Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 351: thật sự là Cô Lang

Chương 351: Thật sự là Cô Lang
Nhân viên lái xe Mã Lực toàn lực tăng tốc, rất nhanh đã đuổi kịp chiếc xe khách nhỏ nông thôn này.
"Chạy song song với nó!" Lâm Vân nói.
"Vâng, Lâm Đổng." Nhân viên đáp lời rồi cho xe chạy song song với xe khách nhỏ nông thôn.
Lâm Vân nhìn vào bên trong xe.
Qua cửa sổ xe, Lâm Vân nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc trong chiếc xe khách nhỏ.
"Là Cô Lang! Ta thao, thật sự là Cô Lang!"
Lâm Vân kích động đến mức thốt cả lời tục.
Vì Lâm Vân phát hiện, người ngồi trong xe đúng là Cô Lang không sai.
Nếu không phải thì trừ phi trên đời này có người nào đó có ngoại hình gần như giống Cô Lang, mà còn bị Lâm Vân bắt gặp.
"Lái xe, mau dừng xe lại!" Lâm Vân hét lớn với tài xế xe khách nhỏ.
"Ông có bị bệnh không vậy?" Tài xế xe khách nhỏ liếc xéo Lâm Vân, không có ý định dừng lại.
"Bắt buộc xe của hắn phải dừng!" Lâm Vân ra lệnh cho nhân viên đang lái xe ngược chiều.
"Vâng!"
Nhân viên đáp lời rồi lại lần nữa tăng tốc, sau đó ép xe khách nhỏ dừng lại bên đường.
Sau khi xe dừng lại, Lâm Vân kích động không thôi, một tay mở cửa xe, sau đó vội vàng xông về phía xe khách nhỏ.
Bốn tên thủ hạ của Lâm Vân cũng nhanh chóng xuống xe, theo sát phía sau Lâm Vân.
"Các người làm gì vậy hả? Định cướp xe à?" Tài xế nhìn Lâm Vân một cách đề phòng.
"Ta đến tìm người, phiền ông dừng lại đây chờ một lát."
Lâm Vân vừa nói vừa lấy ra mấy tờ một trăm tệ, đưa cho tài xế xe khách nhỏ.
Tài xế thấy tiền thì thái độ liền thay đổi.
"Dễ nói dễ nói!" Tài xế cười nhận lấy tiền, rồi mở cửa xe.
Lâm Vân nhanh chân bước vào xe khách.
Đập vào mắt anh là bóng dáng quen thuộc của Cô Lang.
"Cô Lang! Thật sự là anh!"
Nhìn thấy đúng là Cô Lang, Lâm Vân kích động trực tiếp xông lên ôm lấy hắn.
"Cô Lang, huynh đệ! Cuối cùng ta cũng tìm được anh rồi!" Lâm Vân ôm chặt Cô Lang, nước mắt xúc động trào ra.
Từ khi biết tin Cô Lang gặp nạn, trong lòng Lâm Vân luôn vô cùng khó chịu.
Về sau biết được Cô Lang có thể chưa chết, trong lòng Lâm Vân không lúc nào không cầu nguyện, cầu nguyện cho Cô Lang vẫn còn sống, cầu nguyện có thể trùng phùng với Cô Lang.
Bây giờ nhìn thấy Cô Lang, tâm tình trong lòng Lâm Vân kích động, không thể nào nói nên lời!
"Anh là ai vậy?" Cô Lang nghi hoặc hỏi.
Lâm Vân nghe vậy thì cả người ngây ra một chút.
"Cô Lang, ta là Lâm Vân mà, chẳng lẽ anh không biết ta sao?" Lâm Vân vội vàng nói.
"Tiên sinh, có phải anh nhầm người rồi không, ta không quen anh." Cô Lang nói.
Nghe vậy, Lâm Vân lại càng sững sờ.
Chẳng lẽ mình nhận nhầm người? Chẳng lẽ... đây là một người có tướng mạo tương tự với Cô Lang?
"Anh bạn, có thể cho tôi xem lưng của anh một chút được không?" Lâm Vân nói.
Lâm Vân biết, trên người Cô Lang có rất nhiều vết sẹo do đánh hắc quyền để lại, để biết có phải là hắn không, chỉ cần xem vết thương trên người là Lâm Vân có thể hoàn toàn xác định.
Sau khi Lâm Vân nói xong, trực tiếp lật lưng của Cô Lang lên.
Đập vào mắt là vô số vết sẹo.
"Cô Lang, đúng là anh! Không sai được! Anh chưa có chết, chúng ta lại gặp nhau rồi!" Lâm Vân kích động ôm chặt lấy Cô Lang lần nữa.
Chỉ bằng những vết sẹo này, Lâm Vân đã có thể xác định, đây chắc chắn là Cô Lang không thể giả được!
"Tiên sinh, anh... anh thật sự nhận lầm rồi." Cô Lang lúng túng đẩy Lâm Vân ra.
"Sao có thể như vậy? Anh... anh không quen tôi sao? Chẳng lẽ... Anh bị mất trí nhớ rồi?" Lâm Vân nhìn chằm chằm vào Cô Lang.
Cô Lang không nhận ra Lâm Vân, Lâm Vân chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, chính là hắn bị mất trí nhớ.
"Tỷ tỷ, anh ấy là ai vậy?" Cô Lang kéo kéo một cô gái ngồi bên cạnh.
Ngồi cạnh Cô Lang là một cô gái mặc đồ quê mùa nông thôn.
Cô gái nhìn Lâm Vân rồi hỏi: "Vị tiên sinh này, anh quen biết anh ấy sao?"
"Không sai, ta là bạn anh ấy, sao anh ấy lại đi cùng cô vậy?" Lâm Vân vội vàng hỏi.
"Một tháng trước, tôi vào núi hái nấm dại thì gặp anh ấy bị thương nằm gục trong núi, tôi đã mang anh ấy về nhà, còn tìm trung y trong thôn để chữa trị cho anh ấy, nhưng mà sau khi tỉnh lại thì anh ấy không còn nhớ gì nữa." Cô gái nói.
"Thì ra là thế." Lâm Vân giật mình gật đầu.
Lâm Vân đoán rằng, lúc đó Diệp Như Long đánh bị thương Cô Lang, tưởng rằng Cô Lang đã chết nên mới đuổi theo Lâm Vân.
Nhưng Cô Lang còn chút hơi tàn nên gắng gượng bỏ chạy một đoạn, cuối cùng ngất xỉu trong rừng cây, sau đó được cô gái này cấp cứu.
Cô Lang từng đánh hắc quyền nhiều năm như vậy, nhận vô số trọng thương, thể chất đã mạnh hơn người bình thường rất nhiều lần, với loại thương thế đó người thường e là đã chết từ lâu rồi, nhưng Cô Lang vẫn kiên cường gắng gượng.
Nhưng, não bộ Cô Lang có lẽ đã bị tổn thương dẫn đến mất trí nhớ.
"Cô nương, cảm ơn cô đã cứu bạn của tôi, tôi sẽ đưa bạn tôi về Kim Đô để chữa trị, cô muốn gì cứ nói." Lâm Vân nhìn cô gái.
"Tôi... tôi không muốn gì cả." Cô gái lắc đầu.
"Vậy tôi xin phép đưa bạn tôi đi trước, lát nữa tôi sẽ phái người gửi chút tiền cho cô." Lâm Vân nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân kéo Cô Lang lại: "Cô Lang, đi thôi! Tôi đưa anh về!"
"Tiên sinh, tôi không quen anh, tôi không đi với anh đâu, tôi muốn về nhà với tỷ tỷ." Cô Lang sợ hãi đẩy tay Lâm Vân ra.
Rõ ràng, Cô Lang sau khi mất trí nhớ đã nhận cô gái trẻ này là chị gái, dù Cô Lang có lẽ còn lớn tuổi hơn cô ấy nhiều...
Thấy Cô Lang lúc này như vậy, Lâm Vân trong lòng rất khó chịu, Cô Lang vì bảo vệ mình nên mới thành ra thế này.
"Cô Lang, anh nghĩ cho kỹ đi, ta là Lâm Vân mà!" Lâm Vân vội vàng nói.
"Lâm... Vân, cái tên này có vẻ hơi quen quen, tê, đầu tôi đau quá!" Cô Lang ôm lấy đầu.
Lúc này, hành khách trong xe đã bất mãn thúc giục.
Lâm Vân biết, Cô Lang hiện tại không quen mình, chắc chắn sẽ không chịu đi theo mình, Lâm Vân đành phải xuống xe trước.
"Lâm Đổng, bây giờ phải làm sao?" Một tên thủ hạ hỏi.
"Đi, về xe của chúng ta, lái xe theo sau xe khách nhỏ kia." Lâm Vân nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân lên xe, xe vẫn bám theo sau xe khách nhỏ, đi một mạch đến trong thôn.
Nhà cô gái trẻ ở nông thôn là nhà gạch ngói.
Lâm Vân hỏi thăm được biết, cô gái tên là Trương Thúy, năm nay 18 tuổi, có dung mạo thanh tú.
Sau khi xuống xe, còn phải đi một đoạn đường nữa mới đến được nhà cô.
Trên đường đi.
"Trương Thúy, tuổi này sao em không đi học?" Lâm Vân mở lời hỏi.
"Bởi vì... nhà em không cho em đi học, muốn em ở nhà phụ giúp việc nhà nông." Trương Thúy cúi đầu nói.
"Hả? Tuổi của em là tuổi thanh xuân đẹp nhất, nếu ở nhà làm việc nhà nông, vậy thì em uổng phí cả đời rồi." Lâm Vân thật lòng nói.
Trương Thúy im lặng không nói gì.
"À phải rồi Trương Thúy, chân của bạn tôi bị sao vậy?" Lâm Vân hỏi.
Khi Cô Lang đi đường, Lâm Vân phát hiện, chân hắn đi khập khiễng.
"Bác sĩ trong thôn nói, hai xương chân của anh ấy bị gãy, trong thôn không có điều kiện để chữa cho anh ấy, chỉ có thể dùng biện pháp dân gian cố định lại chút thôi." Trương Thúy nói.
Nghe đến đó, lòng Lâm Vân như thắt lại, Cô Lang thật là chịu khổ!
Vừa nãy đi trên đường, Lâm Vân luôn suy nghĩ một vấn đề, làm sao mới có thể giúp Cô Lang khôi phục trí nhớ?
"À phải rồi, khử bệnh đan!" Lâm Vân bỗng nảy ra ý.
Khử bệnh đan có danh xưng là có thể trị bách bệnh, nguyên lý của nó là thông qua năng lượng trong đan dược để chữa lành thân thể.
Việc Cô Lang mất trí nhớ là do não bộ bị tổn thương, vậy khử bệnh đan chỉ cần chữa trị vết thương não bộ cho Cô Lang, có phải sẽ giúp Cô Lang khôi phục ký ức không?
Lâm Vân không dám chắc, nhưng vẫn muốn thử một lần.
Dù khử bệnh đan vô cùng quý giá, mà Lâm Vân chỉ còn lại bảy viên, nhưng vì Cô Lang, dù quý giá đến đâu Lâm Vân cũng cảm thấy xứng đáng!
Đúng lúc này, Lâm Vân đã cùng Trương Thúy và Cô Lang đến trước cửa nhà Trương Thúy.
Lâm Vân phân phó bốn tên thủ hạ đợi ngoài sân, rồi sau đó đi vào.
Trong sân có một phụ nữ trung niên.
"Sao giờ này mới về, chậm chạp vậy hả!" Người phụ nữ trung niên đứng dậy.
"Đồ ngốc, mau đi gánh nước đi!" Người phụ nữ trung niên ra lệnh cho Cô Lang.
Lâm Vân nghe vậy thì lập tức nhíu mày.
"Vị đại thẩm này à, thứ nhất, anh ấy không có tên là đồ ngốc, thứ hai, chân anh ấy còn què, cô còn kêu anh ấy đi gánh nước? Như vậy không tốt đâu?" Lâm Vân nhìn người phụ nữ trung niên.
"Ngươi là ai hả? Ta quản người nhà ta, không liên quan gì tới ngươi! Nếu hắn không làm việc, ta nuôi hắn làm gì?" Giọng người phụ nữ trung niên rất lớn.
"Ta là bạn của anh ấy!" Lâm Vân nói.
"Ta không quan tâm ngươi là ai, đây là nhà ta, cút ra ngoài cho ta, ở đây không chào đón ngươi!" Người phụ nữ trung niên quát lớn vào mặt Lâm Vân.
Rõ ràng, người phụ nữ trung niên này là một người không biết lý lẽ.
"Mẹ, mẹ đừng như vậy được không." Trương Thúy nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận