Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 483: Chu Thiếu uy hiếp

Chương 483: Chu thiếu uy hiếp
"Lâm Vân, sao vậy? Ngươi đang lẩm bẩm gì thế?" Tô Yên nhìn Lâm Vân.
"Không có...... Không có gì." Lâm Vân khoát tay.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cửa vào tiệc rượu, sau khi báo danh, nhân viên phục vụ liền đưa Lâm Vân và Tô Yên vào bên trong.
Đại sảnh tiệc rượu vàng son lộng lẫy, ánh đèn chiếu sáng lung linh, tựa như hoàng cung vậy.
Trong hội trường đã có rất nhiều khách khứa.
Phía trước hội trường có một sân khấu, Tô Yên đi về phía sân khấu để chuẩn bị trước khi lên biểu diễn.
Lâm Vân thì tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Lâm Vân lấy một ly rượu vang đỏ từ chỗ nhân viên phục vụ, sau đó vừa nhâm nhi vừa nhìn quanh toàn trường.
Trong đại sảnh, bất kể nam hay nữ, tất cả đều ăn mặc lộng lẫy, nam giới thì chủ yếu là giày tây, nữ thì phần lớn mặc lễ phục, mỗi người tụ tập một chỗ trò chuyện rôm rả.
Những nhân viên phục vụ trang phục chỉnh tề, bưng đồ uống ngon, đi tới đi lui, đưa đồ uống cho những ông lớn bà lớn và công tử tiểu thư này.
Ánh mắt Lâm Vân liếc nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên một cô gái trẻ tuổi.
Cô ấy chính là Tiểu Điệp.
Giờ phút này, có vài nam nữ thanh niên đang vây quanh Tiểu Điệp, chủ động bắt chuyện với cô.
Và nhìn cách ăn mặc của mấy người này, hiển nhiên đều là công tử, tiểu thư nhà giàu.
Thái độ của bọn họ với Tiểu Điệp cũng hết sức cung kính.
"Sao Tiểu Điệp cũng ở trong tiệc rượu? Hơn nữa còn có nhiều công tử, tiểu thư chủ động nói chuyện với Tiểu Điệp như vậy?" Lâm Vân nhìn Tiểu Điệp mà trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Lâm Vân trong lòng càng thêm nghi hoặc, càng thêm hoang mang.
Điều này hoàn toàn khác với Tiểu Điệp mà Lâm Vân biết.
Ngay lúc này.
"Lâm Vân, đúng là ngươi rồi!"
Một giọng nói vang dội, đột nhiên vang lên bên tai Lâm Vân.
Lâm Vân quay đầu nhìn lại, người xuất hiện chính là Chu thiếu.
Chu Gia là một trong bát đại thế gia ở Đế Đô, ngay cả Cảnh Dật Sơn Trang cũng có cổ phần của Chu Gia, việc Chu thiếu xuất hiện ở đây, không có gì lạ.
"Chu thiếu, đúng là oan gia ngõ hẹp." Lâm Vân nheo mắt nhìn hắn.
Trước khi Lâm Vân trở về Đế Đô, cũng vì vụ đấu fan hâm mộ mà kết thù với Chu thiếu, giữa Lâm Vân và Chu thiếu vốn đã có hiềm khích.
Phía sau Chu thiếu, còn có khoảng bảy tám công tử, thiên kim tiểu thư đi theo.
Lâm Vân đặt ly rượu xuống, cười lạnh nói tiếp:
"Chu thiếu, nếu ngươi muốn giết ta, thì cũng phải phái người giỏi hơn chút đi, cứ phái mấy con tép riu đến tìm chết thì có ý nghĩa gì?"
Nghe vậy, sắc mặt Chu thiếu lập tức thay đổi.
Ba ngày trước, Chu thiếu phái sát thủ đi giết Lâm Vân, kết quả sát thủ mất tích, hôm qua hắn lại phái hai sát thủ lợi hại hơn, kết quả hai người này vẫn cứ bốc hơi khỏi thế gian.
Trước khi đến dự tiệc rượu, Chu thiếu đã cố liên lạc với mấy sát thủ nhiều lần nhưng không được, hắn còn đang nghĩ rốt cuộc là chuyện gì.
Bây giờ nghe Lâm Vân nói vậy, hắn lập tức hiểu ra.
"Lâm Vân, những người kia là do ngươi giết thật sao? Ngươi... Ngươi làm bằng cách nào?" Chu thiếu sắc mặt xanh mét chất vấn.
Trước đó quản gia đã nói với Chu thiếu rằng, những người phái đi có thể đã bị phản sát, Chu thiếu vẫn chưa tin, hắn cảm thấy Lâm Vân tay không tấc sắt.
Mà hai sát thủ kia, lại cầm súng, giết Lâm Vân chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay sao.
Hắn có đánh chết cũng không thể nghĩ ra, Lâm Vân rốt cuộc làm cách nào phản sát được sát thủ.
"Ta làm bằng cách nào, không cần báo cáo với ngươi, ta chỉ muốn nói với ngươi, ngươi làm như vậy là đã chọc giận ta rồi, ta đảm bảo kết cục của ngươi chắc chắn sẽ rất thảm." Lâm Vân lạnh lùng nói.
"Hừ, ai thảm còn chưa biết đâu." Chu thiếu cười lạnh một tiếng.
Ngay sau đó, Chu thiếu đột ngột đổi giọng, cười khẩy nói:
"Nhóc con, tuy ngươi ở Đế Đô có Kinh Ngư Tập Đoàn, nhưng chỉ dựa vào Kinh Ngư Tập Đoàn, ngươi còn không có tư cách bước vào buổi tiệc này! Ngươi chờ đấy, ta sẽ gọi bảo vệ đuổi ngươi ra ngoài ngay, ta sẽ cho ngươi biết, ở Đế Đô, ngươi chẳng bằng con chó!"
Nói xong, Chu thiếu ra hiệu cho một tùy tùng đi gọi bảo vệ.
"Chu thiếu, đây là ai vậy? Sao chưa thấy bao giờ."
"Đúng đó Chu thiếu, đây là ai vậy?"
Mấy công tử, tiểu thư đi theo sau Chu thiếu nhao nhao lên tiếng hỏi, đồng thời đánh giá Lâm Vân từ trên xuống dưới.
"Một con chó từ nơi khác đến mà thôi, để ta đuổi hắn đi ra ngoài." Chu thiếu ngạo nghễ nói.
"Chu thiếu ngầu quá!"
"Chu thiếu uy vũ!"
Mấy công tử, tiểu thư sau lưng Chu thiếu đều nhao nhao nịnh bợ.
"Chu thiếu, Lâm Vân là người đi cùng ta tới, ngươi không thể đuổi hắn ra ngoài!"
Một giọng nói trong trẻo như chim sơn ca đột nhiên vang lên.
Mọi người nghe tiếng quay lại, người vừa nói chính là Tiểu Điệp.
Thấy Tiểu Điệp đi tới, Lâm Vân cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
"Nam Cung Điệp, cô quen hắn? Cô lại muốn bảo đảm cho hắn?" Chu thiếu cau mày nhìn Tiểu Điệp.
"Nam Cung Điệp?!"
Nghe Chu thiếu gọi Tiểu Điệp như vậy, Lâm Vân trong lòng ngay lập tức dậy sóng.
Sự kinh hãi trong lòng Lâm Vân xuất phát từ hai chữ "Nam Cung".
Giữa sân.
"Chu thiếu, hắn là bạn của ta, tôi đưa cậu ấy đến có vấn đề gì sao?" Tiểu Điệp nhìn Chu thiếu.
"Tiểu Điệp, tên này ở Đế Đô chỉ là đồ bỏ đi, vì bảo đảm hắn mà đắc tội với tôi thì thật không đáng, cô nên suy nghĩ kỹ." Chu thiếu tỏ ra hết sức không vui.
"Dù đắc tội anh, tôi vẫn muốn bảo đảm cho cậu ấy." Tiểu Điệp kiên quyết nói.
"Cô..." Thấy Tiểu Điệp thái độ kiên quyết, cơ mặt Chu thiếu co giật, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Chu thiếu biết, hôm nay là tiệc rượu do Bạch Vân Các tổ chức, chứ không phải Chu Gia của hắn, nếu Tiểu Điệp muốn bảo đảm Lâm Vân, thì hắn không có quyền đuổi Lâm Vân đi.
Ngay sau đó, Chu thiếu nhìn về phía Lâm Vân, hung hăng nói: "Nhóc con, coi như ngươi may mắn, nhưng ngươi chờ đó, ta đảm bảo, ngươi sẽ không thể sống sót rời khỏi Đế Đô!"
Nói xong, Chu thiếu vung tay lên: "Chúng ta đi!"
Chu thiếu mang theo đám công tử, tiểu thư quay người rời đi.
"Chu thiếu, dừng lại!"
Lâm Vân quát lên một tiếng.
Ngay sau đó, Lâm Vân đi tới trước mặt Chu thiếu.
"Nhóc con, ngươi còn muốn gì nữa?" Chu thiếu trừng mắt nhìn Lâm Vân.
"Chu thiếu, ta đảm bảo, ngươi nhất định sẽ hối hận vì đối đầu với ta! Ta đảm bảo, ngươi nhất định sẽ quỳ trước mặt ta sám hối cầu xin tha thứ!" Lâm Vân nheo mắt nhìn chằm chằm Chu thiếu, trong mắt lóe lên một tia sắc bén đáng sợ.
"Chỉ bằng ngươi? Ngươi có bản lĩnh đó sao? Ai chả biết nói mạnh miệng? Một tên còn phải nhờ đàn bà che chở! Đúng là túi! rác! rưởi! Ha ha!" Chu thiếu cười lớn, giọng nói hết sức chói tai.
"Phụt, tên nhóc này thật là buồn cười!"
"Đúng đó, tên nhóc này chắc bị úng não rồi, loại lời này mà cũng nói ra được, Chu thiếu giết hắn chẳng phải chuyện vài phút thôi sao!"
Đám công tử, tiểu thư sau lưng Chu thiếu đều che miệng cười khúc khích, bọn họ nhìn Lâm Vân như nhìn một thằng ngốc.
Dù sao trong mắt bọn họ, Chu thiếu là đích tử của Chu Gia, còn Lâm Vân chỉ là một thằng nhà quê không biết từ đâu đến.
"Đi thôi, đừng lãng phí thời gian với tên phế vật cần đàn bà bảo vệ." Chu thiếu vung tay lên, mang theo đám người rời đi.
Sau khi Chu thiếu và những người khác đi.
Lâm Vân quay đầu nhìn về phía Tiểu Điệp.
"Tiểu Điệp, Chu thiếu vừa rồi gọi cô là Nam Cung Điệp, cô... Cô là người của Nam Cung gia tộc!?" Lâm Vân tỏ vẻ hết sức kinh ngạc.
Đối với hai chữ "Nam Cung", Lâm Vân có một ký ức sâu sắc, bởi vì theo như Lâm Vân biết, hai lần trước mình cần sự giúp đỡ, đều là Nam Cung gia tộc ra tay.
Nhưng Lâm Vân vẫn luôn rất nghi hoặc, mình căn bản không hề quen biết Nam Cung gia tộc!
Lâm Vân rất muốn biết, vì sao Nam Cung gia tộc lại giúp mình.
"Đúng vậy, anh Lâm Vân, em... em là người của Nam Cung gia tộc, xin lỗi, là em đã giấu anh." Tiểu Điệp cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu.
Ban đầu Tiểu Điệp không muốn lộ thân phận, nhưng đến tình cảnh này, cô không thể không thừa nhận thân phận của mình.
"Cô... Cô làm sao trở thành người của Nam Cung gia tộc!" Lâm Vân tỏ ra rung động không thôi.
Lâm Vân biết hoàn cảnh gia đình Tiểu Điệp, nhà cô ở vùng nông thôn nghèo khó thuộc thị trấn Khánh Quang, tỉnh Tây Xuyên, làm sao lại một bước biến thành người của Nam Cung gia tộc ở Đế Đô được?
Thấy Lâm Vân nghi hoặc, Tiểu Điệp kể lại toàn bộ sự việc cô nhận lại cha ruột Nam Cung Chính.
"Thì ra là vậy!"
Nghe Tiểu Điệp giải thích xong, Lâm Vân mới chợt hiểu.
Thì ra Tiểu Điệp và mình cũng có chút tương đồng.
"Tiểu Điệp, thật xin lỗi, lúc nãy ở bên ngoài phòng trang điểm, tôi còn hiểu lầm cô bắt tôi trả tiền mua đồ hiệu, thật sự là xin lỗi cô." Lâm Vân vô cùng áy náy.
Nghĩ lại chuyện mình đã hiểu lầm Tiểu Điệp, Lâm Vân cũng rất xấu hổ, nghĩ đến vẻ mặt sắp khóc của Tiểu Điệp khi đó, Lâm Vân lại càng thêm áy náy.
Nếu Tiểu Điệp là người của Nam Cung gia tộc, việc cô có đồ hiệu và trang sức cũng không có gì lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận