Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 62: lăn ra ngoài

"Chuyện này ta cũng không rõ, dù sao ta và Hoa Đỉnh Tập Đoàn không cùng ngành nghề, ta không có tỉ mỉ đi tìm hiểu nghiên cứu." Tô Tổng nói. Ngay sau đó, Tô Tổng hỏi ngược lại: "Bình thiếu Gia, ngươi đột nhiên nhắc tới vị chủ tịch mới này, là vì hắn có gì đặc biệt sao?" "Đương nhiên, lai lịch vị chủ tịch mới này, lớn khiến người ta hết hồn." Bình Ca vừa cười vừa nói. "Ồ? Lớn đến hết hồn? Có thể khiến Bình thiếu Gia nói như vậy, không biết hắn có lai lịch gì?" Tô Tổng tỏ vẻ hơi hiếu kỳ. "Vị chủ tịch Thanh Dương Phân Công ty của Hoa Đỉnh Tập Đoàn này, là cháu ngoại đích tôn của Liễu Chí Trung lão gia tử, ngươi nói lai lịch này có phải lớn đến hết hồn không?" Bình Ca vừa cười vừa nói. "Cái gì?!" "Cháu ngoại đích tôn của Liễu Chí Trung lão gia tử?" Tô Tổng nghe tin này xong, cả người đều giật mình. Tô Tổng đương nhiên vô cùng rõ ràng, Liễu Chí Trung lão gia tử là một nhân vật có tầm cỡ như thế nào, cháu ngoại đích tôn của ông ấy hiển nhiên chính là một phú nhị đại hàng đầu. Trong mắt Tô Tổng, Bình Ca đã là phú nhị đại cấp bậc rất cao rồi, nhưng so với cháu ngoại đích tôn của Liễu Lão gia tử, thì tuyệt đối kém một trời một vực. "Không ngờ Thanh Dương Thị của chúng ta lại còn cất giấu một nhân vật như vậy, ta đúng là cô lậu quả văn rồi." Tô Tổng cười khan nói. "Tô Tổng, vị cháu ngoại đích tôn của Liễu Lão gia tử này, tuổi tác gần bằng con gái ngươi, chắc hắn cũng sẽ tham gia buổi đấu giá hôm nay, có khi ngươi sẽ gặp được hắn đấy." Bình Ca vừa cười vừa nói. "Ta hiểu rồi." Tô Tổng giật mình gật đầu. Trong lòng Tô Tổng âm thầm hạ quyết tâm, lát nữa nhất định phải tìm cơ hội làm quen với vị cháu ngoại đích tôn của Liễu Lão gia tử này. Với Tô Tổng, nếu là cháu ngoại đích tôn của Liễu Lão gia tử, thì tầm vóc có thể mạnh hơn Bình thiếu gia rất nhiều, mà tuổi tác lại còn gần với con gái nàng. Tô Tổng trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, xem có cơ hội nào tác hợp cho con gái của mình và cháu ngoại đích tôn của Liễu Lão gia tử hay không. Nếu thật sự tác hợp thành công, Tô Tổng biết, leo lên được cành cây cao Liễu Lão gia này, thì hắn sẽ thật sự phát đạt. Hắn hiện tại tuy biết, chủ tịch mới của Hoa Đỉnh Tập Đoàn là cháu ngoại của Liễu Lão gia tử. Nhưng hắn lại không hề biết, người cháu ngoại của Liễu Lão gia tử ấy, chính là Lâm Vân mà hôm qua hắn gặp ở ven hồ Đại học Thanh Dương...... Một bên khác. Lúc Tô Tổng đang trò chuyện với Bình Ca, thì Lâm Vân đã đi vào hội trường. Lưu Ba đi vệ sinh nên không ở cùng Lâm Vân. "Tiểu tử, đứng lại cho ta!" Lâm Vân vừa vào hội trường còn chưa đi được mấy bước, lại đột nhiên bị hơn chục tên phú nhị đại xông đến vây quanh. Lâm Vân vừa liếc mắt. Người cầm đầu lại là Giang thiếu. "Tiểu tử, đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại gặp ngươi ở đây." Giang thiếu tiến lên một bước, mang vẻ mặt phách lối. "Gặp ngươi, trong dự kiến." Lâm Vân liếc Giang thiếu một cái, sau đó hời hợt trả lời một câu. "Tiểu tử, ta thì ngược lại, gặp ngươi ở đây thật là ngoài dự kiến của ta, muốn vào được nơi này, yêu cầu thấp nhất cũng phải có tài sản trong nhà trên một trăm triệu, chỉ bằng ngươi, cũng có tư cách vào đây sao?" Giang thiếu cười lạnh nói. "Vậy ý của ngươi là sao?" Lâm Vân cười như không cười nhìn Giang thiếu. "Ý rất đơn giản, ngươi căn bản không có tư cách vào nơi này, ngươi lại xuất hiện ở đây, chỉ có thể nói rõ, ngươi trà trộn vào đây!" Giang thiếu khoanh tay. Giang thiếu trước đây ở trường đã kiểm tra hồ sơ của Lâm Vân, hắn biết gia đình Lâm Vân nghèo khó, tuyệt đối không có tư cách vào đây. Thế nhưng Lâm Vân lại xuất hiện ở đây, trong mắt Giang thiếu thì điều này chỉ có một khả năng, đó chính là Lâm Vân đã lén lút trà trộn vào. Mấy phú nhị đại bên cạnh cũng phụ họa nói: "Tiểu tử, dám trà trộn vào đây, ngươi biết bị phát hiện thì sẽ như thế nào không?" Giang thiếu lại càng cười nói: "Tiểu tử, lần này ngươi cuối cùng cũng rơi vào tay ta, nói cho ngươi biết, khách sạn này là do nhị thúc của ta mở, chỉ cần ta nói một tiếng, ngươi có thể bị bảo an khách sạn bắt lại, đánh phế rồi ném ra ngoài." Giang thiếu sớm đã muốn thu dọn Lâm Vân, với hắn mà nói hôm nay chính là cơ hội tốt! "Ồ? Vậy ngươi muốn thế nào?" Lâm Vân khoanh tay, lộ vẻ tươi cười đầy suy tư. "Nếu ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, sau đó rời xa Tô Yên, ta có thể tha cho ngươi." Giang thiếu ngạo nghễ nói. "Vậy ta cũng nói cho ngươi, nếu ngươi bây giờ liền quỳ xuống xin tha thứ, ta cũng có thể tha cho ngươi, nếu không, ta một câu cũng có thể khiến ngươi bị tống cổ ra ngoài!" Lâm Vân cười lạnh nói. "Ha ha!" Lâm Vân vừa nói xong, Giang thiếu và bọn người của hắn đều cười ha hả. "Tiểu tử, ngươi cũng không nhìn xem mình là cái gì, còn đòi tống cổ Giang thiếu ra ngoài? Thật đúng là chuyện cười lớn! Chẳng lẽ tên tiểu tử này không biết, ông chủ Thanh Vân Tửu Điếm, là nhị thúc của Giang thiếu sao?" "Tên tiểu tử này thật sự là quá buồn cười! Trà trộn vào còn lên mặt mạnh miệng?" Sau khi cười được vài tiếng, nụ cười trên mặt Giang thiếu vụt tắt, ngay sau đó mặt hắn trầm xuống, giọng điệu lạnh lùng nói: "Tiểu tử, trước đây không phải ngươi ỷ vào có Tô Yên bảo vệ sao? Bây giờ Tô Yên không ở bên cạnh ngươi, mà ngươi còn dám mạnh miệng, ông đây hôm nay không thu dọn ngươi! Lão tử chữ Giang sẽ viết ngược!" "Đi, gọi bảo an đến!" Giang thiếu khoát tay với một phú nhị đại bên cạnh. "Dạ được Giang ca!" Phú nhị đại này nhận lệnh xong liền chuẩn bị đi gọi bảo an. "Các cậu đang làm gì đó?" Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên. Giang thiếu quay đầu lại, là Chu Trạch, ông chủ của Thanh Vân tửu điếm. "Nhị thúc, là anh nha, con phát hiện một tên tiểu tử trà trộn vào hội trường, đang chuẩn bị gọi bảo an tống cổ tên tiểu tử này ra ngoài đây." Giang thiếu chỉ vào Lâm Vân, trên mặt là một nụ cười. Ông chủ Chu Trạch nhìn theo hướng ngón tay của Giang thiếu. Khi Chu Trạch nhìn thấy Lâm Vân, hắn lập tức bị dọa đến toàn thân run lên. Ta dựa vào, đây chẳng phải là chủ tịch mới của Hoa Đỉnh Tập Đoàn sao? Đây chẳng phải là cháu ngoại của Liễu Chí Trung lão gia tử sao? Lần trước Lâm Vân đã tổ chức một bữa tiệc rượu nhỏ tại Thanh Dương Tửu Điếm, chiêu đãi các đối tác của Hoa Đỉnh Tập Đoàn, lúc đó Chu Trạch còn đặc biệt đến bái kiến Lâm Vân, đồng thời đã tặng Lâm Vân một tấm thẻ hội viên kim cương của Thanh Dương Tửu Điếm. Chu Trạch đương nhiên nhận ra Lâm Vân. "Lâm Đổng!" Chu Trạch hoảng sợ, vội vàng bước nhanh tới trước mặt Lâm Vân, liên tục cung kính cúi chào Lâm Vân. "Cái này...... Cái này......" Giang thiếu và mười mấy phú nhị đại nhìn thấy cảnh này thì đều ngơ ngác, Chu Trạch sao lại đối xử cung kính với Lâm Vân như vậy? "Nhị thúc, bác làm cái gì vậy! Tiểu tử này chỉ là một tên nhà nghèo thôi!" Giang thiếu không kìm được mà lớn tiếng nói. "Câm miệng cho ta!" Chu Trạch quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Giang thiếu, vẻ mặt đó phảng phất muốn ăn thịt người. Chu Trạch biết rõ, Lâm Vân là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, đắc tội Lâm Vân chẳng khác nào tự tìm đường chết, bọn họ chỉ là mấy ông chủ nhỏ ở địa phương, Liễu Chí Trung dễ dàng có thể tiêu diệt bọn họ. Giang thiếu bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hắn chưa từng thấy nhị thúc của mình lộ ra vẻ hung dữ như vậy. Đám phú nhị đại bên cạnh Giang thiếu, tự nhiên cũng không dám lên tiếng. "Chu lão bản, Giang thiếu là cháu trai của anh đúng không? Vừa rồi cậu ta còn muốn đuổi tôi ra ngoài đấy." Lâm Vân cười lạnh nhìn chằm chằm Chu Trạch. Chu Trạch xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: "Lâm Đổng, thằng nhóc này quả thực quá phách lối ương ngạnh, Lâm Đổng cứ nói, ngài muốn xử lý thằng nhóc này như thế nào." "Mắt không thấy, tâm không phiền, ta không muốn nhìn thấy bọn chúng, ý của ta anh hiểu chứ?" Lâm Vân hờ hững nói. "Hiểu! Hiểu!" Chu Trạch vội vàng gật đầu. Ngay sau đó, Chu Trạch quay đầu nhìn về phía đám người của Giang thiếu. "Mấy tên nhóc con, tất cả cút ra ngoài cho ta!" Chu Trạch quát lớn một tiếng. "Cút ra ngoài? Nhị thúc, người cần phải cút ra ngoài là hắn mới đúng chứ!" Giang thiếu nghiến răng nghiến lợi nói. Giang thiếu thực sự không thể hiểu, tại sao nhị thúc lại muốn hắn phải cút ra ngoài. "Bốp!" Sau khi nghe xong, Chu Trạch không nói hai lời, tiến lên cho Giang thiếu một cái tát vào mặt. "Ta bảo ngươi cút ra ngoài, ngươi không nghe thấy sao? Nếu ngươi không cút ngay, thì ta chỉ có thể gọi bảo an đến đuổi ngươi đi!" Chu Trạch lạnh lùng nói. Giang thiếu ôm mặt, sắc mặt tái mét, trong lòng của hắn có đến 10.000 cái tại sao. Tuy trong lòng Giang thiếu ấm ức, nhưng đến nhị thúc cũng đánh mình rồi, hắn không hề nghi ngờ gì nữa, nhị thúc sẽ gọi bảo an đến lôi cổ hắn đi. "Tôi...... Tôi đi." Giang thiếu cắn răng gật đầu. Lâm Vân nhìn Giang thiếu, cười nói: "Ta vừa nãy đã nói rồi, chỉ cần một câu của ta thôi, ngươi sẽ phải cút ra ngoài, giờ ngươi tin chưa?" "Ngươi......" Giang thiếu tức giận nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Vân, hắn lại càng tức muốn hộc máu. Hắn đang định lớn tiếng mắng Lâm Vân, nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của nhị thúc, hắn chỉ có thể ngậm ngùi nuốt lời vào bụng. "Còn không mau cút đi!" Chu Trạch lạnh giọng thúc giục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận