Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 294: Diệp Gia thông gia

Vương Tuyết cũng che miệng cười trộm, vì nàng biết, Lâm Vân chắc chắn có thể quẹt thẻ thành công. Lúc này, cô nhân viên bán hàng mang theo quản lý của cửa hàng, vội vã chạy tới, trên mặt còn mang theo nụ cười tươi rói. “Thưa anh, quẹt thẻ thành công rồi ạ, đây là hóa đơn Ngân Liên.” Cô nhân viên bán hàng rất cung kính đưa lại thẻ cho Lâm Vân. “Hả?” Bác gái Vương Tuyết và Lưu Yến nghe vậy, nụ cười trên mặt hai người thoáng chốc cứng đờ, thay vào đó là vẻ kinh ngạc tột độ. “Quẹt thẻ thành công? Sao có thể! Hắn chỉ là một thằng nhóc nghèo, làm sao có thể mua được Ferrari, lại còn bốn chiếc! Các người nhầm rồi phải không? Các người đang đùa đấy à?!” Lưu Yến không thể tin được, túm lấy cô nhân viên bán hàng chất vấn, giọng của nàng trở nên the thé dị thường vì kinh hãi. “Thưa cô, cửa hàng 4S của chúng tôi không bao giờ có chuyện đùa giỡn, tổng cộng là 1672 vạn, hóa đơn quẹt thẻ đang ở trong tay vị tiên sinh này.” Cô nhân viên bán hàng nói. “1672 vạn, hắn...... hắn vậy mà mua thật?” Mặt Lưu Yến tái mét, suýt chút nữa ngã xuống. Bác gái Vương Tuyết nghe tin Lâm Vân quẹt thẻ thành công, càng kinh hãi đến mức ngồi bệt xuống đất. Trời ạ, Lâm Vân thật sự dùng tiền mua bốn chiếc Ferrari ư? Các bà không dám tưởng tượng, Lâm Vân lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ những gì Lâm Vân nói trước đó đều là thật sao? Lúc này, quản lý cung kính tiến lên nói: “Thưa anh Lâm, tôi có thể hỏi anh một câu được không?” “Cứ hỏi đi.” Lâm Vân gật đầu. “Tại sao anh lại chọn mua một lúc bốn chiếc Ferrari 488 màu sắc khác nhau? Việc này thật quá xa xỉ!” quản lý nói. Lâm Vân thản nhiên cười đáp: “Thực ra cũng không có gì, mua nhiều màu sắc để lúc ra ngoài, phối hợp với màu sắc quần áo khác nhau mà thôi, cũng như việc anh mua nhiều màu giày để phối với quần áo khác nhau thôi.” “Ực! Ực!” Quản lý và cô nhân viên nghe câu trả lời của Lâm Vân thì không khỏi nuốt nước bọt. Trời ơi, mua nhiều màu Ferrari chỉ để phối đồ đi ra ngoài ư? Thật là không có tính người mà! Dù cho là nhiều người giàu, mua một chiếc xe 4 triệu đã là chuyện vô cùng xa xỉ rồi, nhưng Lâm Vân dường như hoàn toàn không xem những chiếc xe này ra gì cả… “Cứ giao bốn chiếc xe tới biệt thự của tôi ở Đông Hồ Hồ Bạn là được.” Lâm Vân thản nhiên nói. “Biệt thự ở Đông Hồ Hồ Bạn?” quản lý giật mình. Ngay sau đó, quản lý vội nói: “Đó là khu biệt thự phong thủy cực tốt, trị giá 7-8 trăm triệu, nghe nói là của nhà giàu nhất Liễu Chí Trung, nay lại sang tên anh? Không biết anh là...?” “Liễu Chí Trung là ông ngoại ta.” Lâm Vân điềm nhiên nói. “Hóa ra Lâm công tử là cháu ngoại của Liễu Thủ Phú, tôi nói sao anh lại tiêu xài hào phóng đến vậy.” Quản lý bừng tỉnh ngộ. Biết thân phận của Lâm Vân rồi, quản lý càng thêm cung kính. Lâm Vân lại quay sang nhìn cô cô Vương Tuyết và con gái bà ta là Lưu Yến. “Hai vị, ta nói ta có biệt thự, xe sang, cùng vài tỷ tiền tiết kiệm, ta nói ta là cháu ngoại nhà giàu nhất, không biết bây giờ các người tin hay không?” Lâm Vân cười như không cười nói. “Chúng ta... Chúng ta…” Mặt hai người lúc xanh lúc đỏ, khó coi hết chỗ nói. Chỉ với việc Lâm Vân dễ dàng tiêu hơn 10 triệu mua xe, bọn họ còn dám chất vấn điều gì? Hai người họ nghĩ đến việc trước đây đã từng trào phúng, gièm pha, coi thường cháu ngoại của người giàu nhất thì hận không có cái lỗ nào mà chui xuống. “Lưu Yến, nếu ta nhớ không nhầm, vừa nãy con nói nếu ta quẹt thẻ thành công, con sẽ livestream ăn cứt đúng không?” “Không biết con định livestream trên nền tảng nào? Ta sẽ cho con những món quà, đảm bảo có nửa số người xem của nền tảng đến xem con livestream ăn cứt!” Lâm Vân vừa cười vừa nói. “Tôi… tôi…” Lưu Yến cúi đầu, mặt đỏ bừng. Nụ cười trên mặt Lâm Vân tắt ngấm, giọng băng lạnh tiếp tục chất vấn: “Không đủ tiền đi du học? Nhà không có tiền? Trước mặt ta và Vương Tuyết khoe mẽ? Ngươi là cái thá gì chứ?” Lưu Yến vẫn cúi đầu, xấu hổ đến nỗi không thốt nổi một lời. Lâm Vân lại quay sang nhìn cô cô Vương Tuyết. “Cô cô, nếu ta nhớ không nhầm, cô cũng nói, nếu ta quẹt thẻ thành công, cô sẽ nhảy sông Kim Đô đúng không, lát nữa ta sẽ lái xe chở cô ra cầu Kim Đô, được chứ?” Lâm Vân híp mắt nói. “Cháu trai, cô... cô nói đùa thôi, xem như cô là cô ruột của Vương Tuyết, tha cho cô đi.” Cô cô Vương Tuyết cố gượng gạo cười một cách khó coi. Lâm Vân cười lạnh một tiếng: “À, bây giờ biết nói chuyện thân thích à? Nếu là người thân thích, sao cô không ngừng gièm pha Vương Tuyết, đề cao con gái của mình? Mẹ nó, cô có tư cách gì để nói là người thân thích? Lúc mẹ của Vương Tuyết bệnh nặng sắp chết, nhà cô ngay cả mười vạn cũng không cho vay, giờ còn dám nhận người thân thích à?” “Tôi... Tôi...” Mặt cô cô Vương Tuyết đỏ lên. “À đúng rồi, chồng cô không phải là mở nhà máy sao? Là nhà máy của ai? Cô nói tên ra, ta đảm bảo, trong vòng ba ngày, nhà máy của chồng cô sẽ đóng cửa!” Giọng của Lâm Vân không lớn, nhưng vô cùng bá đạo. “A!” Cô cô sợ hãi đến mặt biến sắc. “Vương Tuyết, con nhất định phải giúp cô, ngàn vạn lần đừng để nhà máy của cô sập tiệm! Cô xin con đó! Nhờ con cầu xin bạn trai của con tha cho cô đi.” Cô cô vội chạy đến trước mặt Vương Tuyết, quỳ xuống cầu xin cô. Cô cô biết rõ, với thân phận cháu ngoại nhà giàu nhất của Lâm Vân, muốn phá sản nhà máy của chồng cô quá dễ dàng! Vương Tuyết tuy có chút ghét cô cô, nhưng vừa nãy coi như cũng hả giận rồi. “Lâm Vân, dù sao cô ấy cũng là cô của ta, bỏ qua đi.” Vương Tuyết nói. Lâm Vân gật đầu, sau đó quay sang nhìn cô cô và Lưu Yến, cao giọng nói: “Nói thật cho các người biết, nếu không nể mặt Vương Tuyết, thì với thái độ trào phúng của các người lúc nãy, ta đã sớm trở mặt rồi, có thèm ngồi đây với các người sao?” “Vương Tuyết, chúng ta đi thôi!” Sau khi nói xong, Lâm Vân trực tiếp kéo Vương Tuyết đi ra ngoài. Ra khỏi cửa hàng 4S. “Lâm Vân, bây giờ trong lòng ta thoải mái hơn nhiều rồi.” Vương Tuyết nở nụ cười vui vẻ. Lúc trước, Vương Tuyết và Lâm Vân bị xem thường, thật sự khiến trong lòng Vương Tuyết rất ấm ức. Cô bị xem thường thì còn có thể nhẫn nhịn, nhưng thấy Lâm Vân bị cô cô và em họ xem thường và trào phúng, cô cảm thấy khó chịu vô cùng. Lâm Vân mỉm cười, rồi nói: “Vương Tuyết, với loại người thân thích này, em nên ít qua lại thôi.” “Ừ!” Vương Tuyết ra sức gật đầu… Ở một nơi khác. Trong khu nhà của Diệp gia. “Cái gì?” Diệp Gia Chủ nghe Diệp Như Long nói xong, sắc mặt đột nhiên biến đổi lớn. Vừa rồi, Diệp Như Long đã kể hết những chuyện xảy ra ở buổi tiệc rượu ngày hôm nay cho cha mình là Diệp Gia Chủ. Bao gồm cả chuyện hắn quan hệ với bác gái dọn dẹp, đồng thời bị người ta tung clip, hắn đều kể hết. Diệp Gia Chủ, cũng chính là chủ tịch Diệp Thị Tập Đoàn, phụ trách quản lý tất cả mọi việc của Diệp Gia. Đương nhiên, phía trên ông còn có Diệp Lão Gia tử, đó mới là chỗ dựa lớn nhất của Diệp gia. Có điều Diệp Lão Gia tử yêu thích võ đạo, sau khi về hưu thì bình thường nếu không có việc gì lớn sẽ không dễ dàng ra mặt. “Cha, đám phóng viên kia, con đã cho người xóa và tiêu hủy hết video rồi, nhưng mà… nhưng mà trong tay thằng nhóc Lâm Vân kia cũng có video, nếu nó phát ra ngoài, thì danh tiếng của con coi như xong đời.” Diệp Như Long mặt xám như tro. Hắn không dám tưởng tượng video một khi bị phát tán ra thì danh tiếng của hắn sẽ bị đả kích lớn đến thế nào. Vì vậy hắn mới tìm đến cha mình để xin giúp đỡ. “Như Long à, như Long, sao con lại ngu xuẩn như thế!” Mặt Diệp Gia Chủ u ám. “Cha, con cũng là nạn nhân mà, ai biết thằng ngốc Chu Tuấn kia bỏ thuốc mạnh đến vậy! Còn đáng ghét nhất là cái tên Lâm Vân kia!” Diệp Như Long nghiến răng nghiến lợi. Diệp Như Long càng nghĩ lại chuyện ngày hôm nay càng tức, hắn luôn tự cho mình là hơn người, là thiên chi kiêu tử, ai ngờ trong buổi tiệc lại thất bại thảm hại khi so tài với Lâm Vân. “Chúng ta đã đánh giá thấp Lâm Vân này rồi, về chuyện video, ta sẽ đích thân đi giải quyết với nó, tự mình đến đàm phán với nó, xem có thể dùng tiền mua lại video được không.” Diệp Gia Chủ nói. “Cha, cái tên Lâm Vân này, và cả cái lão phế vật Liễu Chí Trung kia, nhất định phải tìm cách tiêu diệt!” Diệp Như Long nghiến răng nói. “Yên tâm đi, cha con ta vẫn âm thầm triển khai kế hoạch diệt trừ Liễu Chí Trung và tập đoàn Hoa Đỉnh.” Diệp Gia Chủ nói. Sau đó, Diệp Gia Chủ ngẩng đầu nhìn Diệp Như Long và hỏi: “Ngoài ra, chuyện thông gia với tiểu thư Mộ Dung gia chủ, con suy nghĩ thế nào rồi? Chỉ cần thông gia thành công, sẽ giúp đỡ rất lớn cho Diệp Gia, nhất định có thể diệt trừ được Liễu Chí Trung, xưng bá toàn bộ Hoa Nam, con hãy suy nghĩ thêm đi.” “Được! Con... con đồng ý!” Diệp Như Long khẽ cắn môi, cuối cùng cũng đồng ý. Thực ra, trong lòng Diệp Như Long rất mâu thuẫn. Bởi vì tiểu thư nhà Mộ Dung vừa béo vừa xấu, hắn nhìn vào chỉ thấy buồn nôn, trước kia hắn vẫn luôn từ chối. Nhưng lần này, hắn bị làm cho nhục nhã quá mức tại buổi tiệc rượu, vì có thể sớm ngày giết chết Lâm Vân, diệt trừ Liễu Chí Trung và tập đoàn Hoa Đỉnh, nên đành phải chấp nhận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận