Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 115: quyên tiền

Chương 115: Quyên tiền
"Đây cũng là người tốt, Thanh Thanh con có thể kết giao làm bạn với hắn đi, biết đâu còn có thể phát triển thành người yêu đấy, kiểu người có tấm lòng lương thiện thế này bây giờ hiếm có lắm, bình thường muốn tìm cũng khó tìm thấy đó." Ngưu Tiểu Lôi vừa cười vừa nói.
"Chị Lôi, chị đừng nói đùa." Cố Thanh Thanh đỏ mặt.
"Được được, chị không đùa nữa, Thanh Thanh, vì là con mượn tiền của người khác, mau đi trả hết đi, không thể để người tốt bụng này nghĩ chúng ta thật sự là lừa đảo." Ngưu Tiểu Lôi đưa tiền 8000 tệ trong tay cho Cố Thanh Thanh.
"Vâng, con đi ngay!" Cố Thanh Thanh gật đầu rồi chạy ra ngoài.
"Nhớ phải nói cảm ơn người ta đấy." Ngưu Tiểu Lôi hướng theo bóng lưng Cố Thanh Thanh lớn tiếng nhắc nhở.
Nếu Ngưu Tiểu Lôi biết người tốt bụng mà Cố Thanh Thanh nói là Lâm Vân, không biết cô sẽ nghĩ thế nào.
Cửa bệnh viện.
Cố Thanh Thanh mặt tươi cười đi đến trước mặt Lâm Vân.
"Tiên sinh, thật sự là rất cảm ơn anh, tiền bạn em đã đưa đến, đây là tiền em mượn của anh, bây giờ đủ số trả lại." Cố Thanh Thanh đưa tiền cho Lâm Vân.
Lâm Vân nhận tiền, sau đó cười nói: "Xem ra tôi cũng không bị lừa rồi."
"Tiên sinh, anh thật là người tốt, xã hội bây giờ, người có tâm tính thiện lương và tinh thần trọng nghĩa như anh thật không nhiều đâu." Cố Thanh Thanh mặt mày rạng rỡ.
"À đúng rồi, người bị bệnh là con của cô sao?" Lâm Vân hỏi.
Lâm Vân thấy cô gái này còn trẻ, không giống như là người đã có con.
"Tiên sinh, em... em ngay cả bạn trai còn chưa có, sao có thể có con được chứ, em là nhân viên tình nguyện ở cô nhi viện, người bệnh là con của cô nhi viện." Cố Thanh Thanh ngại ngùng nói.
"Cô là nhân viên tình nguyện ở cô nhi viện?" Lâm Vân giật mình.
Khi Lâm Vân biết tin này, trong lòng có chút xúc động, cô gái này vì một đứa trẻ không có quan hệ huyết thống với mình, mà có thể công khai quỳ xuống trước cửa bệnh viện cầu xin người khác giúp đỡ.
Trong chớp mắt đó, Lâm Vân đột nhiên cảm thấy cô gái này dù dáng người nhỏ nhắn xinh xắn nhưng rất vĩ đại.
"Cô tên là Cố Thanh Thanh đúng không, cô rất giỏi."
Lâm Vân vừa nói, vừa trả lại thẻ căn cước cho Cố Thanh Thanh.
"Tiên sinh quá khen rồi, em thật ra cũng chẳng giúp gì được cho các cháu." Cố Thanh Thanh cười nói.
"À phải rồi, cô cho tôi xin phương thức liên lạc được không?" Lâm Vân hỏi.
"À... Được ạ!" Cố Thanh Thanh cười gật đầu.
Sau đó, Cố Thanh Thanh lật tìm trong túi một tấm danh thiếp.
"Đây là danh thiếp của cô nhi viện chúng em, phía trên có số điện thoại của em." Cố Thanh Thanh đưa danh thiếp cho Lâm Vân.
"Tiên sinh, em còn có việc bận, xin phép về trước."
Sau khi chào tạm biệt, Cố Thanh Thanh quay người đi về phía bệnh viện.
Lâm Vân nhìn bóng lưng Cố Thanh Thanh, lẩm bẩm: "Có thể cống hiến tuổi thanh xuân của mình một cách vô tư cho cô nhi viện, thật là một cô gái tuyệt vời."
"Lâm Ca."
Cô Lang đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lâm Vân.
"Má ơi, cậu làm tôi giật cả mình." Lâm Vân nhìn Cô Lang.
"Lâm Ca, có thể giúp đỡ cô nhi viện này không?" Cô Lang mở miệng nói.
Lâm Vân ngẩn ra một chút, đây chắc chắn là lần đầu tiên Cô Lang mở miệng thỉnh cầu Lâm Vân.
Lúc này Lâm Vân mới nghĩ đến, Cô Lang từng lớn lên ở cô nhi viện, anh đã trải qua cuộc sống đó nên muốn Lâm Vân giúp đỡ cô nhi viện này, giúp đỡ những đứa trẻ giống như anh trước đây.
Ngay sau đó, Lâm Vân cười gật đầu: "Đương nhiên không thành vấn đề rồi! Ngày mai chúng ta liền đi."
Sáng ngày hôm sau.
Lâm Vân gọi một cuộc điện thoại cho Cố Thanh Thanh, nói rằng anh muốn đến thăm hỏi các cháu ở cô nhi viện.
Cô nhi viện Thanh Sơn.
Ngưu Tiểu Lôi lúc này cũng đang ở trong cô nhi viện.
"Thanh Thanh, ai gọi điện thoại cho con thế, nhìn con vui vẻ thế kia?" Ngưu Tiểu Lôi hỏi.
"Là người tốt bụng hôm qua đó chị, anh ấy nói buổi trưa muốn tới cô nhi viện thăm các cháu." Cố Thanh Thanh cười nói.
"Anh ta muốn tới mà con vui mừng thế? Con không phải là thích anh ta rồi đấy chứ?" Ngưu Tiểu Lôi che miệng cười nói.
"Chị Lôi, chị đừng trêu con." Cố Thanh Thanh đỏ mặt.
"Được rồi được rồi, nếu người tốt bụng này tới, chị cũng muốn xem, người tốt bụng này rốt cuộc trông như thế nào, chị cũng nhân tiện thay chuyện hôm qua, cảm ơn anh ấy một tiếng." Ngưu Tiểu Lôi nói.
"Vâng!" Cố Thanh Thanh gật đầu.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Ngưu Tiểu Lôi vang lên.
"Alo, Lã cục."
"Cái gì? Được! Tôi biết rồi, tôi sẽ về ngay."
Ngưu Tiểu Lôi liên tục đáp lời trong điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại.
"Thanh Thanh, trong cục có chút việc gấp, chị phải về đây, hôm nay có lẽ không có cơ hội gặp người tốt bụng kia rồi, lần sau có cơ hội chị sẽ gặp anh ấy vậy." Ngưu Tiểu Lôi nói với Cố Thanh Thanh.
"Chị Lôi, chị mau đi đi." Cố Thanh Thanh gật đầu.
...
Cổng cô nhi viện Thanh Sơn.
Hôm nay Lâm Vân không lái Lamborghini mà lái một chiếc xe thương mại của công ty, nếu đến cô nhi viện làm việc tốt thì Lâm Vân vẫn muốn khiêm tốn một chút.
Trên xe, Lâm Vân vừa dừng xe thì thấy một bóng người quen thuộc từ trong cô nhi viện đi ra.
"Là cô ấy! Ngưu Tiểu Lôi?"
Người đang từ trong cô nhi viện đi ra chính là Ngưu Tiểu Lôi.
"Sao cô ấy lại đi ra từ trong cô nhi viện?" Lâm Vân lộ vẻ rất kinh ngạc.
Ngưu Tiểu Lôi đi ngang qua chiếc xe thương mại của Lâm Vân, nhưng cửa sổ xe có dán phim cách nhiệt, cộng thêm Ngưu Tiểu Lôi đang vội nên tự nhiên không thấy Lâm Vân ở trong xe.
Ngưu Tiểu Lôi đi thẳng đến cạnh một chiếc xe cảnh sát, sau đó mở cửa xe cảnh sát nhanh chóng rời đi.
Sau khi Ngưu Tiểu Lôi rời đi, Lâm Vân mới đưa Cô Lang xuống xe, rồi đi về phía cô nhi viện.
Cô nhi viện rất cũ kỹ, các công trình đều rất cổ xưa, nhìn vào cô nhi viện này có vẻ đã có lịch sử khá lâu.
"Quá cũ rồi, e là nhiều công trình cũng không dùng được nữa, thật sự nên thay mới." Lâm Vân vừa đi vừa cảm thán.
"Vân Ca, kinh tế của cô nhi viện bình thường rất eo hẹp, có thể duy trì chi tiêu hàng ngày đã không tệ rồi, căn bản không có tiền để mà thay mới." Cô Lang nói.
Cô Lang đã từng lớn lên ở cô nhi viện, rõ ràng anh rất hiểu về cô nhi viện.
Lâm Vân gật đầu, ra vẻ đã hiểu, cũng như chuyện hôm qua, cô nhi viện thậm chí không thể lấy ra 8000 tệ trong một thời gian ngắn, còn phải công khai kêu gọi sự giúp đỡ.
Khi Lâm Vân đi đến trước tòa nhà chính, Cố Thanh Thanh cùng một bà lão tóc hoa râm đã đứng trước tòa nhà, rõ ràng là đang đợi Lâm Vân.
"Lâm tiên sinh, anh tới rồi!" Cố Thanh Thanh vội vàng tươi cười tiến lên đón Lâm Vân.
Bà lão bên cạnh cũng tươi cười nói: "Lâm tiên sinh, anh khỏe, tôi là viện trưởng cô nhi viện Thanh Sơn, tôi đại diện cô nhi viện Thanh Sơn hoan nghênh anh, chuyện hôm qua tôi đã nghe Thanh Thanh kể, cảm ơn anh đã giúp đỡ."
"Viện trưởng khỏe." Lâm Vân tiến lên bắt tay với bà lão viện trưởng.
"À đúng rồi, tôi giới thiệu với hai người một chút, đây là bạn của tôi, Cô Lang." Lâm Vân chỉ Cô Lang.
"Viện trưởng khỏe, cô Cố khỏe." Cô Lang tiến lên chào hỏi.
"Tiên sinh Cô Lang, anh khỏe." hai người cũng chào hỏi Cô Lang, mặc dù các cô cảm thấy cái tên Cô Lang rất kỳ lạ.
"Viện trưởng, cô Cố Thanh Thanh, hôm nay chúng tôi đến đây chủ yếu là muốn quyên tiền cho cô nhi viện." Lâm Vân nói.
"Đây là chi phiếu 5 triệu, là tấm lòng thành của tôi và Cô Lang."
Ngay sau đó, Lâm Vân lấy ra một tờ chi phiếu đã chuẩn bị sẵn đưa cho Cố Thanh Thanh.
"Năm...5 triệu?!"
Viện trưởng và Cố Thanh Thanh nghe thấy con số này đều lộ vẻ kinh hãi.
Chuyện này đối với họ mà nói tuyệt đối là một con số vô cùng kinh ngạc, cô nhi viện của họ, bình thường không nhận quyên góp của xã hội, ít thì vài trăm, nhiều thì vài vạn.
Nhưng quyên góp mấy trăm vạn thì đây là chuyện tuyệt đối không có.
"Lâm tiên sinh, cái này...cái này nhiều quá!" Cố Thanh Thanh kinh hãi nói.
"Cố Thanh Thanh, đây là tôi quyên cho cô nhi viện chứ không phải cho riêng cô, cô không có quyền từ chối đâu." Lâm Vân cười nói.
Sau khi nói xong, Lâm Vân trực tiếp nhét chi phiếu vào tay Cố Thanh Thanh.
"Vậy thì... vậy tôi xin thay mặt các cháu cảm ơn anh." Cố Thanh Thanh cúi người thật sâu với Lâm Vân.
"Tôi cũng xin thay mặt các cháu cảm ơn Lâm tiên sinh, không giấu gì Lâm tiên sinh, hiện tại nguồn vốn của cô nhi viện chúng tôi vô cùng cấp bách, thậm chí ngay cả tiền khám bệnh cho các cháu cũng không có, số tiền này đối với cô nhi viện chúng tôi mà nói đơn giản như mưa đúng lúc vậy." Viện trưởng kích động đến mức hai tay run rẩy.
"Đúng vậy, nhiều tiền như vậy đối với cô nhi viện chúng em mà nói, quả thật quá quan trọng, Lâm tiên sinh, Cô Lang tiên sinh, các anh thật sự là... thật sự là đã làm một việc đại thiện." Cố Thanh Thanh kích động đến bật khóc.
Bởi vì Cố Thanh Thanh hiểu rất rõ tầm quan trọng của số tiền này đối với cô nhi viện của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận