Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 214: đại bí mật

Chương 214: Đại bí mật
"Lâm Vân, ngươi cũng chỉ có ở đây, khi dễ bảo an bản sự? Hắn nói ngươi là đồ bỏ đi, chẳng lẽ có sai sao? Nhìn ngươi ăn mặc xem, keo kiệt quá thể, nói ra đều mất mặt Lâm gia chúng ta!" Lâm Vĩ Quang cười khẩy nói.
Bên cạnh hai tên tiểu bối chi thứ kia cũng che miệng cười trộm.
"Hai người các ngươi là con cháu chi thứ Lâm Gia, cũng dám chế nhạo ta?" Ánh mắt Lâm Vân lấp lánh nhìn chằm chằm hai người này.
"Ta nói Lâm Vân, ngươi làm ra vẻ lão sói giơ đuôi làm gì? Ngươi sớm đã bị đuổi khỏi Lâm gia rồi, ngươi ngay cả chi thứ cũng không bằng, còn có mặt mũi chế nhạo chúng ta? Ngươi có tư cách chế nhạo chúng ta à?" Chu Bang cười lạnh nói.
"Đúng đấy!" Lâm Chính cũng cười nhạo phụ họa theo.
Lâm Vĩ Quang cười nhạo tiếp tục nói: "Lâm Vân, hôm qua ngươi hung hăng như vậy, ta cứ tưởng ngươi có khí phách không đến, không ngờ ngươi vẫn đến, ta nghĩ chắc chắn ngươi muốn đến vớt chút lợi lộc gì sao?"
Ngay sau đó, Lâm Vĩ Quang xoay người đưa tay vung lên.
"Đi thôi, chúng ta vào trong, đừng phí nước bọt với loại tiểu tử này."
Nói xong, Lâm Vĩ Quang liền dẫn theo hai tên tiểu bối chi thứ kia cùng nhau đi vào biệt thự.
Lâm Vân nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Vĩ Quang, cười lạnh.
Ngay sau đó, Lâm Vân quay đầu nhìn về phía người nông dân kia.
"Lão bá bá, bác tới đây làm gì?" Lâm Vân mở miệng hỏi han.
"Ngươi là ai? Ngươi là người Lâm gia?" lão bá bá nhìn Lâm Vân.
"Không sai, bác đến đây, là có chuyện gì không?" Lâm Vân mở miệng hỏi.
"Ta có một bí mật lớn, muốn nói cho người Lâm gia, đã ngươi cũng là người Lâm gia, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết." Lão bá bá nói.
"Hả? Bí mật lớn gì?" Lâm Vân truy hỏi.
"Ta muốn năm mươi nghìn tệ mới có thể nói, ta đảm bảo, bí mật ta nói ra, đáng giá hơn nhiều số tiền đó." Lão bá bá nói.
"Được thôi, bác nói đi, nếu như đáng giá năm mươi nghìn tệ, ta nhất định đưa cho bác." Lâm Vân nói.
Lão nông dân nhìn quanh bốn phía một vòng, sau đó kéo Lâm Vân đến nơi hẻo lánh, nhỏ giọng nói: "Cậu đây, ta phát hiện phía dưới núi Tiểu Lương, rất có thể cất giấu mỏ vàng!"
"Mỏ vàng?" Lâm Vân kinh ngạc.
"Đúng, không tin ngươi nhìn xem, tảng đá này, là ta đào ra từ núi Tiểu Lương."
Lão nông dân từ trong ngực lấy ra một hòn đá, bên trong ẩn ẩn có chút hạt tròn màu vàng.
"Cô Lang, cô đến xem!"
Lâm Vân đưa tảng đá cho Cô Lang.
Cô Lang tiếp nhận hòn đá xem xét rồi nói: "Vân Ca, hạt tròn màu vàng bên trong hòn đá kia đúng là kim loại vàng chưa tinh luyện."
"Hả, nói như vậy, phía dưới núi Tiểu Lương, thật sự cất giấu vàng?" Lâm Vân lộ vẻ kinh ngạc.
"Có khả năng, nhưng trữ lượng vàng bên trong là bao nhiêu, thì không biết, có thể bên dưới là mỏ vàng lớn, cũng có thể rất ít, không có giá trị khai thác." Cô Lang nói.
Lâm Vân gật đầu, sau đó trả lại tảng đá cho người nông dân.
"Lão bá bá, sao bác lại muốn đem tin tức này báo cho Lâm gia?" Lâm Vân hỏi.
"Bởi vì Lâm gia có tiền mà, ta cũng đâu có khai thác tinh luyện được, chi bằng bán tin này cho Lâm gia kiếm chút tiền, đó mới là thực tế nhất." Nông dân cười nói.
"Vị trí cụ thể bác phát hiện ra hòn đá này ở đâu?" Lâm Vân hỏi.
Dù sao Tiểu Lương Sơn lớn như vậy, đương nhiên phải biết vị trí cụ thể.
"Chuyện này thì, cậu đưa tiền trước đã, ta sẽ nói cho cậu." Người nông dân vừa cười vừa nói.
"Không thành vấn đề, tôi sẽ viết cho bác một tờ chi phiếu, một trăm nghìn tệ!" Lâm Vân nói.
Nông dân liền vội lắc đầu: "Không không không, ta không hiểu cái gì chi phiếu, ta chỉ muốn tiền mặt."
"Vậy được rồi, Cô Lang cô đi lấy giúp tôi mười vạn tệ." Lâm Vân nói với Cô Lang.
Dù sao Lâm Vân cũng không mang theo nhiều tiền mặt như vậy.
Ước chừng mười phút sau, Cô Lang mang đến mười vạn tệ tiền mặt.
"Đây là một trăm nghìn tệ, là gấp đôi yêu cầu của bác, tôi không những cần bác nói địa chỉ cụ thể mà còn cần bác phải giữ bí mật." Lâm Vân đưa tiền cho ông ta.
"Không có vấn đề! Cậu đây là người tốt, tôi thề sẽ tuyệt đối giữ bí mật!"
Nông dân mừng rỡ khôn nguôi nhận lấy mười vạn tệ, ông cười đến không khép được miệng.
Đối với người nông dân này mà nói, mười vạn tệ tuyệt đối là một khoản tiền lớn.
"Cậu đây, cụ thể địa chỉ trên núi ta cũng khó mà nói, thế này đi, ta dẫn cậu đi." Nông dân nói.
"Tốt!" Lâm Vân gật đầu.
Ngay sau đó, Lâm Vân quay đầu nói với Cô Lang: "Cô Lang, cô đi cùng ông ta, tiện thể điều tra luôn."
Lâm Vân cảm thấy, đây có thể là một cơ hội kiếm tiền!
Nếu thật là một mỏ vàng lớn, Lâm Vân tuyệt đối có thể dựa vào cái này, phát tài lớn!
"Không có vấn đề Vân Ca, chỉ là ta đi rồi, an toàn của anh......" Cô Lang hơi lo lắng.
Lần trước Cô Lang không ở bên cạnh Lâm Vân, Lâm Vân suýt chút nữa bị Hướng Kim Cường giết.
"Không sao, hôm qua Tiểu Long đưa cho ta một hộp đạn, ta có súng bên người, không thành vấn đề." Lâm Vân nói.
Trong súng của Lâm Vân đã nạp đầy đạn, có súng bên mình, Lâm Vân đương nhiên không cần lo lắng về vấn đề an toàn.
"Vậy được rồi." Cô Lang gật đầu.
"Đây là chìa khóa xe, cô lái xe đi." Lâm Vân đưa chìa khóa cho Cô Lang.
Thế là, Lâm Vân liền chia tay với Cô Lang ở chỗ này.
Đi đến cửa biệt thự, Lâm Vân lườm hai người hộ vệ này, trong lòng cười thầm: "Nếu như Tiểu Lương Sơn thật có một mỏ vàng lớn, hai tên bảo an các ngươi đây coi như làm cho tập đoàn Lâm Thị, bỏ lỡ một cơ hội phát tài."
Lâm Vân biết, nếu không phải hai tên an ninh này ngăn lại không cho vào, lại không đi thông báo, tin tức này, liền sẽ không rơi xuống trên đầu Lâm Vân, mà là rơi xuống đầu Lâm Gia....
Biệt thự rất lớn.
Lâm Vân từ cửa lớn tiến vào biệt thự, trước xuyên qua sân nhỏ biệt thự, sau đó mới đến lầu chính của biệt thự.
Ở cửa ra vào lầu chính, quản gia đang đứng ở đó, từng người nghênh đón đám con cháu Lâm gia đến.
Lão quản gia tóc đã hoa râm, ông đã theo Lâm Lão gia tử mấy chục năm.
"Lâm Vân thiếu gia ngài đến rồi, sao mẫu thân của ngài không đến?" Lão quản gia hỏi.
"Mẫu thân tôi đang dưỡng bệnh, không tiện đến đây." Lâm Vân nói.
"Vậy à, Lâm thiếu gia ngài mời vào trong, có bất kỳ vấn đề gì cứ việc nói với lão đây." Lão quản gia đối với Lâm Vân tỏ vẻ khách khí.
"Cảm ơn." Lâm Vân đáp lại bằng nụ cười, rồi sau đó đi vào biệt thự.
Tầng một biệt thự, đều là đám con cháu thế hệ trẻ Lâm gia, bậc cha chú đều ở trên lầu.
Lâm Vân liếc nhìn, tầng một tổng cộng có hơn mười nam nữ trẻ tuổi, đều là con cháu Lâm gia, có dòng chính, cũng có chi thứ.
Lâm Lão gia tử tổng cộng có ba người con trai, hai người con gái.
Thế hệ con cháu cộng lại, tự nhiên có hơn mười người.
Lâm Vân vào nhà xong, phát hiện đám thanh niên này, đều tụ tập lại một chỗ trò chuyện vui vẻ.
Lâm Vân đương nhiên không thể cùng bọn họ ở cùng nhau, liền tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
"Nha, đây không phải Lâm Vân sao? Nhà hắn không phải đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với Lâm gia chúng ta rồi sao? Sao hắn lại đến đây?"
"Đúng thế, hắn sao lại đến đây?"
Lâm Vân vừa vào cửa đã khiến những biểu huynh muội chú ý.
"Mời hắn đến, là ý của lão gia tử." Lâm Vĩ Quang mở miệng nói.
"Ra là ý của lão gia tử." Mọi người bừng tỉnh.
"Hắn đến tham gia, đơn giản chỉ là muốn đến vớt chút lợi lộc từ Lâm gia thôi, thứ gì a, lúc trước khi đoạn tuyệt quan hệ với Lâm gia thì không nghĩ đến sao?"
Lâm Vĩ Quang nói câu này rất lớn, vang khắp cả tầng một, để Lâm Vân ở cách đó không xa có thể nghe rõ mồn một, rõ ràng là cố ý.
Lâm Vân khẽ cau mày.
Lâm Vân vốn dĩ không muốn đến, nếu không phải mẫu thân dặn dò, Lâm Vân lần này căn bản sẽ không về Lâm gia.
Bởi vì Lâm Vân đối với Lâm gia này không có một chút tình cảm nào!
Thậm chí chỉ có căm hận!
Còn Lâm Vĩ Quang này, là con của nhị bá, khi trước lúc phụ thân Lâm Vân quyết liệt với Lâm gia, gây gổ nhiều nhất với nhị bá.
Cho nên Lâm Vĩ Quang này từ nhỏ đã mang địch ý với Lâm Vân.
Nhưng theo Lâm Vân được biết, Lâm Vĩ Quang này là một thiếu gia ăn chơi điển hình, ăn uống, cờ bạc, gái gú cái gì cũng biết, là công tử ca số một trong giới nhà giàu huyện Kiến Nghiệp.
"Lâm Vân, thật sự là cậu à!"
Ngay lúc này, một giọng nói ôn nhu vang lên sau lưng Lâm Vân.
Lâm Vân quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là một cô gái có vẻ ngoài của một người chị gái lớn trong nhà.
Cô ta là Lâm Thanh, con gái của đại bá.
"Thanh tỷ là chị à." Lâm Vân mỉm cười với cô.
Nếu như nói, trong tất cả thân thích, Lâm Vân vẫn có một chút hảo cảm với người nào đó thì đó chính là Lâm Thanh.
Trước kia khi Lâm Vân không có tiền nộp học phí, mẫu thân dẫn Lâm Vân đi cầu xin khắp nơi các thân thích trong Lâm gia, đều không ai muốn giúp, chỉ toàn châm chọc khiêu khích.
Chỉ có Lâm Thanh lặng lẽ tìm đến Lâm Vân cùng mẫu thân, đưa cho mẫu thân của Lâm Vân một vạn tệ.
Đối với Lâm Thanh, một vạn tệ có lẽ không nhiều, nhưng đối với Lâm Vân lúc đó thì chính là tiền cứu mạng.
Chuyện này đã qua mấy năm, nhưng Lâm Vân vẫn nhớ kỹ trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận