Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 249: Giai đoạn thứ ba bắt đầu

Nhìn thấy phong đoàn và màn nước đột nhiên biến mất không còn tăm tích, mọi người kinh ngạc.
Phong đoàn và màn nước phản phệ, không phải đều sẽ cùng đánh về phía Chu Thành? Sao lại đột nhiên biến mất?
Ngay khi tất cả mọi người kinh ngạc, vị trí phong đoàn và màn nước biến mất, đột nhiên quang mang phun trào, từng cái Linh phù hệ Phong và Linh phù hệ Thủy xuất hiện.
Không nhiều không ít, hết thảy bốn mươi.
Hai mươi cái Linh phù hệ Phong, hai mươi cái Linh phù hệ Thủy.
Đồng thời xuất hiện.
Hơn nữa những Linh phù hệ Phong và Linh phù hệ Thủy này ngưng tụ thành trận đồ trong nháy mắt.
Lập tức, gió bão màu xanh tuôn ra, từng con Thủy Long xoay quanh.
Mọi người giật mình.
Trong nháy mắt thành trận!
Hơn nữa lại là hai cái trận pháp nhị tinh, trong nháy mắt hình thành.
Liệt Hoàng, Lương Dương, Trần Oánh cũng đều kinh ngạc.
Toàn bộ hiện trường, tất cả mọi người nhìn Chu Thành, không ai mà không kinh hãi, bao gồm lão tổ Thái Nhất Tiên Môn Nhiếp Hàn, thậm chí bao gồm Trần Thiên Bằng.
“Trong nháy mắt chuyển hóa thành trận, cái này!” Thái Thượng trưởng lão của trận pháp tổng công hội Hoàng Hoành sợ hãi thán phục: “Lực khống chế thật kinh người.”
Lực khống chế như thế, chỉ có thể dùng hai chữ kinh người để hình dung.
Thái Thượng trưởng lão của trận pháp tổng công hội Lưu Thiếu Quân cũng sợ hãi than: “Lực khống chế như thế, thần hồn của hắn, sợ là đã đạt đến Quỷ Tiên chi cảnh!”
“Cái gì, Quỷ Tiên chi cảnh!”
“Chu Thành mới mười bốn tuổi chứ, mười bốn tuổi Quỷ Tiên!”
Lập tức, đại điện xôn xao.
Mười bốn tuổi Thánh Cảnh, đã là duy nhất thế gian, bây giờ, Chu Thành ngay cả thần hồn cũng tu luyện đến Quỷ Tiên chi cảnh!
Trong lòng Trần Thiên Bằng cũng tràn đầy chấn kinh.
Hắn thân là hội trưởng trận pháp tổng công hội, đương nhiên biết võ đạo muốn tu luyện tới Quỷ Tiên chi cảnh thì khó bao nhiêu.
Về phần mười bốn tuổi thì tu luyện tới Quỷ Tiên chi cảnh, hắn thấy, đó càng là chuyện không thể nào, thế nhưng là Chu Thành lại làm được.
“Quỷ Tiên chi cảnh, thiên tài, thiên tài vô song.” Trần Thiên Bằng tán thưởng.
Nghe ngay cả Trần Thiên Bằng cũng nói Chu Thành là Quỷ Tiên chi cảnh, những đệ tử lúc đầu còn hơi nghi ngờ một chút giờ đâu còn hoài nghi.
“Mười bốn tuổi Thánh Cảnh, mười bốn tuổi Quỷ Tiên!” Vĩnh Tiên Thần Triều, Thiếu chủ Kim gia Kim Trình nuốt bước bọt nói: “Nếu có thể làm tỷ phu của ta thì quá sướng rồi.”
Kim Trình nói không nhỏ, Kim Khả Khả nghe được mặt mũi đỏ bừng.
Liệt Hoàng không nhịn được nhìn Chu Thành một chút, mặc dù hắn cực kỳ gắng sức kiềm chế ghen tỵ và sân hận trong lòng, nhưng bị những tâm tình này dao động, tốc độ ngưng tụ Linh phù của hắn vẫn chậm chạp không ít.
Lương Dương của Thái Nhất Tiên Môn cũng là như thế.
Về phần bọn người Tần Hồng Vĩ, thấy Chu Thành lại thành trận trong nháy mắt, hơn nữa đã đột phá Quỷ Tiên chi cảnh, tâm cảnh bất ổn, Linh phù ngưng tụ suýt chút bạo tán toàn bộ.
Chu Thành sắc mặt bình tĩnh, nhìn bọn người Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song một chút.
Tần Hồng Vĩ cảm nhận được ánh mắt của Chu Thành, chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc.
Sau Chu Thành, người thứ hai thông qua giai đoạn thứ hai là ái nữ của Trần Thiên Bằng, Trần Oánh.
Nhưng mà Trần Oánh thông qua giai đoạn thứ hai, chậm hơn Chu Thành ròng rã bốn phút.
Sau khi Trần Oánh thông qua, đứng ở cách đó không xa nhìn lại Chu Thành, trong lòng phức tạp.
Trước đó nàng nói với Liệt Hoàng, nếu như Liệt Hoàng có thể đoạt được đệ nhất trong đại hội giao lưu trận pháp lần này, nàng sẽ đồng ý Liệt Hoàng truy cầu, nhưng nàng còn nói, cho dù ai có thể đoạt được đại hội giao lưu trận pháp lần này thì đều có thể theo đuổi nàng.
Nếu như giai đoạn thứ ba, Chu Thành cũng có thể đệ nhất, vậy đến lúc đó chẳng phải là?
Nguyên nhân chính khiến cho tâm tình nàng phức tạp là đây.
Mặc dù nói, giới tu luyện, tuổi tác khác biệt không là vấn đề, nhưng nàng lớn hơn Chu Thành bảy tuổi.
Theo thời gian chuyển dời, từng đệ tử báo danh lần lượt thông qua được giai đoạn thứ hai.
Liệt Hoàng, Lương Dương, Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song, Thần Hải Phong, Vu Phượng, Yêu Tinh, Mặc Uyên, thiên tài các tông, các tộc cũng đều thông qua được giai đoạn thứ hai.
Tần Hồng Vĩ là người cuối cùng thông qua.
Thấy Tần Hồng Vĩ lại là người cuối cùng thông qua, lão tổ Thái Nhất Tiên Môn Nhiếp Hàn nhướng mày.
Mặc dù trình độ trận pháp của Tần Hồng Vĩ không bằng Liệt Hoàng, Lương Dương, nhưng trong số chúng đệ tử báo danh thì cũng có thể xếp hạng top hai mươi, với trình độ trận pháp của Tần Hồng Vĩ thì phát huy bình thường cũng không thể nào là người cuối cùng thông qua.
Giống như giai đoạn thứ nhất, đệ tử không thể thông qua giai đoạn thứ hai ủ rũ rời khỏi khu vực giao lưu, chỉ còn lại một trăm người Chu Thành, Trần Oánh, Liệt Hoàng, Lương Dương, Tần Hồng Vĩ.
Khu vực giao lưu trở nên trống không rất nhiều.
Cổ Dược Phi nhìn một trăm người còn lại có cả Chu Thành, cất cao giọng nói: “Đại hội giao lưu trận pháp ý nghĩa chính là giao lưu trận pháp, cho nên giai đoạn thứ ba giao lưu trận pháp là tỷ thí luận bàn.”
Tỷ thí luận bàn!
Ý tức là Chu Thành, Trần Oánh, Lương Dương, Liệt Hoàng, một trăm người tỷ thí luận bàn lẫn nhau!
Nghe Cổ Dược Phi nói tỷ thí luận bàn, Chu Thành nhìn về phía bọn người Liệt Hoàng, Tần Hồng Vĩ, Lương Dương, đối với hắn, đây là chuyện cầu cũng không được.
Mà Tần Hồng Vĩ nghe nói giai đoạn thứ ba là tỷ thí luận bàn thì cảm thấy hai tay run lên, vừa rồi giai đoạn thứ ba, hắn đã suy tính, có nên thông qua hay không, bởi vì hắn sợ giai đoạn thứ ba nếu là tỷ thí luận bàn thì sẽ gặp phải Chu Thành, vậy thì? !
Hắn từng truy sát Chu Thành mấy lần, đến lúc đó gặp phải Chu Thành, chắc chắn Chu Thành sẽ không nương tay với hắn.
Lương Dương thấy sắc mặt của Tần Hồng Vĩ bên cạnh, đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, mở miệng nói: “Yên tâm, ngươi chưa hẳn có thể gặp được Chu Thành, coi như đến lúc đó gặp Chu Thành thật thì Chu Thành cũng không dám làm gì ngươi, trừ phi hắn không muốn sống.”
Tần Hồng Vĩ nghe vậy thì trong lòng hơi thả lỏng.
Sau đó, Cổ Dược Phi nói sơ về quy tắc giai thứ giai đoạn thứ ba.
Quy tắc rất đơn giản, trong lúc tỷ thí luận bàn, không thể vận dụng võ đạo, lấy trận pháp luận bàn, lấy trận pháp đánh bại đối thủ, nếu như vận dụng võ đạo thì xem như trái với quy tắc, tự động bỏ quyền.
Sau đó, bọn người Chu Thành bắt đầu đi lên rút số tỷ thí.
Không khéo chính là Chu Thành rút được số một.
Thấy Chu Thành rút được số một, tất cả mọi người không khỏi khẩn trương nhìn dãy số trong tay mình, những người còn chưa đi lên rút số thì trong lòng bàn tay cũng đổ đầy mô hôi.
Tần Hồng Vĩ đi lên rút ra, xem xét, suýt chút ngất đi.
Lương Dương thấy vậy, cầm dãy số trong tay Tần Hồng Vĩ xem xét, cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Số một!
Tần Hồng Vĩ lại đồng thời rút được số một với Chu Thành!
Những đệ tử vốn còn đang lo lắng thì giờ cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Tần Hồng Vĩ, có thương hại, có cười trên nỗi đau của người khác.
Tần Hồng Vĩ cảm nhận được ánh mắt của mọi người chung quanh, sắc mặt đỏ lên, trong lòng cảm thấy cực kỳ nhục nhã, Tần Hồng Vĩ hắn, đường đường là đệ tử thiên tài của Thái Nhất Tiên Môn, vậy mà cần người khác thương hại?
Thấy mình giao đấu trận đầu, đối thủ chính là Tần Hồng Vĩ, Chu Thành hai mắt lạnh lùng, một bước bước tới, đi tới khu vực tỷ thí của mình.
Khu vực giao lưu trận pháp, bây giờ đã bị đường tung hoành cắt thành năm mươi cái khu vực tỷ thí luận bàn, Chu Thành đi tới khu vực số một.
Chu Thành đi vào khu vực tỉ thí, nhìn về phía Tần Hồng Vĩ, Tần Hồng Vĩ đứng ở bên ngoài sân, hai tay nắm chặt, sắc mặt đỏ lên, muốn bước đi nhưng lại phát hiện hai chân cứng ngắt.
Trên đài hội nghị, lão tổ Thái Nhất Tiên Môn Nhiếp Hàn thấy Tần Hồng Vĩ lại e ngại Chu Thành đến mức này, sắc mặt khó coi, hắn trầm giọng khiển trách quát mắng: “Phế vật!”
Nghe Nhiếp Hàn quát tháo, cuối cùng Tần Hồng Vĩ cũng bước đi, đi vào khu vực tỉ thí.
Đệ tử khác cũng lần lượt đi vào khu vực tỉ thí của mình.
“Bắt đầu!” Thấy tất cả mọi người đã đi vào khu vực tỉ thí, Cổ Dược Phi hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận