Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 428: Không được mang thú loại đi vào

“Đa tạ tiền bối.” Chu Thành nhìn thấy tiểu ngưu thì ôm quyền, vẻ mặt cảm kích nói.
Nếu không có tiểu ngưu thì hắn cũng không thể nào dung hợp được long hồn của Thủy tổ Long tộc.
Tiểu ngưu lại cười nói: “Đây là cơ duyên của ngươi, ta chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”
Lúc này, đột nhiên, một tiếng ầm vang vang lên, chỉ thấy đại quân tiên triều bên ngoài bày trận công kích đại trận cấm chế lần nữa.
Theo thời gian chuyển dời, bây giờ đại quân tiên triều càng ngày càng nhiều, đã không chỉ chục tỷ.
Đại quân các đại tiên triều đông nghìn nghịt nhìn không thấy phần cuối.
Chu Thành nhìn đại quân tiên triều vô cùng vô tận như là thủy triều thì giật nảy cả mình.
Tiểu ngưu thấy đại quân tiên triều bên ngoài vẫn không biết sống chết công kích thì không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Theo nó hừ lạnh, lỗ mũi nó phun ra một đạo Hỗn Độn lôi điện.
Đạo Hỗn Độn lôi điện này từ trên cao rơi xuống.
Bên ngoài, đại quân tiên triều đang công kích đột nhiên nhìn thấy không trung xuất hiện một cái lôi điện vô cùng to lớn oanh xuống dưới, không ai mà không sợ hãi.
Mặc dù chỉ vẻn vẹn một tia chớp nhưng đạo lôi điện này lớn chừng một tòa núi, hơn nữa toàn thân tỏa ra hào quang màu tím.
Xa xa, hai người Ngô Nhĩ, Ngô Hạo nhìn thấy lôi điện này thì giật nảy mình, sắc mặt đại biến, quát: “Mau lui lại!”
Hai người vừa mới nói xong thì thấy lôi điện đã đánh xuống.
Chỉ thấy vô số đại quân tiên triều bị oanh trúng.
Người bị oanh trúng trực tiếp hóa thành bột mịn!
Ngay cả tiếng kêu to cũng không kịp phát ra.
Cho dù là tướng lĩnh trong đại quân tiên triều cũng hóa thành bột mịn, biến mất giữa thiên địa, thậm chí ngay cả huyết nhục cũng không có.
Oanh!
Lôi điện trực tiếp đánh vào mặt đất.
Mặt đất chấn động.
Cát bụi bay mù mịt.
Lực lượng của lôi điện bắn ra, rơi vào đại quân tiên triều, dù chỉ là lực lượng lôi điện bắn ra nhưng người đụng vào nó thì đều hóa thành bột mịn.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này thì ai cũng kinh hãi, cho dù là cường giả các phương đã đứng cách Ngọa Long Sơn rất xa cũng đều sợ đến lông tóc dựng đứng.
Phải biết trong những đại quân tiên triều này có không ít tướng lĩnh Đại La Kim Tiên.
Đó chính là Đại La Kim Tiên, chỉ dưới Tiên Vương, thế nhưng ngay cả kêu thảm cũng không kịp thì đã bị oanh diệt, hóa thành bột mịn.
Ngân Long Vệ đi theo Ngô Nhĩ, Ngô Hạo đến đây cũng lạnh cả sống lưng.
Mặc dù bọn họ là một trong số những quân đoàn mạnh nhất Hỗn Độn Thành, nhưng đụng phải lực lượng của những lôi điện này thì chắc chắn cũng sẽ hóa thành bột mịn.
Trong lúc nhất thời, đại quân tiên triều bị oanh diệt, hoảng sợ lui lại, xung quanh Ngọa Long Sơn xuất hiện một khu vực trống không.
“Chúng ta đi thôi.” Tiểu ngưu nói với Chu Thành, nói xong, phát ra một đoàn tử quang bao phủ Chu Thành, không gian chuyển đổi, nó và Chu Thành biến mất tại chỗ.
Đại quân tiên triều thấy lôi điện đánh xuống, hồi lâu sau cũng không có động tĩnh thì hai mặt nhìn nhau.
Hai người Ngô Nhĩ, Ngô Hạo cũng đều kinh nghi bất định.
Hai người để đại quân tiên triều án binh bất động, tiếp tục phong tỏa xung quanh Ngọa Long Sơn, chờ mệnh lệnh của Hỗn Độn Thành.
Lại qua hồi lâu, Tiên Vương chi uy mênh mông quét qua, Từ Tuấn suất lĩnh toàn bộ chiến tướng của Hỗn Độn Thành đuổi tới.

Chu Thành bị tiểu ngưu dùng không gian chuyển đổi dẫn tới một khu vực thảo nguyên.
Dưới thảo nguyên, dê bò thành đàn, rất nhiều dân chăn nuôi đang chăn thả, ánh trời chiều chiếu xuống thảo nguyên.
Cảnh tượng trước mắt rất đẹp.
Chu Thành nhìn tất cả trước mắt, trong lòng như bị xúc động cái gì.
Tiểu ngưu cũng không có mở miệng, để Chu Thành cảm ngộ.
Chu Thành đi vào Hỗn Độn Tiểu Thế Giới, sau đó nuốt Hỗn Độn Quả, uống Hỗn Độn Linh Thủy, sau lại thôn phệ Hỗn Độn Linh Khí chi hải, tu vi có thể nói một đường tiêu thăng, nhưng còn cần ma luyện một chút, ma luyện tâm cảnh.
Nếu không, chờ Chu Thành đột phá Thượng Tiên Cảnh, đối mặt Thượng Tiên chi kiếp, tâm cảnh bất ổn thì sợ là sẽ ảnh hưởng tu luyện sau này của Chu Thành.
Với thiên phú yêu nghiệt của Chu Thành, Thượng Tiên chi kiếp tuyệt đối sẽ mạnh trước nay chưa từng có, muốn độ Thượng Tiên chi kiếp, chỉ có thể dựa vào Chu Thành, không có ai giúp được cho Chu Thành.
Cứ như vậy, Chu Thành đứng trên không thảo nguyên, nhoáng một cái mấy ngày, mấy ngày sau, Chu Thành đột nhiên mở miệng hỏi: “Tiền bối, lần này ta dung hợp Thủy tổ chi hồn dùng bao lâu?”
Tiểu ngưu ngạc nhiên, sau đó nói: “Không dài, không đến mười năm.”
Trong lòng Chu Thành buông lỏng, may mắn không như lần trước ở Hỗn Độn Linh Khí chi hải, dùng hơn một trăm năm.
“Vậy bây giờ chúng ta đi Hỗn Độn Thành?” Chu Thành hỏi.
Hỗn Độn Thành là đệ nhất thành Tiên Giới, hắn muốn đi xem một chút.
Tiểu ngưu duỗi đùi trâu ra, nói: “Vậy đi thôi.” Sau đó nói: “Ta cũng muốn đi Hỗn Độn Thành xem, xem đệ nhất thành Tiên Giới rốt cuộc như thế nào.”
Chu Thành nghe vậy thì ngạc nhiên: “Tiền bối cũng chưa từng đến Hỗn Độn Thành?”
Tiểu ngưu lắc đầu: “Lần trước ta đi ra thì còn chưa có Hỗn Độn Thành.”
Chu Thành nghẹn lời.
Rốt cuộc đã bao nhiêu năm Ngưu tiền bối này không có ra ngoài, phải biết Hỗn Độn Thành không chỉ là đệ nhất thành Tiên Giới, còn là một trong số thành trì cổ xưa nhất Tiên Giới.
Hỗn Độn Thành là đệ nhất thành Tiên Giới, cũng là thành trì lớn nhất Hỗn Độn Vực.
Hỗn Độn Thành, hội tụ thương hội lớn nhất Tiên Giới, tụ tập thế gia cổ xưa cường đại nhất Tiên Giới, đương nhiên, Tiên Điện Hỗn Độn Vực cũng tọa lạc ở bên trong Hỗn Độn Thành.
Nhưng mà Điện Chủ Tiên Điện Hỗn Độn Vực không phải Ôn Diệc Uy mà là sư đệ Ôn Diệc Uy, Nghiêm Duy.
Một ngày này, một người một trâu đi tới Hỗn Độn Thành.
So với ức vạn cao thủ của Hỗn Độn Thành, một người một trâu này chỉ là đại chúng bình thường, cũng không có ai chú ý đến một người một trâu này.
Người tới, chính là Chu Thành và tiểu ngưu.
Chu Thành đi trên đường phố, cảm nhận được Hỗn Độn Thành mênh mông, rộng rãi, khí quyển, hùng vĩ, khó nén kinh ngạc trong lòng.
Hỗn Độn Thành là đệ nhất thành Tiên Giới, đường đi tinh la tung hoành, vô số Tiên thú, vô số tọa liễn xa hoa, vô số cường giả thế gia cổ xưa, vô số đệ tử tông môn, vô số đại quân tiên triều, nhìn đến không hết, đếm mãi không hết, , tất cả đều mang tới cho người ta cảm giác kinh ngạc rất lớn.
Tiểu ngưu nhìn Hỗn Độn Thành trước mắt, vẻ mặt bình thản nói: “Cũng không tệ lắm.” Sau đó lại nói: “Đáng tiếc, căn cơ vẫn yếu một chút.”
Căn cơ còn yếu?
Chu Thành im lặng.
Hắn biết căn cơ trong miệng tiểu ngưu là cái gì.
Nhưng mà Hỗn Độn Thành có Hỗn Độn đại trận do chúa tể Hỗn Độn Vực Ngô Tất bố trí, cũng không tính là yếu chứ.
Một người một trâu chẳng có mục đích, đi theo đám người.
Tiểu ngưu ngửi thấy một mùi thơm, hít sâu một cái: “Thơm quá.”
Chu Thành ngẩng đầu nhìn lại, cách đó không xa là một tòa tửu quán vô cùng to lớn, tửu quán xây cực kỳ khí phái, kiến trúc tửu quán dùng vật liệu là đỉnh cấp tiên mộc Tiên Giới.
Những tiên mộc này tản ra hương thơm nhàn nhạt, có thể khiến người ta thần thanh khí sảng.
Ngay lúc Chu Thành và tiểu ngưu muốn đi vào tửu quán thì lại bị thủ vệ ở cổng tửu quán ngăn lại, thủ vệ quan sát Chu Thành từ trên xuống dưới sau đó nhướng mày: “Chẳng lẽ các hạ không biết quy cũ của Tinh Thần tửu lâu chúng ta hay sao?”
“Quy củ?” Chu Thành nghi hoặc.
“Tinh Thần tửu lâu chúng ta không được mang thú loại đi vào.” Thủ vệ từ trên cao nhìn xuống Chu Thành.
Thú loại mà hắn nói dĩ nhiên là chỉ tiểu ngưu.
Chu Thành liếc nhìn tửu lâu, cũng không có phát hiện bảng cấm không cho mang thú loại đi vào, hắn nhìn thấy trong tửu lâu có mấy bàn đều dẫn theo Tiên thú.
“Bọn họ thì sao?” Chu Thành chỉ mấy bàn đệ tử dẫn theo Tiên thú.
Đệ tử trong một bàn trong đó nghe Chu Thành tra hỏi thì nở nụ cười: “Tiểu tử, sao ngươi có thể sánh với chúng ta được, chúng ta là đệ tử của La gia!”
“Ngươi thì sao? Người thì là cái thá gì, người cũng không xách giày cho chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận