Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 118: Cô Lang xuất thủ

Trong hơn bốn mươi gã đại hán áo đen, có sáu bảy tên ngay lập tức xông lên, chúng rút côn từ bên hông, vung mạnh rồi nhắm thẳng Lâm Vân mà lao tới.
"Lâm tiên sinh!" Viện trưởng và Cố Thanh Thanh hốt hoảng kêu lên, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng. Đối với họ, Lâm Vân là đại ân nhân đã quyên góp 5 triệu cho cô nhi viện, hơn nữa vừa nãy Lâm Vân lại còn vì họ đứng ra. Nếu Lâm Vân bị đám người này đánh cho tàn phế, lương tâm họ làm sao yên được?
Lâm Vân vẫn không hề đổi sắc mặt.
"Cô Lang, đến lúc ngươi ra tay rồi." Lâm Vân cất tiếng nói.
"Vân Ca, ta đã sớm ngứa nghề rồi!" Cô Lang liếm môi, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
"Cô Lang, có rất nhiều trẻ con đang nhìn, đừng để xảy ra án mạng, nếu không sẽ để lại bóng ma tâm lý cho bọn nhỏ." Lâm Vân nói.
Lâm Vân biết Cô Lang lợi hại, Cô Lang luyện những kỹ thuật giết người, một khi ra tay có thể tùy ý định đoạt mạng của đối phương.
"Hiểu rồi." Cô Lang gật đầu.
Lúc này, hai gã đại hán áo đen dẫn đầu đã xông đến trước mặt Lâm Vân, chúng vung côn trực tiếp tấn công về phía Lâm Vân.
"Bốp! Bốp!"
Cô Lang tay không bắt lấy hai cây côn, rồi dùng sức bẻ mạnh.
"Á! Á!"
Theo hai tiếng kêu thảm thiết, cổ tay hai gã đại hán áo đen này bị vặn gãy ngay tức khắc.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Cô Lang nhanh như chớp, ra tay sấm sét. Trong chớp mắt, tám tên đại hán áo đen xông lên đều bị đánh gục xuống đất, đau đớn rên rỉ.
"Ở trên! Lên hết cho ta!" gã đại hán đầu trọc rống to.
Mấy chục gã đại hán áo đen còn lại, đồng loạt rút côn bên hông, cùng nhau lao vào Cô Lang.
"Chỉ là một đám cừu non thôi mà."
Cô Lang lộ ra một nụ cười lạnh khinh thường. Ngay sau đó, Cô Lang lao thẳng vào đám người. Cô Lang vừa vào giữa vòng vây, như sói xông vào bầy dê, nơi nàng đi qua, những tên đại hán áo đen kia hoàn toàn không có sức chống cự! Mà Cô Lang lại có sức chịu đòn phi thường, dù bị côn vụt trúng cũng chỉ như gãi ngứa. Bởi vì Cô Lang rất tức giận, cho nên ra tay cũng không nhẹ nhàng. Rất nhanh, Cô Lang đã đánh ngã toàn bộ bốn năm mươi người xuống đất. Chỉ còn lại gã đầu trọc đứng ngây ra đó, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi. Cảnh tượng này, hoàn toàn khiến viện trưởng, Cố Thanh Thanh và cả những đứa trẻ đang núp đằng xa phải trợn tròn mắt, trên đời lại có người lợi hại như vậy sao?
"Vân Ca, người này xử lý thế nào?" Cô Lang chỉ tay vào gã đại hán đầu trọc kia.
"Đem hắn lại đây!" Lâm Vân khoanh tay, lạnh nhạt nói.
Cô Lang gật đầu, rồi một tay nhấc bổng gã đại hán đầu trọc, đưa hắn đến trước mặt Lâm Vân.
"Ta nói cho các ngươi biết, chúng ta là người của Hướng Kim Mạnh, uy thế của Hướng gia ở Thanh Dương Thị, các ngươi chẳng lẽ không biết sao? Đắc tội Hướng gia ở Thanh Dương Thị tuyệt đối không có kết cục tốt đâu!" gã đại hán đầu trọc nghiến răng uy hiếp.
Lâm Vân nhíu mắt: "Đã bị ta tóm như cá nằm trên thớt rồi còn dám hung hăng như vậy? Cô Lang, vả miệng cho ta!"
"Được!"
Cô Lang gật đầu, liền tung ra hai cái tát "bốp bốp" vào mặt gã đầu trọc. Tay Cô Lang mạnh đến mức nào chứ? Hai cái tát này khiến gã đại hán đầu trọc hộc đầy máu, mặt sưng đỏ cả lên. Ngay sau đó, Lâm Vân lấy phần hợp đồng trong tay viện trưởng, xé toạc ngay tại chỗ rồi ném vào mặt gã đầu trọc, đồng thời nói:
"Về nói với Hướng Kim Mạnh, làm người đừng quá đáng, tích chút đức đi. Cô nhi viện Thanh Dương này, có Lâm Vân ta bảo kê rồi."
"Ngươi...... Ngươi là Lâm Vân!" gã đại hán đầu trọc trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy khó tin.
Trước đây, gã đại hán đầu trọc chưa từng gặp Lâm Vân ở Thanh Dương, nhưng cái tên Lâm Vân thì đã nghe nói từ lâu. Hắn đương nhiên biết, Lâm Vân chính là ông chủ chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh, là cháu ngoại đích tôn của lão gia tử Liễu Chí Trung, đồng thời là cái gai trong mắt của ông chủ Hướng Kim Mạnh!
"Không sai, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta chính là Lâm Vân." Lâm Vân thản nhiên nói. Ngay sau đó, hắn phẩy tay:
"Các ngươi may mắn đấy, nể tình bọn trẻ ở đây, ta không lấy mạng các ngươi, cút đi!"
Gã đại hán đầu trọc nào dám nấn ná?
"Anh em, mau đi thôi!"
Sau khi nói xong, gã lập tức cắm đầu chạy ra ngoài. Những gã đại hán áo đen bị đánh gục cũng lồm cồm bò dậy rồi nhào nhào chạy trốn.
"Tuyệt vời!"
Những đứa trẻ đang trốn đều vui vẻ chạy ra, đồng thời nhảy cẫng lên reo hò khen hay. Trong mắt bọn chúng, đây là chính nghĩa chiến thắng tà ác.
Cố Thanh Thanh cũng cười nói cảm ơn: "Cô Lang tiên sinh thật là lợi hại, cảm ơn Cô Lang tiên sinh và Lâm tiên sinh."
"Ngươi cảm ơn Vân Ca là được, ta chỉ là phụng mệnh lệnh của Vân Ca thôi." Cô Lang nói.
"Lâm tiên sinh, Cô Lang tiên sinh, cám ơn hai người." Viện trưởng cũng theo sau cảm tạ.
"Haiz!"
Viện trưởng lại thở dài một hơi, không vui vẻ nổi.
"Viện trưởng, sao vậy ạ?" Cố Thanh Thanh hỏi.
"Mặc dù lần này bọn chúng bị đánh đi, nhưng Hướng Kim Mạnh là kẻ thâm độc, chắc chắn không bỏ qua đâu, Lâm tiên sinh và Cô Lang tiên sinh không thể lúc nào cũng ở đây bảo vệ được, đến khi chúng trả thù thì hậu quả khó lường." Viện trưởng lắc đầu thở dài.
"Cố Thanh Thanh không phải quen Ngưu Tiểu Lôi à, Ngưu Tiểu Lôi không phải cũng có chút bản lĩnh sao, để cô ấy đến bảo vệ cô nhi viện đi." Lâm Vân lên tiếng.
"Ừm! Tôi sẽ nói với chị Lôi." Cố Thanh Thanh gật đầu.
"Cũng chỉ có thể làm thế này." Viện trưởng cũng gật gù.
"Cố Thanh Thanh, nếu như cô ấy không giải quyết được, cũng có thể gọi điện thoại cho ta." Lâm Vân nói.
"Cám ơn Lâm tiên sinh." Cố Thanh Thanh và viện trưởng cùng nhau cảm ơn.
.......
Lâm Vân và Cô Lang vừa rời đi không lâu, một chiếc xe cảnh sát đã tiến thẳng vào bên trong cô nhi viện Thanh Sơn. Ngưu Tiểu Lôi vội vàng xuống xe.
"Thanh Thanh! Đám khốn nạn đó đâu rồi?" Ngưu Tiểu Lôi nhìn quanh.
"Bị đánh chạy rồi." Cố Thanh Thanh đáp.
"Bị đánh chạy rồi? Ai đánh chạy chúng?" Ngưu Tiểu Lôi lộ vẻ nghi hoặc.
"Chính là người tốt bụng hôm qua, anh ấy có mang theo một vệ sĩ, vệ sĩ của anh ấy siêu cấp lợi hại, một mình đánh ngã hết bốn năm mươi người của đối phương." Cố Thanh Thanh hào hứng kể.
"Một mình đánh bốn năm mươi người? Lợi hại như vậy á? Cố Thanh Thanh, cô đừng có bịa chuyện ra dọa tôi đấy nhé?" Ngưu Tiểu Lôi tỏ vẻ không tin. Ngưu Tiểu Lôi cũng có học qua chiến đấu, nàng biết rõ, một mình đánh bốn năm mươi tên côn đồ, quả thật là chuyện không thể.
"Chị Lôi, chị cũng không phải không hiểu tôi, tôi có phải là người hay bịa chuyện đâu? Nếu không tin chị cứ hỏi viện trưởng và bọn nhỏ mà xem." Cố Thanh Thanh thật lòng nói.
"Tiểu Lôi, Thanh Thanh nói đúng đấy." viện trưởng lên tiếng.
"Xem ra kiến thức của mình quá hạn hẹp rồi, mình càng ngày càng muốn gặp vị người tốt bụng này, còn cả vị vệ sĩ của anh ấy nữa." Ngưu Tiểu Lôi lẩm bẩm.
"Đúng rồi chị Lôi, còn một tin tốt siêu to khổng lồ, vị người tốt bụng kia còn tặng cho cô nhi viện mình 5 triệu tiền quyên góp không ràng buộc nữa đấy!" Cố Thanh Thanh kích động nói.
"Năm...... 5 triệu!" Ngưu Tiểu Lôi giật mình kêu lên. Viện trưởng bên cạnh cũng gật đầu:
"Không sai, chi phiếu bây giờ đang ở trong tay tôi đây."
"Một khoản tiền quyên góp lớn như vậy có thể giảm bớt rất nhiều áp lực kinh tế cho cô nhi viện chúng ta, chỉ cần tính toán tỉ mỉ, cô nhi viện trong vài năm tới cũng không cần phải lo lắng thiếu tiền nữa." Ngưu Tiểu Lôi vô cùng vui mừng.
"Đúng vậy đó chị Lôi, cho nên em mới nói đây là một tin tốt vô cùng lớn mà." Cố Thanh Thanh cười nói.
"Mình càng muốn gặp người tốt bụng này hơn, có tiền lại có lòng tốt, xã hội bây giờ thật là hiếm người như vậy, đợi gặp anh ấy, mình nhất định phải cảm ơn anh ấy thật nhiều về việc thiện này!" Ngữ khí Ngưu Tiểu Lôi rất kiên định.
Lúc này, Ngưu Tiểu Lôi tuyệt đối không nghĩ tới, người tốt bụng mà nàng muốn gặp kia, lại chính là Lâm Vân.
Lúc này, viện trưởng dặn dò sâu sắc nói:
"Tiểu Lôi à, cô nhi viện bây giờ vẫn còn một vấn đề rất nghiêm trọng, Kim Cường Tập Đoàn mặc dù hôm nay đã bị đánh chạy, nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, Tiểu Lôi con là J quan, lão nhân van con hãy nể tình bọn nhỏ, giúp đỡ cô nhi viện Thanh Sơn này một tay."
Cố Thanh Thanh cũng gật gù: "Đúng vậy đó chị Lôi, chúng tôi chỉ có thể nhờ vào chị thôi."
"Viện trưởng cứ yên tâm, con sẽ trở về báo cáo xin chi viện người đến bảo hộ, đây là xã hội pháp trị, con không tin bọn chúng dám coi thường pháp luật!" Ngữ khí Ngưu Tiểu Lôi rất kiên định.
.......
Sau khi Ngưu Tiểu Lôi rời khỏi cô nhi viện Thanh Sơn, nàng liền về cục tìm Lã cục trưởng báo cáo. Nhưng kết quả lại là, không để Ngưu Tiểu Lôi xen vào chuyện của người khác. Ngưu Tiểu Lôi nổi giận, chỉ đành về nhà tìm ông nội mình giúp đỡ.
Trong nhà Ngưu Tiểu Lôi.
Nhà Ngưu Tiểu Lôi là kiểu nhà tập thể cũ, căn nhà rất đơn sơ.
"Ông nội, trước nay ông không ưa chuyện bất bình, ông cũng dạy cháu phải làm người tử tế, chuyện này ông nhất định phải giúp cháu đấy nhé!" Ngưu Tiểu Lôi nũng nịu với ông mình.
Ông nội Ngưu Tiểu Lôi nhắm mắt, thở dài nói: "Tiểu Lôi à, lần này liên quan đến Hướng Kim Mạnh, nếu là hai mươi năm trước, có lẽ ông còn có thể nhúng tay vào, bây giờ thì, ông muốn quản cũng không có khả năng kia nữa......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận