Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 386: Người của Cửu Đỉnh Tiên Tông, một người cũng trốn không thoát

Thế là Chu Thành và những đệ tử top mười khác đi lên lĩnh thưởng.
Chu Thành đương nhiên là người đầu tiên đi lên lĩnh thưởng.
Tinh Hải Thượng Nhân nhìn Chu Thành, ánh mắt thâm thúy, ý vị thâm trường cười nói: “Chu Thành hiền chất không hổ là thiên tài từ xưa đến nay chưa hề có của Tinh Hải đại lục ta.”
“Tinh Hải Thượng Nhân quá khen rồi.” Chu Thành khiêm tốn nói.
Tinh Hải Thượng Nhân cười cười, sau đó đưa một không gian giới chỉ cho Chu Thành.
Trong không gian giới chỉ là phần thưởng cho quán quân giải thi đấu tiên môn lần này.
Một bộ Thượng phẩm Tiên khí.
Một vạn thượng phẩm Tiên thạch.
Một trăm viên thượng phẩm tiên đan.
Một quyển bút ký tu luyện của Kim Tiên.
Chu Thành cầm lấy không gian giới chỉ, lui xuống dưới, thần thức mở ra không gian giới chỉ, nhìn thấy phần thưởng bên trong, trong lòng có chút mừng rỡ.
Bây giờ hắn đã là Thần Tiên tam trọng hậu kỳ đỉnh phong, trong giải thi đấu tiên môn, hắn vẫn luôn áp chế không có đột phá, chính là chờ phần thưởng một trăm viên thượng phẩm tiên đan.
Có những thượng phẩm tiên đan này, hắn có thể phóng túng đột phá.
Phần thưởng top mười phát xong, là trăm đệ tử đứng đầu đi lên lĩnh thưởng, nhưng mà phần thưởng cho đệ tử top một trăm không phải Tinh Hải Thượng Nhân phát, chỉ là đại đệ tử của Tinh Hải Thượng Nhân phát.
Phát xong phần thưởng cho đệ tử top một trăm, giải thi đấu tiên môn lần này xem như thực sự kết thúc.
Các tông các môn nhao nhao tới chúc mừng Chu Thành và Dư Khôn, sau đó cáo từ rời đi.
Về phần bọn người Ngô Văn Lâm, Trương Chân Tử, Tưởng Phong thì đứng ở nơi đó, không người hỏi thăm, so với Chu Thành, Dư Khôn, bọn họ như người cô đơn.
Ba người Ngô Văn Lâm, Trương Chân Tử, Tưởng Phong thấy Chu Thành, Dư Khôn bị một đám tông chủ, gia chủ vây quanh, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.
“Chúng ta đi!” Ngô Văn Lâm quát môn hạ đệ tử, cũng không có chào hỏi Trương Chân Tử, Tưởng Phong, cũng không quay đầu lại, rời đi.
Đệ tử Quần Tinh Tiên Môn đuổi theo sát.
Trương Chân Tử, Tưởng Phong cũng đều suất lĩnh môn hạ đệ tử vẻ mặt âm trầm rút lui.
Thấy Ngô Văn Lâm, Trương Chân Tử, Tưởng Phong suất lĩnh môn hạ đệ tử xám xịt rời đi, trong lòng Dư Khôn thoải mái khỏi phải nói.
Sau đó, Dư Khôn dẫn theo Chu Thành sải bước ngẩng đầu rời đi.
Rời đi, bọn người Chu Thành trở về tửu quán, mở tiệc vui mừng một phen, cho đến đêm khuya mới tán đi.
Trời tối người yên, Kim Hàn thì ở phủ đệ mình, uống rượu buồn.
Nghĩ đến Chu Thành đoạt giải quán quân, sau khi ra ngoài, Hồ Khả Hân vây quanh Chu Thành, dáng vẻ vui vẻ đó, Kim Hàn bóp nát chén rượu trong tay, hai mắt sát ý: “Móa nó, tiện nhân này!”
Lúc này Lâm Phi lại đi đến, nói: “Kim sư huynh, Long Ngạo cầu kiến bên ngoài.”
Nghe là Long Ngạo tới, sắc mặt Kim Hàn hơi hòa hoãn, nói: “Cho hắn đi vào.”
Lúc trước ở Tàng Thư Điện, Long Ngạo bị Chu Thành đánh bại, Kim Hàn từng ném cành ô liu cho Long Ngạo, mặc dù Long Ngạo còn không có chân chính đồng ý gia nhập trận doanh của hắn nhưng hai người cũng tiếp xúc nhiều hơn.
Không lâu sau, Long Ngạo đi vào, thấy vò rượu và ly rượu bị bóp nát trên bàn Kim Hàn, Long Ngạo hỏi thăm Kim Hàn.
“Long sư đệ, mời ngồi.” Kim Hàn nói với Long Ngạo, chỉ chỗ ngồi bên cạnh.
Đợi sau khi Long Ngạo ngồi xuống, Kim Hàn cười nói: “Chúc mừng Long Ngạo sư đệ đoạt được top ba mươi giải thi đấu tiên môn lần này, đây là một chút tấm lòng của ta.” Nói xong, lấy một thanh trường kiếm màu xanh ra đưa cho Long Ngạo.
Đây là một thanh Thượng phẩm Tiên khí.
Long Ngạo từ chối một phen, cuối cùng nhận lấy, cảm kích nói: “Đa tạ Kim sư huynh.”
Kim Hàn khoát khoát tay, nói: “Đến, chúng ta uống rượu.”
Ba người bắt đầu đối ẩm.
Qua ba lần rượu, Long Ngạo muốn nói lại thôi.
Kim Hàn thấy sắc mặt Long Ngạo, nói: “Long sư đệ có việc? Ngươi ta như huynh đệ, cứ nói đừng ngại, chỉ cần ta có thể giúp được một tay, chắc chắn sẽ giúp.”
Long Ngạo chần chờ một chút, cắn răng một cái, nói: “Kim sư huynh, ta biết là ai giết mấy người Vương Hồng!”
Hai người Kim Hàn và Lâm Phi không hẹn mà cùng ngừng lại, hai người nhìn nhau.
“Ngươi biết Vương Hồng bị ai giết chết?” Kim Hàn hỏi, trong lòng cuồng loạn.
Long Ngạo gật đầu: “Là ta tận mắt nhìn thấy.” Dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Bọn người Vương Hồng bị Chu Thành giết chết.”
Hai người Kim Hàn, Lâm Phi chấn động trong lòng, sau đó, Kim Hàn đại hỉ, hỏi: “Ngươi xác định không có nhìn lầm? Vương Hồng bị Chu Thành giết chết?”
“Việc này sao ta có thể nhìn lầm được.” Long Ngạo nói: “Không chỉ có Vương Hồng, còn có Trương Như, còn có Giang Tuấn, tất cả bọn họ đều bị Chu Thành giết chết.”
Nói đến đây, kể lại chuyện xảy ra lúc ấy.
Hai người Kim Hàn, Lâm Phi nghe mà trong lòng vui vẻ đồng thời khiếp sợ không thôi.
Vui chính là nếu như việc này công bố ra ngoài, chắc chắn Quần Tinh Tiên Môn, Vân Tiên Tông, Ám Ảnh Lâu sẽ không bỏ qua cho Chu Thành, Chu Thành chết chắc!
Khiếp sợ là chiến lực của Chu Thành lại kinh khủng như thế, một người diệt hơn mười vị đệ tử dự thi Vương Hồng, Trương Như, Giang Tuấn, hơn nữa Vương Hồng, Trương Như còn là Thần Tiên Cảnh ngũ trọng.
“Kim sư huynh, bây giờ chúng ta đi nói cho mấy người Ngô Văn Lâm, Trương Chân Tử, Tưởng Phong?” Sau khi hết khiếp sợ, Lâm Phi nói với Kim Hàn.
Bây giờ hắn không kịp chờ đợi muốn nói cho ba người Ngô Văn Lâm.
sau khi ba người Ngô Văn Lâm biết, chắc chắn sẽ xé xác Chu Thành.
Kim Hàn nghĩ nghĩ, nói: “Không vội.” Sau đó nói với Long Ngạo: “Ta dẫn ngươi đi gặp thúc tổ ta.” Ý chỉ Tinh Hải Thượng Nhân.
Long Ngạo nghe Kim Hàn muốn dẫn mình đi gặp Tinh Hải Thượng Nhân, tất nhiên là kích động, cảm kích Kim Hàn một phen.
Một lát sau, Tinh Hải Thượng Nhân nghe Long Ngạo nói hơn mười người Vương Hồng, Trương Như, Giang Tuấn đều bị một mình Chu Thành giết chết, cũng giật mình không thôi.
“Thúc tổ, ngươi xem, chuyện này?” Kim Hàn hỏi.
Tinh Hải Thượng Nhân nói với Kim Hàn: “Chuyện này ngươi làm tốt lắm, chuyện này ngươi không cần để ý, ta sẽ xử lý.”
Kim Hàn được Tinh Hải Thượng Nhân khẳng định, mừng rỡ trong lòng, cung kính thi lễ một cái, lúc này mới dẫn Long Ngạo thối lui.
Một đêm trôi qua.
Mới vừa sáng, Dư Khôn đã dẫn theo bọn người Chu Thành lên đường, chạy về Cửu Đỉnh Tiên Tông.
Chẳng biết tại sao, cưỡi trên phi thuyền, Chu Thành luôn tâm thần có chút không tập trung.
Chu Thành muốn tu luyện, nhưng là luôn không tĩnh tâm nổi, cuối cùng Chu Thành lấy phần thưởng là quyển bút ký tu luyện của Kim Tiên ra, nhìn, chỉ là khi lật xem thì luôn mất tập trung.
Bất tri bất giác, bóng đêm giáng lâm.
Trong phòng trong phi thuyền, Chu Thành chỉ cảm thấy bốn phía yên tĩnh quỷ dị, không khỏi gõ cửa phòng Dư Khôn, nói cho Dư Khôn biết cảm giác trong lòng mình.
Dư Khôn đi từ phòng ra, cho cao thủ Cửu Đỉnh Tiên Tông đi bốn phía xem xét, lại không phát hiện cái gì dị thường.
Nhằm đề phòng lỡ như có chuyện gì xảy ra, Dư Khôn cho cao thủ Cửu Đỉnh Tiên Tông đề cao cảnh giác, tăng cường tuần sát ban đêm.
Trong bóng đêm, ba người Ngô Văn Lâm, Trương Chân Tử, Tưởng Phong núp trong bóng tối nhìn phi thuyền xuyên thẳng đi trong màn đêm, hai mắt lạnh lẽo.
“Phía trước chính là Quỷ Môn Hạp chứ.” Ngô Văn Lâm cười lạnh nói: “Quỷ Môn Hạp, là nơi táng thân tốt.” Sau đó hỏi Trương Chân Tử, Tưởng Phong: “Trương huynh, người của các ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Trương Chân Tử gật đầu, lạnh lẽo nói: “Người của chúng ta đã chuẩn bị kỹ càng, chờ đến Quỷ Môn Hạp thì sẽ động thủ, lần này người của Cửu Đỉnh Tiên Tông, một người cũng trốn không thoát!”
“Bao gồm Dư Khôn!”
Dọc theo con đường này, bọn họ đang điều cao thủ đến, cho nên không có động thủ, bây giờ bọn họ đã vạn sự sẵn sàng, chờ đến Quỷ Môn Hạp thì sẽ động thủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận