Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 326: bộ hạ cũ

Chương 326: Bộ hạ cũ.
Nếu Vương Tuyết mà bị ô nhục thì Bàn Tử làm sao dám đối diện với Lâm Vân trên trời có linh thiêng?
… Tại nhà Vương Tuyết.
"Sao gọi điện thoại cho Lâm Vân mãi mà không được, hắn có xảy ra chuyện gì không?" Vương Tuyết lộ vẻ rất lo lắng.
Từ sau khi Hoa Đỉnh đóng cửa, Vương Tuyết đã vô cùng lo lắng cho Lâm Vân.
Đương nhiên, do thông tin của Vương Tuyết không được nhạy bén, nên hiện tại nàng vẫn chưa biết tin Lâm Vân đã chết.
Nàng muốn liên lạc với Lâm Vân, nhưng lại phát hiện điện thoại không gọi được, nàng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Lâm Vân không gặp chuyện gì.
Đúng lúc này, điện thoại của Vương Tuyết đột nhiên vang lên, là Bàn Tử gọi tới.
"A lô, Bàn Tử." Vương Tuyết nhận điện thoại.
"Vương Tuyết, cô mau chóng rời khỏi Thanh Dương Thị, gần đây đừng quay về!" Bàn Tử vội vàng nói.
"Sao vậy?" Vương Tuyết vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Gia Thiếu muốn trả thù Vân ca, đang muốn tìm cô gây phiền phức, cô đi nhanh đi, ngàn vạn lần đừng để hắn ta bắt được." Bàn Tử vội vàng nói.
"Tôi biết rồi, Bàn Tử, tôi gọi điện thoại cho Lâm Vân không được, anh biết bây giờ hắn đang ở đâu không? Hiện tại hắn có khỏe không?" Vương Tuyết hỏi han.
"Vân Ca hắn... hắn không sao, chỉ là dạo gần đây có chút chuyện thôi." Bàn Tử sợ Vương Tuyết đau lòng nên không nói cho nàng tin Lâm Vân đã chết.
Sau khi cúp điện thoại.
Vương Tuyết không dám thu dọn nhiều đồ, cầm theo một chút tiền mặt rồi vội vàng đi ra ngoài.
"Đứng lại!"
Vương Tuyết vừa ra khỏi cửa thì liền bị bảy tám tên đại hán áo đen vây quanh.
"Các ngươi... Các ngươi làm gì!" Vương Tuyết một mặt hoảng sợ nhìn bọn họ.
"Bọn ta làm gì ư! Ngoan ngoãn đứng yên tại đây chờ gia Thiếu đến!" Một tên đại hán trong đó nói.
Bọn đại hán vây chặt Vương Tuyết, nàng không còn đường nào để trốn!
Ngay sau đó, bọn đại hán ép Vương Tuyết vào phòng rồi giữ chặt nàng.
Vương Tuyết muốn báo cảnh sát nhưng vừa lấy điện thoại ra liền bị bọn chúng cướp mất.
Chẳng bao lâu sau, Gia Thiếu dẫn người đến nhà Vương Tuyết.
Trong phòng.
"Vương Tuyết, từ giờ trở đi làm người phụ nữ của tôi thì thế nào? Tôi sẽ cho cô hưởng thụ vinh hoa phú quý." Gia Thiếu ngồi trên ghế salon ngạo nghễ nói.
"Anh nằm mơ!" Vương Tuyết nghiến răng nghiến lợi.
Gia Thiếu cười lạnh: "Cô còn giả bộ thanh cao gì nữa chứ, cô với cái tên Lâm Vân kia cũng chỉ là vì tiền thôi đúng không? Cô muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho cô!"
"Đừng tưởng ai cũng dơ bẩn như anh!" Vương Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái.
"Hừ, đã vậy thì tôi đành phải dùng biện pháp mạnh vậy, không ngại nói cho cô biết, tôi lại càng thích dùng biện pháp mạnh đấy! Ha ha!" Gia Thiếu cười lớn một tiếng.
Ngay sau đó, Gia Thiếu đứng dậy cởi áo khoác, cười xảo quyệt đi về phía Vương Tuyết.
"Anh... Anh đừng có qua đây!" Vương Tuyết sợ đến mặt mày trắng bệch.
"Ha ha, cô cứ việc phản kháng đi, cô càng phản kháng tôi lại càng hưng phấn!" Gia Thiếu cười ha hả.
"Phanh!"
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đá bay ra ngoài.
Một nam tử trẻ tuổi đầu cua, dẫn theo một đám người xông vào phòng.
"Gia Thiếu, dừng tay cho tôi!" Nam tử trẻ tuổi hét lớn.
Gia Thiếu thấy một đám người lớn như vậy xông vào, hơn nữa ngoài cửa còn có vẻ còn nhiều nữa, chỉ là vì phòng quá nhỏ không vào hết được.
"Cậu là ai vậy?" Gia Thiếu hơi nhíu mày.
"Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Lôi Chấn Vũ, từng là trung đội trưởng của công ty bảo an Hoa Đỉnh." Lôi Chấn Vũ nói.
Lúc trước Lâm Vân phát triển ở Thanh Dương Thị, để diệt Hướng Kim Cường, hắn đã bắt giữ con trai quân sư của Hướng Kim Cường, uy hiếp quân sư trở thành nội gián cho mình.
Hôm Lâm Vân đi bắt con trai quân sư của Hướng Kim Cường chính là Lôi Chấn Vũ dẫn đường.
Lúc Lâm Vân bắt người hoàn mỹ rồi đi ra, suýt nữa đã bị thủ hạ của Hướng Kim Cường phát hiện, chính Lôi Chấn Vũ đã gây rối ở hiện trường để thu hút sự chú ý của đối phương, mới giúp Lâm Vân mang con trai quân sư đi thuận lợi.
Vì gây rối mà Lôi Chấn Vũ bị thương phải nằm viện, lúc đó Lâm Vân tự mình đến thăm hỏi, thưởng cho hắn một triệu, còn đề bạt hắn lên làm trung đội trưởng công ty bảo an Hoa Đỉnh, hoàn toàn thay đổi cuộc đời Lôi Chấn Vũ.
Do vậy mà Lôi Chấn Vũ vẫn luôn coi Lâm Vân như ân nhân.
Sau khi công ty bảo an Hoa Đỉnh đóng cửa, tất cả mọi người trong công ty đều bị đuổi việc, toàn bộ cục diện cũng vì vậy mà đại loạn, Lôi Chấn Vũ tiếp tục vất vả mưu sinh, đồng thời vẫn luôn tôn Lâm Vân là đại ca.
"Hóa ra là người của công ty bảo an Hoa Đỉnh, công ty bảo an Hoa Đỉnh đã đóng cửa, Lâm Vân thì chết rồi, cậu còn xen vào việc người khác làm gì?" Gia Thiếu nhíu mày nói.
"Vân Ca có ơn với tôi, cho dù hắn chết rồi, ân tình này vẫn còn, nếu cậu dám động đến chị dâu thì Lôi Chấn Vũ tôi dù không muốn sống cũng sẽ khiến cho cậu sống không nổi!" Lôi Chấn Vũ lạnh giọng nói.
"Đầu óc cậu có vấn đề à? Vì một người chết mà đắc tội với Gia gia tôi, cậu được lợi ích gì?" Gia Thiếu hung hăng nói.
"Có những thứ cần dùng mạng để bảo vệ, loại người như cậu không! Hiểu!" Lôi Chấn Vũ nheo mắt nói.
Lôi Chấn Vũ nói tiếp: "Gia Thiếu, mong cậu rời đi, như vậy đối với ai cũng tốt, tuy gia gia cậu có tiền, nhưng mà chọc tới những người như chúng tôi thì gia gia cậu cũng rất phiền phức đấy."
Sắc mặt Gia Thiếu khó coi, hắn biết Lôi Chấn Vũ nói không sai.
Gia gia hắn tuy có tiền nhưng nếu chọc vào những thế lực ngầm thì sẽ gặp vô vàn phiền phức khiến người ta chán ghét.
Mà hiện tại, thế cục nơi này hắn chỉ có mười người thủ hạ, nhưng đối phương lại đông như vậy, dù thế nào thì hôm nay hắn cũng không thể làm gì được.
"Coi như cậu giỏi! Lôi Chấn Vũ phải không? Cứ đợi đấy!"
Gia Thiếu nói xong liền dẫn người rời đi.
Sau khi Gia Thiếu rời đi.
"Chị dâu, tôi là bộ hạ của Vân Ca trước đây, đây là danh thiếp của tôi, phía trên có số điện thoại của tôi, gặp phải bất cứ chuyện gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào, mặt khác, tôi sẽ phái hai người ngầm bảo vệ gần đây." Lôi Chấn Vũ đưa cho Vương Tuyết một tấm danh thiếp.
"Lôi tiên sinh, anh... anh vừa mới nói, nói Lâm Vân anh ấy... anh ấy chết rồi?" Vương Tuyết không tin nhìn Lôi Chấn Vũ.
"Cái này... tin bên ngoài đều truyền như thế." Lôi Chấn Vũ cúi đầu.
Nghe thấy tin này, Vương Tuyết mặt tái nhợt, không chịu đựng được liền ngất đi.
"Chị dâu!"
"Mau! Mau gọi xe cứu thương đến!" Lôi Chấn Vũ vội vàng gào to.
......
Thị trấn Khánh Quang, đạo quán Dương Liễu.
Ông ngoại của Lâm Vân là Liễu Chí Trung lúc này vừa đánh xong một bộ Thái Cực quyền, đang trở về điện chính nghỉ ngơi.
Đạo trưởng ngoài việc mỗi tuần vận công để giúp Liễu Chí Trung trấn áp các tế bào ung thư thì còn dạy cho Liễu Chí Trung một bộ Thái Cực quyền dưỡng sinh, kết hợp thêm thuốc Đông y, đạo trưởng nói Liễu Chí Trung sống thêm vài năm nữa cũng không có vấn đề gì.
"Không biết Vân Nhi thế nào rồi." Liễu Chí Trung ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Ông thử gọi điện thoại liên lạc với Lâm Vân, hỏi thăm Lâm Vân bây giờ ở đâu, tình hình ra sao, nhưng ông phát hiện điện thoại của Lâm Vân không liên lạc được.
Ông gọi cho Cô Lang thì cũng trong tình trạng tắt máy, việc này càng khiến Liễu lão thêm lo lắng.
Cá mập trắng bên cạnh mở miệng an ủi: "Liễu Lão, ông đừng lo lắng, tôi tin Vân Ca nhất định không có chuyện gì, bây giờ không gọi được có thể là do điện thoại di động của họ hết pin thôi."
"Chỉ mong là vậy." Liễu Lão gật đầu.
Đúng lúc này, sư huynh xuống núi mua sắm của đạo quán vội vã chạy vào trong điện.
"Sư đệ cá mập trắng, lúc tôi xuống núi mua sắm nghe được tin tức, Lâm Vân đã chết, hình như bị Diệp Như Long đuổi tới vách núi, tự hắn nhảy xuống." Sư huynh đạo quán nói.
"Cái gì!?"
Cá mập trắng và Liễu Chí Trung nghe được tin này, sắc mặt đều đột nhiên thay đổi.
"Vân Nhi của ta... chết rồi sao?" Liễu Chí Trung tim già đau nhói, nước mắt tuôn đầy mặt.
"Vân Ca! Vân Ca!"
Cá mập trắng cũng khóc lóc kêu đau, nắm tay siết chặt kêu răng rắc!
"Ta phải báo thù! Ta đi báo thù cho Vân Ca đây!"
Cá mập trắng hét lớn một tiếng rồi xoay người chạy ra ngoài.
"Cá mập trắng, dừng lại!"
Đạo trưởng của đạo quán Dương Liễu xuất hiện tại cửa ngăn cản đường đi của cá mập trắng.
"Cá mập trắng, con muốn đi đâu?" Đạo trưởng nhìn cá mập trắng.
"Sư phụ, là Vân Ca đã giúp con tái tạo sinh mệnh, con... con muốn báo thù cho Vân Ca! Con muốn đi giết Diệp Gia!" Cá mập trắng ngậm nước mắt, giọng có chút run rẩy.
"Báo thù có thể, nhưng không phải bây giờ, chờ con đạt tới tiên thiên kim đan cảnh, ta sẽ cho con đi, thực lực của con bây giờ đi cũng không báo thù được đâu, nói không chừng còn mất cả mạng." Đạo trưởng nói.
"Thế nhưng mà, muốn đạt tới kim đan cảnh thì con cần ít nhất 5 đến 10 năm nữa." Cá mập trắng nói.
Con đường tu luyện, càng lên cao càng khó, đừng thấy cá mập trắng hiện tại đã đạt tới tiên thiên hư đan cảnh.
Nhưng càng lên cao thì thời gian để đột phá một cấp độ sẽ càng dài.
"Chẳng lẽ con không hiểu sao? Báo thù cần phải dựa trên thực lực đầy đủ, nếu bây giờ con đi báo thù mà chết thì mối thù này mãi mãi không báo được, đợi con đạt tới kim đan, tuy có phải chờ một chút thời gian nhưng mối thù này ít nhất có thể báo." Đạo trưởng bình tĩnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận