Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 44 ngươi không xứng với

"Hiệu trưởng, ta...... Ta làm việc theo lẽ công bằng, tên tiểu tử này tính gộp lại trốn học đến 37 tiếng rồi, dựa theo nội quy trường học, quả thật nên bị khai trừ." Ngô Tuấn cúi đầu nói nhỏ. Tử Phát Nữ cũng vội vàng phụ họa: "Đúng đó hiệu trưởng, hắn trốn học nhiều như vậy, ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, phải đuổi hắn thôi!"
Nghe đến đây, sắc mặt hiệu trưởng đã trở nên trắng bệch. "Còn dám nói nữa? Câm miệng cho ta! Ngươi biết Lâm công tử thân phận gì không? Há để các ngươi có thể đắc tội? Ta thấy hai người các ngươi mới là người muốn bị đuổi đấy!" Hiệu trưởng quát lớn Ngô Tuấn và hai người.
Vì cơn giận của hiệu trưởng, Ngô Tuấn và Tử Phát Nữ sợ đến run rẩy cả người, sắc mặt tái mét, cúi gằm không dám nói thêm lời nào. Bọn họ không ngờ, hiệu trưởng lại vì Lâm Vân mà nổi giận lớn như vậy. "Nếu hai người các ngươi không muốn bị khai trừ, thì mau mau tranh thủ thời gian xin lỗi Lâm công tử!" Hiệu trưởng mặt lạnh, quát lớn.
Ngô Tuấn và Tử Phát Nữ nào dám chống lại? Chỉ có thể ngoan ngoãn đi đến trước mặt Lâm Vân. So với vẻ hống hách lúc nãy, lúc này bọn họ như quả cà gặp sương, hoàn toàn ủ rũ xuống. Hai người bọn họ cũng không phải đồ ngốc, ngay cả hiệu trưởng cũng cung kính với Lâm Vân như thế, chắc chắn Lâm Vân này có thân thế, bối cảnh vô cùng đáng sợ. Bọn họ biết, lần này mình trêu nhầm người rồi.
"Ta vừa nói rồi, các ngươi muốn khai trừ ta, còn chưa đủ tư cách, bây giờ các ngươi tin chưa?" Lâm Vân nhìn chằm chằm hai người với vẻ mặt như cười mà không phải cười. Ngô Tuấn và Tử Phát Nữ nghe vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi. "Lâm Vân, chúng ta... Chúng ta xin lỗi cậu." Ngô Tuấn và Tử Phát Nữ cúi đầu nói nhỏ. "Các ngươi nói gì? Ta nghe không rõ." Lâm Vân nhíu mày nói.
Ngô Tuấn và Tử Phát Nữ khẽ cắn môi, lớn tiếng hơn nói tiếp: "Chúng ta xin lỗi cậu, chúng ta sai rồi." "Thì ra là xin lỗi ta, nhưng rất tiếc, ta không chấp nhận." Lâm Vân cười lạnh. Nghe Lâm Vân nói vậy, khóe mắt hai người đột nhiên giật giật, mặt mày càng thêm khó coi, họ không ngờ Lâm Vân lại nói như vậy.
Lúc này, hiệu trưởng lại đứng ra nói: "Nếu Lâm công tử không chấp nhận lời xin lỗi của các ngươi, vậy chức vụ hội học sinh của các ngươi, đến đây là chấm dứt!" Nghe vậy, sắc mặt Ngô Tuấn trắng bệch, hắn vất vả lắm mới ngồi vào chức bộ trưởng bộ học tập của trường, giờ cứ vậy mà mất? Còn có Tử Phát Nữ, cô cũng không dễ dàng gì mới ngồi được vào chức phó bộ trưởng bộ học tập, cũng cứ vậy mà không còn? Nhưng hiệu trưởng đã lên tiếng, hai người họ còn có thể nói gì. Lúc này, họ bắt đầu hối hận, hối hận đã giúp Trịnh Hải bên bộ quan hệ đối ngoại, hối hận đi gây sự với Lâm Vân. Đáng tiếc, hối hận đã muộn!
"Lâm công tử, đối với cách xử lý này, cậu còn hài lòng không?" hiệu trưởng cười híp mắt nhìn Lâm Vân. "Tạm được, chỉ là ta rất ghét thói quan liêu của hội học sinh trường mình, hy vọng hiệu trưởng ông sửa trị lại cho tốt." Lâm Vân thản nhiên nói. "Được! Ta nhất định sẽ chỉnh đốn lại! Học sinh nào có vấn đề, đáng bị mất chức thì mất chức, đáng bị xử lý thì cứ xử lý." Hiệu trưởng gật đầu đáp.
Ngô Tuấn và Tử Phát Nữ khi thấy cảnh này, trong lòng đã sớm nổi lên sóng gió kinh hoàng. Bọn họ không dám tưởng tượng Lâm Vân có thân phận khủng bố đến mức nào, dám dùng giọng điệu của người trên sai khiến hiệu trưởng làm việc, mà hết lần này đến lần khác hiệu trưởng lại ngoan ngoãn nghe theo! "Hiệu trưởng, ông cứ bận việc, tôi đi lên lớp trước." Lâm Vân nói xong liền quay người đi về phía phòng học.
Lúc này đang có tiết học, Lâm Vân đi cửa sau vào, thầy giáo trong lớp như không thấy Lâm Vân, vẫn cứ bình thường lên lớp. Vì giáo viên chủ nhiệm đã nhận được thông báo từ hiệu trưởng, rằng họ không cần quan tâm việc Lâm Vân trốn học, càng không cần tìm Lâm Vân gây chuyện. Một tiết học nhanh chóng kết thúc.
Sau khi tan học, Lâm Vân đi thẳng đến chỗ ngồi của Vương Tuyết. "Vương Tuyết, việc điều trị của bá mẫu thế nào rồi?" Lâm Vân hỏi. "Bệnh viện đã sắp xếp thời gian phẫu thuật rồi, ngày mai sẽ tiến hành." Vương Tuyết mặt tươi cười, trông rất vui vẻ. "Vậy thì tốt rồi." Lâm Vân gật đầu.
"Lâm Vân, tôi thật may mắn, có thể liên tiếp nhận được sự giúp đỡ của những tập đoàn lớn như Hoa Đỉnh Tập Đoàn." Vương Tuyết vui vẻ nói. Vương Tuyết không biết, điều cô nên may mắn chính là đã gặp được Lâm Vân, vì tất cả mọi chuyện đều là Lâm Vân đang giúp cô. "Ừm." Lâm Vân cũng cười cười.
"À phải rồi Lâm Vân, buổi sáng sao cậu không đi học vậy, có chuyện gì sao?" Vương Tuyết chân thành hỏi. "À, quả thực là có chút việc phải bận." Lâm Vân gãi mũi. Lúc này, nữ sinh ngồi bên cạnh Vương Tuyết mở miệng cười hỏi: "Dạo này hai người đi chung khá thường xuyên nha, có phải là... yêu nhau rồi không?"
Nữ sinh nói chuyện tên là Tuệ Tuệ, là bạn cùng phòng kiêm bạn thân của Vương Tuyết. Gương mặt Vương Tuyết đỏ lên: "Tuệ Tuệ, đừng nói linh tinh, chúng ta chỉ là bạn bè!" "Không phải thì tốt, Vương Tuyết, cậu xinh đẹp như vậy, thế nào cũng phải tìm người có tiền, còn cậu ta Lâm Vân, nhìn qua đã thấy không có tiền đồ gì, sau này nuôi cậu còn tốn sức, không mang lại hạnh phúc cho cậu đâu." Tuệ Tuệ nói.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Lâm Vân lập tức trầm xuống. Thật lòng mà nói, Lâm Vân ghét nhất loại người nịnh bợ này, chỉ là nể tình cô ta là bạn của Vương Tuyết nên Lâm Vân mới im lặng. Ban đầu Lâm Vân không định nói gì, coi như không nghe thấy, ai ngờ Tuệ Tuệ lại ngẩng lên nhìn Lâm Vân, nói: "Lâm Vân, hy vọng cậu biết điều, cậu không xứng với lớp trưởng Vương Tuyết của chúng ta! Sau này đừng đến quấy rầy Vương Tuyết nữa."
Lông mày Lâm Vân khẽ nhíu lại, sau đó như cười mà không phải cười nói: "Bạn Tuệ Tuệ, sao bạn biết ta không có tiền đồ? Sao bạn biết ta không xứng với Vương Tuyết?" "Lâm Vân, cái này còn phải hỏi sao? Nhà cậu ở khu ổ chuột, lại là gia đình đơn thân, ngay cả tiền học cũng phải dựa vào việc làm thêm vào kỳ nghỉ và học bổng, những chuyện này trong lớp có rất nhiều người biết." Tuệ Tuệ khinh thường nói. Tuệ Tuệ nói tiếp: "Còn lớp trưởng Vương Tuyết của chúng ta, vừa xinh đẹp lại vừa giỏi, theo đuổi Vương Tuyết không ít, người nào cũng có điều kiện tốt hơn cậu!"
"Tuệ Tuệ! Đừng nói nữa! Tôi và cậu ấy chỉ là bạn." Vương Tuyết kéo tay Tuệ Tuệ. Sau đó, Vương Tuyết quay sang nhìn Lâm Vân, nói: "Lâm Vân, Tuệ Tuệ vốn tính như vậy, cậu đừng so đo với cô ấy." Vì Tuệ Tuệ vừa nói hơi lớn, nên nhiều bạn xung quanh đều nghe thấy. Một nữ sinh ngồi sau Vương Tuyết lúc này cũng lên tiếng: "Lâm Vân à, Tuệ Tuệ nói đúng đấy, một tên ở trong nhà nghèo Đinh Đương Hưởng như cậu, thật không xứng với lớp trưởng Vương Tuyết đâu."
"Đúng đấy, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga." Cách đó không xa lại vọng ra một giọng nói khó nghe. Trong chốc lát, rất nhiều bạn học xung quanh đều lên tiếng bàn tán. Mà nội dung bàn tán đương nhiên là nói Lâm Vân không xứng với Vương Tuyết, thậm chí có lời còn khó nghe hơn. Trong mắt các bạn học, Vương Tuyết vừa xinh đẹp lại vừa có thành tích học tập xuất sắc, nhân phẩm cũng tốt, còn Lâm Vân chỉ là một tên tiểu tử nghèo khó.
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Lâm Vân càng thêm u ám. Bạn tốt của Lâm Vân, Bàn Tử cuối cùng không nhịn được nữa. Bàn Tử đứng phắt dậy, lớn tiếng nói: "Mấy người đang nói bậy bạ gì vậy! Mấy người biết Vân Ca là ai không hả? Người nặc danh quyên góp 10 triệu cho trường học vừa rồi, chính là huynh đệ Lâm Vân của ta đấy! Mấy người thì có tư cách gì mà cười nhạo Vân Ca của ta?" "Cái gì? Cậu ta là đại gia quyên góp 10 triệu cho trường sao? Ha ha!"
Bàn Tử vừa dứt lời, không những không giúp Lâm Vân giải vây mà ngược lại làm cả lớp cười phá lên. "Ha ha, Bàn Tử, cậu bớt đùa đi, Lâm Vân của cậu làm gì có thể bỏ ra được 10 triệu? Để cậu ta đưa ra 1000 đồng cũng tốn sức đấy!" "Nếu Lâm Vân có thể đưa được 10 triệu, tôi sẽ viết ngược tên mình!" "Đúng đấy! Đúng đấy!" Các bạn trong lớp nhao nhao chế nhạo. Chẳng ai tin Lâm Vân chính là vị đại gia bí ẩn quyên 10 triệu cho trường cả.
"Các ngươi... Các ngươi..." Bàn Tử thấy mọi người chẳng những không tin, lại còn chế giễu càng dữ dội, tức giận dậm chân nhưng không biết phải làm sao. Tuệ Tuệ âm dương quái khí nói: "Bàn Tử, cậu dù là bạn của Lâm Vân, cũng không cần phải bịa đặt ra những chuyện thế này." "Tớ không nói dối!" Mặt Bàn Tử đỏ bừng lên. "Không nói dối? Cậu nghĩ chúng tớ tin sao?" Tuệ Tuệ cười lạnh.
"Bàn Tử, đừng nói nữa." Lâm Vân quay sang ra hiệu cho Bàn Tử đừng nói nữa. Bàn Tử đành gật đầu. Thấy nhiều bạn học chỉ trích Lâm Vân như vậy, Vương Tuyết cũng lộ vẻ sốt ruột. Đồng thời, Vương Tuyết trong lòng cũng có chút giận Tuệ Tuệ. "Lâm Vân, cái này... tất cả đều là lỗi của tớ, làm cậu bị mọi người chỉ trích." Vương Tuyết áy náy nói. Vương Tuyết rất muốn nói đỡ cho Lâm Vân, nhưng lại không biết nói gì để có thể hóa giải sự chỉ trích của mọi người đối với Lâm Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận