Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 234: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

“Chu Thành!” Tần Hồng Vĩ nghiến răng nghiến lợi: “Ta sẽ khiến cho ngươi hối hận!” Hắn liếc nhìn bốn phía, nhìn thấy phía xa có một cái sơn cốc nhỏ, bay đi, sau đó nuốt đan dược, bắt đầu chữa thương.
Và Chu Thành, sau khi đánh nát tinh thần lạc ấn của Tần Hồng Vĩ, bắt đầu gieo tinh thần lạc ấn của mình vào bên trong phù bài.
Sau khi Chu Thành gieo tinh thần lạc ấn của mình vào bên trong phù bài, đã liên kết với Đế cảnh khôi lỗi , chỉ là, mối liên kết này, có chút mờ nhạt.
Mặc dù như vậy, Chu Thành đã có thể căn bản khống chế được Đế cảnh khôi lỗi.
Dưới sự khống chế của Chu Thành, Đế cảnh khôi lỗi ngừng công kích.
Thấy Đế cảnh khôi lỗi cuối cùng cũng dừng lại, Chu Thành mới thở phào nhẹ nhõm.
Đi đến trước mặt Đế cảnh khôi lỗi, Chu Thành thử làm cho đối phương bắn phá đỉnh núi xa xôi.
Chỉ thấy đối phương dùng kiếm chém ra, một kiếm khí kinh người bắn ra, ngọn núi phía xa lập tức bị đánh xuất hiện một cái lỗ thủng cực lớn.
Nhìn thấy uy lực của một kiếm này, Chu Thành trong lòng vui mừng.
Không thể nghi ngờ, hắn khống chế được Đế cảnh khôi lỗi này, phát động uy lực công kích, còn mạnh hơn Tần Hồng Vĩ không ít, mặc dù nói hắn hiện tại không cách nào luyện hóa được phù bài, nhưng mà chỉ cần cho hắn đủ thời gian, hắn tin sớm muộn cũng có thể hoàn toàn luyện hóa phù bài, triệt để khống chế Đế cảnh khôi lỗi.
Chu Thành đi đến trước Hồng Liên vạn năm, thu lấy toàn bộ Hồng Liên vạn năm bỏ vào trong Ám Giới Đỉnh.
Còn về phần hai cái Hồng Liên Bạch Quả kia, hắn cũng không thu lấy, mà là nuốt vào tại chỗ, bắt đầu luyện hóa hai viên Hồng Liên Bạch Quả.
Hồng Liên Bạch Quả, không hổ là linh dược vạn năm, dưới dược lực của hai viên Hồng Liên Bạch Quả, chân nguyên bên trong đan điền của Chu Thành càng lúc càng tăng, đợi sau khi luyện hóa hai viên Hồng Liên Bạch Quả, Chu Thành phát hiện mình đã đột phá đến Thánh cảnh nhất trọng trung kỳ.
Nếu mà Chu Thành tu luyện bình thường, muốn đột phá đến Thánh cảnh nhất trọng trung kỳ, ít nhất phải hai ba năm, nhưng mà bây giờ, ngược lại là bớt đi mấy năm khổ công.
Sau khi luyện hóa hai viên Hồng Liên Bạch Quả, Chu Thành cũng không tiếp tục tu luyện, mà là dự định tiếp tục tìm kiếm linh dược.
Hiện tại, còn có không ít thời gian ở trong Thượng Cổ Tiên Môn, thừa dịp này, hắn tìm kiếm thêm một chút linh dược.
Chu Thành thôi động phù bài, đem Đế cảnh khôi lỗi thu vào phù bài không gian, sau đó đem phù bài cất kỹ, xác định phương hướng, bay về phía trước.
Một ngày trôi qua.
Chu Thành ở bên trong Thượng Cổ Tiên Môn, vừa tìm kiếm linh dược, vừa nuốt Kiếm đan dược của Tiên tông để tu luyện.
Sau khi đột phá Thánh cảnh, tốc độ luyện hóa đan dược của Chu Thành lại nhanh hơn rất nhiều, có đan dược của Kiếm Tiên tông, thực lực của Chu Thành, mỗi ngày đều có tiến bộ rõ ràng.
Chỉ là đáng tiếc, Chu Thành vẫn luôn không cách nào tìm được con Quang Minh Bạch Hổ kia.
Lúc trước, hắn nghe được tiếng gầm của con Quang Minh Bạch Hổ, những ngày gần đây, hắn vẫn luôn có ý đồ tìm kiếm con Quang Minh Bạch Hổ kia, thế nhưng mà, từ đầu đến cuối không có phát hiện tung tích của Quang Minh Bạch Hổ.
Chu Thành vừa tìm kiếm linh dược, vừa tu luyện, hai người Vĩnh Vô Song, Hắc Uyên cũng đang khám phá tìm kiếm linh dược bên trong động phủ của Thượng Cổ Tiên Môn.
“Không biết Tần Hồng Vĩ sau đó ra sao.” Vĩnh Vô Song mở miệng nói.
Hắc Uyên lắc đầu: “Sợ là chết rồi.” Liếc nhìn Vĩnh Vô Song, cười nói: “Vô Song huynh đệ, Tần Hồng Vĩ kia chết đi càng tốt hơn , đến lúc đó, Thái Nhất Tiên Môn cùng Đế Sát cung thủy hỏa bất dung, thế giới Tiên Võ chiến loạn, Vĩnh Sinh thần triều ngươi mới càng có cơ hội.”
Hắn biết, Vĩnh Tiên thần triều vẫn muốn đứng đầu thập đại tiên môn của thế giới Tiên Võ.
Đáng tiếc, muốn đứng đầu thập đại tiên môn đâu phải là chuyện dễ dàng.
Trừ phi một tiên môn nào đó trong thập đại tiên môn suy vong hoặc diệt vong, có như vậy Vĩnh Tiên thần triều mới có cơ hội.
Nếu như Thái Nhất Tiên Môn và Đế Sát cung thủy hỏa bất dung, hai tông môn chém giết, nói không chừng Đế Sát cung sẽ suy vong hoặc diệt vong.
Vĩnh Vô Song hai mắt lấp lóe.
Hắc Uyên cảm khái nói: “Chu Thành kia, không ngờ tới lại yêu nghiệt như vậy.” Mấy ngày nay, mỗi khi hồi tưởng lại trận chiến giữa Chu Thành cùng Đế cảnh khôi lỗi, lòng hắn liền không cách nào bình tĩnh được.
“Nhưng mà, Tần Hồng Vĩ mà chết, môn chủ Thái Nhất Tiên Môn tức giận, nói không chừng sẽ đích thân ra tay, trực tiếp diệt sát Chu Thành, Chu Thành chắc chắn sẽ phải chết.”
Thời gian trôi qua.
Thái Nhất Tiên Môn khai mạc trăng tròn.
Bọn người Chu Thành lần lượt bị sức mạnh không gian hút ra ngoài, Chu Thành là người đầu tiên bị hút ra ngoài.
Xích Dương ở bên ngoài chờ đợi nhìn thấy Chu Thành đi ra, lộ ra dáng vẻ tươi cười.
“Sư phụ.” Chu Thành đi đến trước mặt Xích Dương.
“Đột phá?” Xích Dương hỏi.
Chu Thành gật đầu.
Xích Dương một trận cười đắc ý.
Lão tổ Nhiếp Hàn của Thái Nhất Tiên Môn nhìn thấy Chu Thành đột phá Thánh cảnh, hừ lạnh một tiếng cực nhỏ tiếng.
Sau đó, bọn người Vĩnh Vô Song, Hắc Uyên, Thần Hải Phong, Vu Phượng, Yêu Tinh, Hải Mặc Tư lần lượt từ Thái Nhất Tiên Môn đi ra, bọn người Vĩnh Vô Song, Mặc Uyên nhìn ánh mắt của Chu Thành, ai cũng phức tạp.
Nhiếp Hàn nhìn thấy đám người Vĩnh Vô Song, Hắc Uyên, Thần Hải Phong đã đi ra, nhưng không thấy Tần Hồng Vĩ, không khỏi sầm mặt lại, nhìn chằm chằm Chu Thành, ánh mắt không tốt, đột nhiên, một bóng người bay ra khỏi Thái Nhất Tiên Môn, chính là Tần Hồng Vĩ.
Nhiếp Hàn lúc này mới ngừng lại.
Vĩnh Vô Song, Hắc Uyên, Thần Hải Phong, Vu Phượng cứ nghĩ rằng Tần Hồng Vĩ đã chết, bây giờ nhìn thấy Tần Hồng Vĩ, đều là kinh ngạc.
“Lão tổ, bàn tay của Tần Hồng!” Lúc này, một vị Thái Thượng trưởng lão của Thái Nhất Tiên Môn nới với Nhiếp Hàn.
Nhiếp Hàn nhìn về hướng bàn tay bị cắt đứt của Tần Hồng Vĩ, hai mắt lạnh xuống, hỏi Tần Hồng Vĩ: “Là ai làm?”
Tần Hồng Vĩ cúi đầu, nghiêng người nhìn về hướng Chu Thành.
Nhiếp Hàn làm sao mà không rõ ý của Tần Hồng Vĩ, hắn nhìn Chu Thành, trong lòng sát ý tuôn ra, trước khi Thượng Cổ Tiên Môn mở ra hắn đã cảnh cáo Chu Thành, nếu là Tần Hồng Vĩ mất một cọng tóc gáy, sẽ giết hắn, thế nhưng mà, Chu Thành hoàn toàn không để tâm đến lời cảnh báo của hắn!
Tần Hồng Vĩ mở miệng nói: “Nếu không phải đồ nhi đạt được một viên Độn Phù Không Gian do Thượng Cổ Tiên Nhân luyện chế bỏ chạy mất, chỉ sợ sớm đã chết ở trong tay Chu Thành.”
Nhiếp Hàn nghe xong, sát khí trong lòng dâng lên.
” Tiểu tử họ Chu, ngươi, được lắm.” GiọngNhiếp Hàn lạnh lùng , tốc độ âm thanh rất chậm, ai cũng có thể cảm nhận được sát ý ngút trời của Nhiếp Hàn.
Chu Thành không nói gì, Xích Dương lại là cười nói: “Đệ tử ta rất tốt, ta đương nhiên biết, Nhiếp lão đầu, còn không cần ngươi nói.”
Nhiếp Hàn mặt tím tái.
Nhưng mà, hắn cũng biết có Xích Dương ở đây cũng không làm gì được Chu Thành.
Cho nên, chỉ có thể đè sát ý trong lòng xuống.
Nhiếp Hàn nói với Xích Dương: “Xích cung chủ, sau này còn gặp lại, về sau, ta sẽ lại đến thăm Đế Sát cung.”
“Chúng ta đi thôi!”
Suất lĩnh cao thủ Thái Nhất Tiên Môn rời đi.
Chớp mắt, bọn người Nhiếp Hàn, Tần Hồng Vĩ đã đi xa, biến mất.
Các cao thủ của Vĩnh Tiên thần triều, Phượng Hoàng cốc cũng lần lượt mang theo bọn người Vĩnh Vô Song, Vu Phượng rời đi.
Xích Dương cũng không ở lại thêm nữa, dẫn theo Chu Thành rời đi.
Cuối cùng, chỉ còn lại cao thủ Bách Tiên môn còn ở lại đó.
Bởi vì, cao thủ Bách Tiên môn đợi từ đầu đến cuối vẫn không thấy Chu Phấn đi ra.
Nhìn thấy cao thủ các phương đã rời đi, Chu Phấn vẫn chưa hề đi ra, cao thủ Bách Tiên môn thất kinh nhìn nhau.
Lão tổ Vương Bình Chi suất đội Bách Tiên môn sắc mặt dần dần càng khó coi, Chu Phấn, chết rồi sao? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận