Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 99: BĂNG TUYẾT CẤM ĐỊA

Yến Gia Thành tiến đến, ánh mắt cũng rơi xuống Kim Linh Chi trong tay Dương Tinh.
Chu Thành đem đội trưởng hộ vệ ném tới trên đại sảnh, lãnh đạm nói: “Nhân chứng vật chứng đều ở đây, các ngươi có gì đó muốn nói?”
Đội trưởng hộ vệ Lâm Bạch kia vừa sợ vừa giận, hai mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm vào Chu Thành: “Ngươi cũng dám giết người của Tử Kinh quân, các ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi!”
“Đến lúc đó, các ngươi toàn bộ đều sẽ bị cực hình.”
Đại quân dưới trướng đảo chủ Tam Tiên Đảo, gọi là Tử Kinh quân.
Vừa rồi ở ngoài cổng Tần Mãnh giết mấy cái hộ vệ, chính là người của Tử Kinh quân.
Đương nhiên, Lâm Bạch trước mắt này cũng là người của Tử Kinh quân.
Chu Thành nghe đối phương gào thét, muốn dùng cực hình với những người mình, lạnh lùng cười cười, hiện tại nhân chứng vật chứng đều ở đây, bị bắt vừa vặn, đối phương đầu tiên mở miệng không phải xin lỗi, mà muốn dùng cực hình với hắn, có thể thấy được đối phương bình thường hung hăng càn quấy và ương ngạnh như nào.
Nhưng mà cũng thế, đảo chủ Tam Tiên Đảo xây dựng Tử Kinh quân, thống trị hải ngoại nhiều năm, quen với việc xưng vương xưng bá, những Tử Kinh quân này không coi ai ra gì cũng bình thường.
Lúc này, một lượng lớn cao thủ Tử Kinh quân lao đến đại sảnh.
“Giết bọn chúng đi!”
“Không, bắt bọn chúng trước, chờ Y Ba đại nhân trở về mới xử trí bọn chúng!” Mộc Bạch quát lớn, nói xong đứng lên, xoa xoa cổ vừa mới bị Chu Thành siết chặt.
Nhìn thấy một lượng lớn Tử Kinh quân xông vào, Yến Gia Thành sắc mặt thay đổi.
Hắn muốn mở miệng tranh luận, nhưng mà Tử Kinh quân xông vào dồn dập rút đao công kích lại đây, hắn muốn mở miệng tranh luận nhưng không có cơ hội phản bác.
Nhưng mà, những Tử Kinh quân này vừa rút đao công kích lại, đại sảnh lập tức sáng lóng lánh, mưa kiếm như hoa, lập tức, những Tử Kinh quân này toàn bộ dừng lại ở chỗ đó.
Họ nhìn thấy một lưỡi kiếm phụ và một lỗ kiếm ở giữa lông mày hoặc cổ họng của họ.
Vết đao thật nhỏ, kiếm động như hoa.
Nhìn hơn mười tên cao thủ Tử Kinh quân nằm ở trước mặt mình, Yến Gia Thành có cảm giác hoa mắt.
Các cao thủ Tử Kinh quân thấy thế, càng là giận dữ rống to, dồn dập công sát tới.
Nhưng mà, bọn họ vừa công sát đến trước mặt Chu Thành, liền giống như đám cao thủ Tử Kinh quân kia, toàn bộ ngã xuống.
Lần này, không phải Tần Mãnh, Lâm Nho ra tay, mà là Khương Thần và Dương Vũ.
Tử Kinh quân từ đằng sau vọt tới thấy thế, kinh sợ ở bên trong, ngừng lại, chỉ là bao bọc vây quanh đại sảnh, cũng không dám tiến lên công kích nữa.
Chu Thành không bận tâm đến Tử Kinh quân, ánh mắt rơi vào trên người Dương Tinh và Lâm Bạch.
Dương Tinh và Lâm Bạch ánh mắt đều kinh hoảng.
“Ngươi là ai?” Lâm Bạch kinh sợ nói: “Ngươi có biết đắc tội với Chư Quân đại nhân là sẽ có kết cục như thế nào hay không!”
“Đến lúc đó, ngươi và cả gia tộc ngươi đều bị ngươi làm liên lụy đến!”
Chu Thành nghe vậy, đi tới hắn, một bước, liền đi tới trước mặt Lâm Bạch: “Vậy sao.”
Lâm Bạch kinh ngạc.
“Chư Quân? Chu Thành ta đang muốn tìm hắn so tài một cái.” Chu Thành cười lạnh.
Chư Quân, chính là vốn là tên của đảo chủ Tam Tiên Đảo.
Nói đến đây, một đấm tung ra, đem Lâm Bạch đấm thẳng vào bức tường của đại sảnh.
Đại sảnh ầm vang.
Vách tường bốn phía sụp đổ.
Chỉ thấy ngực của Lâm Bạch, ấn lấy một dấu quyền cực lớn.
Lâm Bạch há miệng, máu không ngừng phụt, sinh lực đang không ngừng trôi qua.
“Ngươi là Chu Thành!” Lâm Bạch đem hết toàn lực, khàn giọng nói, hạ giọng xuống, đột nhiên ngừng lại, chết đi.
Thiếu niên Võ Vương Chu Thành!
Dương Tinh và Tử Kinh quân vây quanh ở đại sảnh sắc mặt đại biến.
Cho dù là ở phía xa hải ngoại, tên thiếu niên Võ Vương Chu Thành, hiện tại cũng là như sấm bên tai.
Mười ba tuổi, đánh bại Tiên Thiên thập trọng trung kỳ đỉnh phong Tô Hoàng, Chu Thành nghĩ không ra tên cũng khó.
Chu Thành quay đầu nhìn về phía Dương Tinh.
Dương Tinh hoảng sợ lui về phía sau, đối với cao thủ Tử Kinh quân kêu to: “Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, cứu ta! Nếu ta chết, các ngươi đều phải chết!”
Tử Kinh quân vây quanh đại sảnh đều trong lòng căng thẳng.
Nhưng mà, Dương Tinh vừa mới nói xong, liền thấy một đạo kiếm quang chợt lóe lên rồi biến mất.
Dương Tinh ôm lấy cổ họng, không thể tin được nhìn Chu Thành, sau đó ngã xuống.
Chu Thành nhặt Kim Linh Chi lên, đưa cho Yến Gia Thành, sau đó mang theo bọn người Yến Gia Thành đi ra đại sảnh.
Tử Kinh quân vây quanh đại sảnh cũng không dám ra tay, theo mấy người Chu Thành đi đi lại lại.
Ngay lúc mấy người Chu Thành rời khỏi sân nhỏ, một vị cao thủ Tử Kinh quân tăng thêm lòng dũng cảm nói: “Chu Thành, người vừa rồi ngươi vừa giết là cháu họ hàng xa của Y Ba đại nhân chúng ta.”
“Ta khuyên ngươi.”
Nhưng là nói đến đây, nhìn thấy ánh mắt Chu Thành phóng ra, không dám tiếp tục nói.
Thật ra nói là cháu họ hàng xa, nhưng mà các cao thủ dưới trướng Y Ba đều biết Dương Tinh thật ra là con riêng của Y Ba.
“Gần đây ta sẽ ở chỗ tiệm thuốc Tứ Quý, Y Ba nếu muốn tìm ta, có thể tới tiệm thuốc Tứ Quý tìm ta.” Chu Thành mở miệng nói, sau đó cùng mấy người Yến Gia Thành, Tần Mãnh rời khỏi sân nhỏ.
Trở lại tiệm thuốc Tứ Qúy, Yến Gia Thành tâm trí vẫn căng thẳng tột độ.
Yến Uyển thấy thần sắc của phụ thân, hỏi làm sao vậy.
Chu Thành cũng không giấu diếm, nói chi tiết với Yến Uyển về việc xảy ra ở viện của Y Ba.
Yến Uyển sững sờ một lát.
“Yến bá phụ, việc này là một mình ta làm, đến lúc đó sẽ là một mình ta gánh chịu, yên tâm đi, sẽ không để cho tiệm thuốc Tứ Quý bị liên luỵ.” Chu Thành mở miệng nói, hắn biết rõ trong nội tâm Yến Gia Thành lo lắng điều gì.
Yến Gia Thành sắc mặt biến đổi, cuối cùng lắc đầu, nói ra: “Việc này là do tiệm thuốc Tứ Quý ta mà ra, là tiệm thuốc Tứ Quý chúng ta liên luỵ Chu công tử mới phải.”
” Tiệm thuốc Tứ Quý chúng ta tất nhiên sẽ cùng Chu Thành công tử cùng nhau đối mặt.”
Vào lúc này, ở cực nam của Tam Tiên đảo, có một ngọn núi lớn, có một cung điện trên đỉnh núi, chính là nơi đảo chủ Tam Tiên Đảo Chư Quân tu luyện.
Trước đó vài ngày, Chư Quân triệu tập hơn hai mươi người Y Ba đến đây, nói có chuyện quan trọng.
Cho nên, Y Ba nhiều tướng lĩnh khác đang tụ tập ở đại điện lắng nghe mệnh lệnh của đảo chủ Tam Tiên Đảo Chư Quân.
“Qua mấy ngày nữa, các ngươi theo ta đi xem Băng Tuyết đảo.” Đảo chủ Tam Tiên Đảo Chư Quân mở miệng nói với bọn người Y Ba.
Chư Quân mặc áo bào màu trắng nho nhã, giống như thư sinh, hoàn toàn không có uy thế của bá chủ.
Nhưng là bọn người Y Ba dám thở khi đối mặt vớ Chư Quân.
Nghe Chư Quân nói muốn đi Băng Tuyết đảo, bọn người Y Ba đều khẽ giật mình.
Đứng ở phía trước bên trái chính là một lão già có thân hình cao lớn mặc áo giáp màu xanh lục, lão già cẩn thận mở miệng nói: “Đại nhân, chẳng lẽ là Băng Tuyết Cấm Địa xuất hiện vấn đề gì sao?”
Lão già gọi là Triệu Đằng, là một vị tuyệt đỉnh Đại Tông Sư, vẻn vẹn chênh lệch nửa bước, là có thể đột phá Vương cảnh, là phụ tá đắc lực của đảo chủ Tam Tiên Đảo Chư Quân, địa vị của hắn còn là cấp trên của Y Ba.
Chư Quân cũng không giấu diếm, nói ra: “Ta nhận được tin tức, Băng Tuyết Cấm Địa ở Băng Tuyết đảo cấm chế đang yếu bớt, bốn ngày sau hẳn là thời điểm yếu nhất, đến lúc đó tập hợp sức mạnh của mọi người chúng ta, vẫn có hi vọng mở ra.”
Bọn người Triệu Đằng, Y Ba nghe xong, nội tâm chấn động.
Bọn họ đương nhiên biết rõ Băng Tuyết Cấm Địa là ý gì.
Băng Tuyết Cấm Địa này là nơi năm đó Tam Tiên gieo trồng linh dược, nhiều năm qua đi, linh dược bên trong nhất định đã đạt đến cấp bậc trăm năm.
Linh dược trăm năm!
Hơn nữa không phải một cây hai gốc, mà rất nhiều!
Chư Quân nói: “Đến lúc đó nếu có thể mở ra Băng Tuyết Cấm Địa, linh dược bên trong, tất cả mọi người đều có phần.”
Hắn vừa nói xong, liền thấy một vị cao thủ gấp gáp hừng hực chạy đến, lúc vị cao thủ kia đi đến bên người Y Ba, còn cố ý nhìn Y Ba một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận