Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 458: cõng hắc oa

Trong một vệ sĩ nghe vậy, liền quay người đi vào phòng bệnh. Ước chừng một phút đồng hồ sau. Cha của Tiểu Điệp là Nam Cung Chính, từ trong phòng bệnh đi ra. “Lâm Vân, ngươi đến làm gì?” Nam Cung Chính nhìn Lâm Vân. “Đương nhiên là đến thăm Tiểu Điệp, Tiểu Điệp thế nào rồi?” Lâm Vân vội vàng hỏi han. “Thương thế không nặng, bất quá...” Vẻ mặt Nam Cung Chính ngưng trọng. “Bất quá cái gì?” Lâm Vân mau truy hỏi. Đúng lúc này, Công Tôn Lưu Vân cũng hấp tấp đi đến, xem bộ dáng là đến thăm Tiểu Điệp. “Lưu Vân cháu, ngươi tới rồi!” Nam Cung Chính nhìn thấy Công Tôn Lưu Vân, vội vàng chạy lên đón. “Nam Cung Chính bác, Tiểu Điệp thế nào rồi?” Công Tôn Lưu Vân vừa đi tới vừa hỏi. “Cái này... Lưu Vân cháu, tốt hơn là theo ta vào xem một chút đi.” Nam Cung Chính ấp úng nói. Ngay sau đó, Nam Cung Chính dẫn theo Công Tôn Lưu Vân, hướng vào phòng bệnh đi đến, Lâm Vân thấy vậy cũng vội vàng đi theo. Vào phòng bệnh. Trong phòng còn có mấy người trung niên khác, đều là người của gia tộc Nam Cung. Tiểu Điệp đang nằm tựa ở trên giường bệnh. Trên khuôn mặt Tiểu Điệp vẫn còn quấn vải, chỉ lộ ra mắt, miệng và mũi, không nhìn thấy dung nhan, Lâm Vân là nhìn quần áo Tiểu Điệp mặc trên người mới xác định nàng chính là Tiểu Điệp. “Lâm Vân ca ca!” Tiểu Điệp nhìn thấy Lâm Vân bước vào, vội vàng kích động gọi Lâm Vân một tiếng. Công Tôn Lưu Vân đi trước mặt Lâm Vân, sắc mặt lập tức tối sầm xuống. Hắn và Lâm Vân đồng thời tiến vào, trong mắt Tiểu Điệp lại chỉ có Lâm Vân, chuyện này khiến trong lòng Công Tôn Lưu Vân vô cùng tức giận. Nhưng Công Tôn Lưu Vân vẫn nhịn cơn giận trong lòng, đi đến trước giường bệnh. “Tiểu Điệp, vết thương của cô sao rồi?” Công Tôn Lưu Vân mở miệng hỏi thăm. “Còn tốt, chỉ là mặt bị nhiều vết sẹo, bác sĩ nói mặt của ta bị hủy rồi.” Tiểu Điệp cúi đầu, trông rất ủ rũ. “Cái gì? Hủy dung?!” Công Tôn Lưu Vân giật mình. Ngay sau đó, Công Tôn Lưu Vân đứng dậy nhìn về phía Nam Cung Chính, hỏi: “Bác Nam Cung, chuyện tai nạn xe cộ, điều tra đến đâu rồi?” “Tai nạn xe cộ rất kỳ quặc, nếu như ta đoán không lầm thì có người cố ý gây ra!” Nam Cung Chính nói. Công Tôn Lưu Vân nghe xong liền quay đầu nhìn về phía Lâm Vân. “Lâm Vân, nếu như ta đoán không lầm thì là do ngươi làm đúng không? Ngươi chính là muốn ngăn cản Tiểu Điệp đến nhà ta, đúng không?!” Công Tôn Lưu Vân giận dữ nhìn Lâm Vân. Đối với Công Tôn Lưu Vân, vốn dĩ đêm nay là hắn có thể cùng Tiểu Điệp gạo nấu thành cơm, lại xảy ra chuyện này, trong lòng hắn đương nhiên rất phẫn nộ. Mà người hắn nghĩ có động cơ nhất, chỉ có Lâm Vân làm chuyện này! “Ngươi nói là ta làm? Xin lỗi, ta không hèn hạ như ngươi, ta cũng sẽ không làm tổn thương Tiểu Điệp.” Lâm Vân nheo mắt nói. Lúc này, Nam Cung Chính cũng mở miệng nói: “Lâm Vân, ngươi không nên nói dối, chuyện này ta cũng suy xét rồi, chỉ có ngươi là có động cơ gây án nhất!” Nhị thúc của Tiểu Điệp cũng kích động quát mắng về phía Lâm Vân: “Thằng nhãi, mày dám làm tổn thương người nhà họ Nam Cung ta, mày đang tự tìm đường c·h·ết đấy!” “Cha, Nhị thúc, tuyệt đối không phải do Lâm Vân ca ca! Tuyệt đối không phải!” Tiểu Điệp kích động nói. “Tiểu Điệp, có phải mày bị thằng nhãi này bỏ bùa rồi không? Giờ còn bênh vực hắn? Chuyện này trừ hắn ra, còn có thể là ai?!” Nam Cung Chính lớn tiếng nói. Lúc này, Công Tôn Lưu Vân ở bên cạnh trực tiếp rút súng ngắn, chĩa thẳng vào trán Lâm Vân. “Thằng nhãi, mày có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, tao giờ liền b·ắ·n c·h·ết mày!” Công Tôn Lưu Vân giận dữ nói. Công Tôn Lưu Vân vừa dứt lời, Lâm Vân liền một phát bắt lấy tay Công Tôn Lưu Vân, nhanh như chớp đoạt lấy súng, nhắm thẳng vào trán Công Tôn Lưu Vân. Sức mạnh Lâm Vân rất lớn, tốc độ nhanh chóng, Công Tôn Lưu Vân căn bản không kịp phản ứng, súng đã ở trong tay Lâm Vân. “Ngươi… ngươi…” Công Tôn Lưu Vân cảm thấy họng súng chĩa trên trán thì mặt lập tức tái mét. “Công Tôn Lưu Vân, ngươi tin không, bây giờ ta liền b·ắn c·hết ngươi, hôm nay tại tiệc rượu ngươi thua mạng dưới tay ta, vừa vặn ta bây giờ liền lấy lại.” Lâm Vân nheo mắt lạnh giọng nói. “Mày dám! Nếu mày dám g·i·ết tao, tao cam đoan gia tộc Công Tôn nhất định sẽ diệt mày, tao cam đoan mày không thể sống mà nhìn thấy mặt trời ngày mai!” Công Tôn Lưu Vân nghiến răng gầm thét. “Cho dù vậy, ngươi cũng là người c·h·ết trước mặt ta, ngươi cũng không thấy được cảnh tượng đó.” Lâm Vân lạnh giọng nói. Nghe đến đây cơ mặt Công Tôn Lưu Vân đột nhiên giật giật. Hắn đương nhiên biết, nếu Lâm Vân thật g·i·ết hắn, mặc dù gia tộc Công Tôn sẽ báo t·h·ù cho hắn, nhưng hắn m·ất m·ạng rồi, Công Tôn Lưu Vân không muốn c·h·ết! “Rắc” Lâm Vân trực tiếp bẻ gẫy khẩu súng. “Đừng! Đừng! Đừng n·ổ súng!” Mặt Công Tôn Lưu Vân trắng bệch. “Ngươi đang c·ầ·u x·i·n ta sao? Nếu đang c·ầ·u x·i·n ta thì phải có dáng vẻ của người cầu xin.” Lâm Vân lạnh giọng nói. “Ngươi… ngươi…” Nghe vậy sắc mặt Công Tôn Lưu Vân càng thêm khó coi. “Ta… cầu ngươi đừng n·ổ súng, được… không?” Công Tôn Lưu Vân khẽ cắn môi, vẫn nói ra chữ xin. Dù rất mất mặt nhưng vì bảo toàn m·ạng, Công Tôn Lưu Vân đành phải như vậy. Lâm Vân nghe xong thì lúc này mới cất súng đi. Lâm Vân biết, bây giờ vẫn chưa phải lúc g·i·ết Công Tôn Lưu Vân. Lúc này, một bác sĩ dẫn hai y tá đến thay băng cho mặt Tiểu Điệp. Sau khi bác sĩ tháo băng ra. Lúc Lâm Vân nhìn thấy trên mặt Tiểu Điệp những vết sẹo dữ tợn, con ngươi Lâm Vân đột nhiên co rút. “Mẹ nó, sao mặt hủy thành cái dạng này! Cái này là người hay quỷ!” Công Tôn Lưu Vân cũng giật mình kêu lên. Ngay sau đó, Công Tôn Lưu Vân nhìn về phía Nam Cung Chính. “Gia chủ Nam Cung Chính, nếu Tiểu Điệp đã hủy dung như thế này rồi, ta nghĩ hôn ước giữa ta và cô ấy cũng nên kết thúc thôi.” Công Tôn Lưu Vân lạnh giọng nói. Công Tôn Lưu Vân thấy Tiểu Điệp hủy dung đến mức này, đương nhiên lập tức mất hứng thú với Tiểu Điệp. “Cái gì?!” Nam Cung Chính đột nhiên giật mình. Ngay sau đó, Nam Cung Chính vội vàng hỏi lại: “Vậy cuộc thi đấu quyền anh dưới lòng đất lần này, gia tộc Công Tôn còn giúp chúng tôi không?” “Hôn ước đã kết thúc rồi, gia tộc Công Tôn chúng ta vì sao còn phải giúp các người?” Công Tôn Lưu Vân cười lạnh nói. Nam Công Chính và Nhị thúc, Tam bá của Tiểu Điệp nghe được tin này, như bị sét đánh! Bọn họ đều hiểu rõ, cuộc thi đấu quyền anh dưới lòng đất lần này có ý nghĩa lớn như thế nào với gia tộc Nam Cung bọn họ! “Nam Cung Điệp, con đ·ĩ thối, tự lo cho tốt đi! Còn có Lâm Vân, mày đợi đó cho tao!” Công Tôn Lưu Vân bỏ lại câu nói này rồi quay người đi ra ngoài. “Thiếu gia Lưu Vân! Không thể như vậy được!” Nam Cung Chính và Nhị thúc, Tam bá của Tiểu Điệp đều chạy theo ra ngoài. Trong phòng bệnh. Tiểu Điệp vội vàng cầm điện thoại di động lên, mở camera trước để xem mặt mình thành ra cái dạng gì, mà lại gây ra phản ứng lớn như vậy của Công Tôn Lưu Vân. Lúc Tiểu Điệp nhìn thấy khuôn mặt mình. “Cái này… đây là ta sao?” Tiểu Điệp nhìn thấy những vết sẹo đáng sợ trên mặt, bị dọa cho hoảng sợ. Dù trước đó Tiểu Điệp đã biết, mặt mình có thể sẽ bị hủy nhưng chưa tận mắt thấy, bây giờ thấy mặt mình biến thành thế này, lòng nàng lập tức rơi xuống vực sâu vạn trượng. “Tiểu Điệp, đừng xem nữa!” Lâm Vân trực tiếp tiến lên giật điện thoại của Tiểu Điệp, Lâm Vân biết Tiểu Điệp càng xem sẽ càng đau lòng. Tiểu Điệp vội quay đầu, khóc nói: “Lâm Vân ca ca, bây giờ Tiểu Điệp đã là người phụ nữ xấu xí bị hủy dung, Tiểu Điệp không còn mặt mũi nào gặp lại Lâm Vân ca ca!” “Tiểu Điệp, em nói linh tinh gì vậy? Em rõ ràng xinh đẹp như vậy mà!” Lâm Vân cố cười an ủi. Lâm Vân hiểu, Tiểu Điệp bây giờ chắc chắn rất khó chịu, bởi nhan sắc đối với một người phụ nữ là điều vô cùng quan trọng. Ngay sau đó, Lâm Vân ra hiệu cho bác sĩ, báo cho họ tranh thủ thời gian thay thuốc cho Tiểu Điệp. Lúc này, cha của Tiểu Điệp là Nam Cung Chính cùng với Nhị thúc, Tam bá đều từ ngoài trở lại phòng bệnh. “Lâm Vân, mày làm tất cả chuyện này, chính là để Công Tôn Lưu Vân từ bỏ hôn ước đúng không? Âm mưu của mày đạt được rồi! Đồ hỗn đản!” Nam Cung Chính phẫn nộ rống to. Hiển nhiên, Nam Cung Chính nhận định Lâm Vân đã làm, hắn trút mọi tội lỗi lên người Lâm Vân. “Đại ca, em bây giờ sẽ gi·ết c·hết hắn!” Tam bá của Tiểu Điệp vừa nói vừa rút súng chĩa vào Lâm Vân. “Đúng, gi·ết c·hết tên hỗn đản này!” Nhị thúc của Tiểu Điệp cũng rút súng chĩa vào Lâm Vân. “Chuyện này không phải ta làm.” Lâm Vân nheo mắt nói. “Mày nghĩ chúng ta là đồ ngốc sao? Chúng tao có tin không?” Nam Cung Chính lớn tiếng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận