lướt Microblog một chút, phát hiện những thông tin liên quan đến việc Trịnh Tầm và Lâm Vân tìm kiếm hot search đều không có nữa.
Ngoài ra, trên các trang tin tức, diễn đàn cũng không có đưa tin về sự việc này, thậm chí cơ bản là không tìm ra được.
Duy nhất chỉ còn bài viết mà Trịnh Tầm đăng, nhưng chỉ mỗi bài viết đó của hắn mà không được trợ giúp từ hot search và tin tức tuyên truyền thì hắn cũng không tạo ra được sóng gió gì.
Trước mắt mà nói, dư luận trái lại bị kìm hãm xuống, bất quá Lâm Vân tin tưởng, Trịnh Tầm chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận