Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 354: Tiên Giới

Chu Thành tập trung toàn bộ tâm thần tìm hiểu những thượng cổ tiên văn này.
Những thượng cổ tiên văn này còn thâm ảo hơn thượng cổ tiên văn Chu Thành lĩnh hội hai lần trước nhiều, nhưng mà Chu Thành bắt đầu tìm hiểu cũng không tốn sức.
Xếp bằng ở trước Thượng Cổ Tiên Môn, Chu Thành hoàn toàn đắm chìm trong hải dương áo nghĩa do những thượng cổ tiên văn hình thành này, hoàn toàn bước vào cảnh giới vong ngã.
Thiên địa yên tĩnh.
Có hai con khôi lỗi, hung thú xung quanh không dám tới gần.
Trong đó có một con hung thú Nhân Tiên Cảnh định tới gần công kích Chu Thành, bị một con khôi lỗi trực tiếp đập thành bánh thịt, dán xuống mặt đất, hơn nữa còn là lặng yên không một tiếng động, không có quấy rầy đến Chu Thành.
Bước vào Thần Tiên Cảnh, khả năng khống chế lực lượng đã đạt đến mức cực kỳ diệu.
Chu Thành lĩnh hội lần là hai năm.
Hai năm, xung quanh Chu Thành hoa nở hoa tàn.
Cây cối xanh rồi lại vàng, vàng rồi lại xanh.
Tuyết tới lại đi, đi lại tới.
Theo Chu Thành không ngừng lĩnh hội Thượng Cổ Tiên Môn, cảnh giới võ đạo của hắn, cảnh giới thần hồn của hắn đều đang lặng lẽ tăng lên.
Thời gian hai năm, Chu Thành đã từ Nhân Tiên bát trọng đột phá đến Nhân Tiên cửu trọng đỉnh phong, mà Chu Thành cũng đã trưởng thành thành một thanh niên hai mươi tuổi.
Chu Thành mặt như đao tước, cương nghị, bá khí, lại lộ vẻ nho nhã, thâm thúy, sáng sủa.
Lại ba năm qua đi.
Chu Thành ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, toàn thân hắn như được phủ thêm một tầng ánh nắng nhu hòa, nhưng nếu có cao thủ Nhân Tiên khác ở đây thì sẽ phát hiện đó không phải là ánh nắng mà là một loại ánh sáng giống như ánh nắng.
Loại ánh sáng này như có thể mang tới ấm áp, có thể ban sức sống cho sinh mệnh, có thể mang đến sức sống và hi vọng cho tất cả.
Một ngày này.
Ánh sáng toàn thân Chu Thành dần dần hòa vào trong cơ thể, vẫn luôn lĩnh hội Thượng Cổ Tiên Môn, Chu Thành đột nhiên mở hai mắt ra, khi hắn mở hai mắt ra, trong nháy mắt đó, toàn bộ tiên môn giống như ánh mặt trời, bắn ra quang mang kinh thế, quang mang này bắn thẳng vào thương khung, chiếu sáng toàn bộ di tích thượng cổ.
Tất cả hung thú, tất cả cao thủ thám hiểm trong di tích thượng cổ đều bị quang mang này làm cho chấn kinh.
Quang mang này giống như xẹt qua tâm linh, thần hồn chi hải của mọi người, khiến cho người ta cả đời khó quên.
Chu Thành nhìn Thượng Cổ Tiên Môn nở rộ kinh thế quang mang, nở một nụ cười, thời gian năm năm, cuối cùng hắn đã hoàn toàn tham ngộ Thượng Cổ Tiên Môn.
Mà cảnh giới của hắn cũng đột phá đến Nhân Tiên thập trọng đỉnh phong.
Về phần thần hồn thì cũng đột phá đến Dương Thần thập trọng đỉnh phong.
Tiếp theo, hắn đột phá Thần Tiên Cảnh sẽ dễ như trở bàn tay.
Chu Thành đứng dậy, tay nâng lên một chút, Thượng Cổ Tiên Môn nguy nga như núi bị Chu Thành nhẹ nhõm nâng lên.
Thượng Cổ Tiên Môn sừng sững ở trong di tích thượng cổ vô số tuế nguyệt, hoàn toàn khảm vào thời không xung quanh, chưa từng có động đậy mảy may, bây giờ lại bị Chu Thành nhẹ nhõm nâng lên.
Thượng Cổ Tiên Môn giống như Minh Vương Hắc Phủ lúc trước, không ngừng thu nhỏ, cuối cùng rơi xuống phía sau Chu Thành, khảm vào sau lưng của Chu Thành, từ xa nhìn lại thì giống như là Chu Thành đang gánh lấy một vệt thần quang.
Chu Thành tâm niệm vừa động, Thượng Cổ Tiên Môn từ sau lưng của hắn dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Khi hắn gọi Thượng Cổ Tiên Môn ra, Thượng Cổ Tiên Môn lại xuất hiện từ sau lưng hắn.
Gánh lấy Thượng Cổ Tiên Môn, Chu Thành thử thúc giục thời không trận pháp trong Thượng Cổ Tiên Môn, lập tức, ánh sáng lóe lên, Chu Thành trực tiếp biến mất tại chỗ, sau một khắc hắn đã xuất hiện ở ngoài mười dặm.
Nói cách khác, trong nháy mắt, Thượng Cổ Tiên Môn đã dẫn Chu Thành xuyên qua mười dặm.
Đây vẫn chỉ là Chu Thành thử lần thứ nhất.
Hắn còn chưa hoàn toàn thuần thục khống chế Thượng Cổ Tiên Môn, cho nên vừa rồi thôi động thì không dám toàn lực thôi động.
Sau đó, Chu Thành lại dùng lực lượng giống y vậy thử nghiệm thúc giục mấy lần, quen thuộc, Chu Thành bắt đầu gia tăng lực lượng, lần này, một lần xuyên qua thì đã có thể xuyên qua ba mươi, bốn mươi dặm.
Nửa giờ sau, Chu Thành mượn Thượng Cổ Tiên Môn, đã có thể một lần xuyên qua trăm dặm.
Chỉ là xuyên qua trăm dặm là cực hạn của Chu Thành bây giờ.
Muốn xuyên qua xa hơn nữa thì trừ phi Chu Thành có thể đột phá đến Thần Tiên Cảnh.
Cứ như vậy, Chu Thành một đường thôi động thời không trận pháp của Thượng Cổ Tiên Môn, không ngừng đi ra ngoài di tích thượng cổ, vốn cần một ngày mới có thể rời khỏi di tích thượng cổ, bây giờ mượn Thượng Cổ Tiên Môn, hắn chỉ cần nửa nén hương.
Bởi vì thôi động thời không trận pháp trong Thượng Cổ Tiên Môn tiêu hao chân nguyên quá lớn, Chu Thành thôi động mười lần thì phải dừng lại điều tức khôi phục chân nguyên, nếu không, không gián đoạn thôi động Thượng Cổ Tiên Môn thì hoàn toàn không cần nửa nén hương.
Từ di tích thượng cổ ra, Chu Thành cảm nhận được khí lưu khác biệt với di tích thượng cổ ở bên ngoài.
“Tỷ, người đó không phải ngu chứ, đứng ở nơi đó cho mặt trời chiếu xuống.” Lúc này, một nữ tử đi ngang qua cười nói
“Tiểu muội, không được nói lung tung.” Một nữ tử khác lớn tuổi hơn khẽ quát nữ tử, sau đó áy náy nói với Chu Thành: “Công tử, tiểu muội không hiểu chuyện, xin chớ trách.”
Chu Thành khẽ gật đầu, sau đó cất bước rời đi, Chu Thành đi không nhanh nhưng chớp mắt đã biến mất ở cuối đường núi.
Hai nữ tử sợ hãi.
Sau khi Chu Thành rời đi, một đường không ngừng, về tới Cửu Thiên Chi Thành.
Bây giờ cha mẹ của hắn, đại ca hắn đã định cư lại Cửu Thiên Chi Thành.
Chu Thành xuất hiện Cửu Thiên Chi Thành, Cửu Thiên Chi Thành sôi trào, một đám cường giả của Cửu Thiên Điện, trận pháp tổng công hội, ai cũng tới đón tiếp, riêng cao thủ tới nghênh tiếp thôi thì đã mấy vạn người.
Chu Thành trở về, đêm đó, Cửu Thiên Chi Thành chúc mừng, Chu Thành bày tiệc, ngoại trừ tầng lớp cấp cao của Cửu Thiên Điện, trận pháp tổng công hội tham gia thì tất cả gia chủ, lão tổ tất cả gia tộc, tông chủ, lão tổ tông môn trong Cửu Thiên Chi Thành đều đếm tham dự.
Những ngày tiếp theo, Chu Thành ở lại Cửu Thiên Chi Thành, ban ngày ngoại trừ ở bên cạnh phụ mẫu thì lật xem thư tịch trong Minh Vương Các.
Sau khi đột phá đến Nhân Tiên đỉnh phong, tốc độ đọc sách của hắn tăng nhiều.
Một ngày này, Chu Thành lật xem xong một quyển tên là “Tiên Võ Giới”, cảm xúc chập trùng.
Theo bản Tiên Võ Giới này thì thật ra thế giới Tiên Võ có phân chia thượng giới với hạ giới.
Thượng giới là Tiên Giới, mà hạ giới là Võ Giới, thống nhất xưng là thế giới Tiên Võ.
Bây giờ, chỗ Chu Thành chính là Võ Giới của thế giới Tiên Võ.
Trên Võ Giới còn có Tiên Giới.
“Tiên Giới, thượng giới.” Chu Thành thì thầm.
Chẳng lẽ Đông Phương Ngạo biến mất mấy vạn năm, thật ra là đi thượng giới, Tiên Giới?
Chu Thành thả Đông Phương Ngạo ra.
Bởi vì bí mật trên người Đông Phương Ngạo cho nên mấy năm này, Chu Thành vẫn không có giết Đông Phương Ngạo.
Quả nhiên, khi Chu Thành hỏi Tiên Giới, sắc mặt Đông Phương Ngạo thay đổi.
Đúng như Chu Thành suy đoán, Đông Phương Ngạo đi Tiên Giới.
Hơn nữa, thời đại thượng cổ, cường giả Thần Tiên Cảnh biến mất, cũng đều là đi Tiên Giới.
Cửa vào Tiên Giới, hẳn là ở chỗ sâu trong Chư Thần Chiến Trường.
Bởi vì hắn tra được lúc trước khi Đông Phương Ngạo trở về thì chỗ đầu tiên hắn xuất hiện chính là ở Chư Thần Chiến Trường.
Xác nhận chuyện Tiên Giới, tâm tình Chu Thành bành trướng.
Bây giờ hắn đã là Nhân Tiên đỉnh phong, đương nhiên là hắn nghĩ đến đến Tiên Giới rộng lớn hơn mạnh hơn xông xáo.
Hơn nữa, bị tài nguyên ở Võ Giới hạn chế, một khi hắn đột phá Thần Tiên Cảnh, muốn tăng lên thì khó lắm, chỉ có đến Tiên Giới thì mới có thể không ngừng tăng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận