Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 438: Truyền từ thời kỳ Hỗn Độn

“Hạt châu kia nghe nói rất kỳ quái, nó không phải hình tròn, mà là hình vuông.”
“Hơn nữa vào ban ngày sẽ sáng lên.”
“Nhưng đến buổi tối, lại đen như mực.”
Một số người rầm rộ tranh luận.
“Đi xem.” Tiểu Ngưu đột nhiên nói với Chu Thành.
Chu Thành cảm thấy kỳ quái trước phản ứng của Tiểu Ngưu, hỏi: “Tiền bối nhận ra hạt châu này?”
Tiểu Ngưu trầm ngâm nói: “Không xác định, ta đã từng xem phần miêu tả của viên hạt châu này ở một cuốn sách cổ, nhưng có phải hay không thì chưa biết.”
Tuy rằng không xác định, nhưng theo cách nói của Tiểu Ngưu, nếu hạt châu này thật sự giống như miêu tả trong cuốn sách cổ kia, vậy thì nó chính là bảo bối khó lường.
Ngay cả Tiểu Ngưu đều nói không được, nó tuyệt đối là khó lường.
Trân Bảo Lâu là thương hội đệ nhất Tiên Giới, tổng bộ nằm ở khu vực trung tâm Thú Vương Thành, cũng là nơi phồn hoa nhất Thú Vương Thành.
Khi Chu Thành cùng Tiểu Ngưu đi vào, bên trong Trân Bảo Lâu đã kín hết chỗ, quảng trường trước Trân Bảo Lâu có thể nói là mênh mông, nhưng vẫn cứ chất đầy đủ loại chiến xa xa hoa, vô số phi thuyền lớn nhỏ.
Những chiếc chiến xa xa hoa này có rất nhiều Tiên Vương ngồi giá, còn có rất nhiều gia chủ thế gia cổ xưa cưỡi chi liễn, thậm chí còn có dấu vết của Vô Địch Tiên Vương lệnh phù.
Liếc mắt một cái, thế nhưng có loại cảm giác không nhìn thấy cuối.
Chu Thành tới Tiên Giới lâu như vậy, mà đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy rất nhiều Tiên Vương ngồi giá cùng thế gia cổ xưa ngồi liễn.
Những thứ Trân Bảo Lâu bán ra đều là vật quý hiếm, cho nên, có thể tới Trân Bảo Lâu mua sắm đồ vật, đều là con cháu các đại thế gia Tiên Vương cùng đệ tử Tiên Điện Thiên Giới.
Nếu Trân Bảo Lâu có hội đấu giá, thì cũng chỉ có những người có trăm triệu thân gia mới có tư cách đi vào.
Có trăm triệu, nghĩa là sở hữu hàng trăm triệu cực phẩm tiên thạch, cũng không phải là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm.
Tuy nhiên, cung điện của Liêu Tĩnh cũng không ở bên trong Trân Bảo Lâu, mà là nằm ở con phố bên cạnh Trân Bảo Lâu cách đó không xa.
Chu Thành cùng Tiểu Ngưu đi theo dòng người đi tới cung điện của Liêu Tĩnh.
Có rất nhiều người được mời, Chu Thành nhìn qua chỉ sợ có một hai ngàn người.
Có lẽ là Liêu Tĩnh không sợ có người trà trộn vào quấy rối, cho nên, thủ vệ ở cửa cũng không có kiểm tra thân phận của mọi người, như vậy cũng làm cho Chu Thành cùng Tiểu Ngưu bớt một số phiền toái.
Chu Thành cùng Tiểu Ngưu vào cung điện Liêu Tĩnh, cùng dòng người đi tới một cái hậu viện.
Hậu viện này rất lớn, diện tích khoảng mười mẫu lớn nhỏ.
Trong sân, chỗ ngồi đã được sắp xếp.
Trên chỗ ngồi đã có rất nhiều cao thủ cùng đệ tử, Chu Thành cùng Tiểu Ngưu tùy tiện tìm một chỗ ngồi kín đáo ngồi xuống, bởi vì Tiểu Ngưu sử dụng ảo thuật, cho nên, trong mắt người bên ngoài, Tiểu Ngưu là một tiểu lão đầu.
Ngay khi Chu Thành cùng Tiểu Ngưu vừa ngồi xuống không bao lâu, đột nhiên, người của Trân Bảo Lâu hô lớn: “Long sơn Ngao Khải Sơn công tử đến!”
Chỉ thấy một người thanh niên hiên ngang oai vệ bước vào giữa sự vây quanh của một nhóm cao thủ Long Tộc.
Nhìn thấy thanh niên, rất nhiều cao thủ trong sân đều nhanh chóng đứng dậy, có người cúi người, có người vấn an, thậm chí còn có đệ tử Long Tộc quỳ sát đất trước người thanh niên.
Thanh niên này đúng là Ngao Khải Sơn, cũng là cao thủ Long Tộc trẻ tuổi nhất được Thú Vực công nhận.
Ngao Khải Sơn có thiên phú cực cao, có thể so với Long Sơn lão tổ Long Hoàng đại nhân, lại là hậu bối huyết mạch trực hệ của Long Hoàng.
Cho nên, ở bên trong Long Tộc trên toàn bộ Tiên Giới, địa vị của hắn cũng là cực cao.
Ngao Khải Sơn sải bước dài và bước vào sân trước sự chứng kiến của đám đông, sau đó được cao thủ Trân Bảo Lâu thỉnh tới ngồi ở ghế trung tâm giữa sân.
Giữa sân, cũng có một số lão tổ thế gia cổ xưa.
Những lão tổ này thấy Ngao Khải Sơn được thỉnh đến chỗ ngồi trung tâm cũng không có ai bất mãn.
Ngao Khải Sơn thản nhiên bình tĩnh ngồi ở chỗ phía trước và trung tâm.
Không bao lâu sau, Bất Tử Thiên cùng Hồng Phật cũng lần lượt đến.
Bất Tử Thiên, chính là nhi tử của Bất Tử Tộc tộc trưởng, cũng là nhi tử nhỏ nhất, đương nhiên, cũng là người có thiên phú tốt nhất ở Bất Tử Tộc từ trước tới nay.
Bất Tử Tộc, là một trong những chủng tộc cổ xưa nhất, có được một loại năng lực gần như bất tử.
Cái gì gọi là bất tử?
Nếu thân thể bị chặt đứt, vẫn có thể tự động nối lại.
Có thể nói, khả năng phòng ngự cùng sinh mệnh của Bất Tử Tộc đã đạt đến một trình độ gần như biến thái.
Còn Hồng Phật lại là phật tử của Tiên Giới Phật Tông.
Sau này chính là người tiếp quản sự tồn tại của Phật Tông.
Khi Hồng Phật sinh ra, trên trời có bóng dáng của Phật cho nên danh tiếng của Hồng Phật đã đến như vậy, đương nhiên, thiên phú của Hồng Phật cũng tối cao trong Phật Tông, trời sinh vạn Phật thân thể, có tâm Phật trong sáng, bất luận Phật pháp gì, đều là vừa nhìn đã ngộ.
Hồng Phật, chân đạp phật quang, trên người khoác áo cà sa lụa hồng đi đến.
Đối với Ngao Khải Sơn, Bất Tử Thiên, Hồng Phật, Tiểu Ngưu lười nâng mắt lên xem, không thèm nhìn bọn họ.
“Liêu Tĩnh tiểu thư đến!” Sau khi Ngao Khải Sơn, Bất Tử Thiên, Hồng Phật đã đến, Trân Bảo Lâu Liêu Tĩnh cũng đến, phía sau Liêu Tĩnh còn đi theo hai vị lão giả.
Tuy rằng trên người hai vị lão giả mặc bình thường, nhưng tất cả mọi người trong sân thấy hai vị lão giả đều cung kính hành lễ, không dám có chút bất kính.
Hai lão, đúng là U Minh Nhị Quái.
Là cường giả Tiên Vương.
U Minh Nhị Quái, vừa chính vừa tà, sau khi bị kẻ thù vây sát, được lâu chủ Trân Bảo Lâu cứu, sau đó trở thành một trong số các lão ở Trân Bảo Lâu.
Liêu Tĩnh lớn lên văn văn tĩnh tĩnh, làn da trắng nõn, tướng mạo tuy rằng không tính kinh diễm, nhưng cho người ta có một loại cảm giác tiểu thư khuê các, có lực tương tác.
Sau khi Liêu Tĩnh đã đến, nàng cùng đám người Ngao Khải Sơn, Bất Tử Thiên, Hồng Phật nói chuyện với nhau một lúc, sau đó lấy ra một viên hạt châu hình vuông.
Hạt châu này lớn đến mức Liêu Tĩnh không thể cầm nó bằng một tay, hạt châu ở trong tay nở rộ từng vầng sáng gợn sóng.
“Chư vị, đây là hạt châu kỳ quái ta được đến.” Liêu Tĩnh nói: “Hạt châu này ban ngày sẽ nở rộ bạch quang, còn buổi tối lại tối đen như mực, ta cùng với những giám bảo sư trong Trân Bảo Lâu nghiên cứu đã nhiều năm, nhưng vẫn không nghiên cứu ra huyền bí trong đó, điều duy nhất có thể xác định chính là, vật này được truyền từ thời kỳ Hỗn Độn.”
“Hỗn Độn!” Bất Tử Thiên giật mình nói: “Ý tứ của Liêu tiểu thư là, vật này được truyền từ thời kỳ Hỗn Độn?”
Sau Hỗn Độn là Hồng Hoang, sau Hồng Hoang mới là Thái Cổ, Viễn Cổ, Thượng Cổ.
Thời kỳ Hỗn Độn chính là cách đây hàng trăm triệu năm trước.
Trong dòng sông dài thời gian, sau nhiều năm ăn mòn, nhiều thứ sẽ bị ăn mòn và cuối cùng hóa thành cát bụi, cho dù là binh mã Tiên Vương cũng khó có thể bảo tồn hàng trăm triệu năm.
Cho nên, nghe nói viên hạt châu này đến từ thời kỳ Hỗn Độn, Bất Tử Thiên mới có thể giật mình như vậy.
Không chỉ có Bất Tử Thiên, những người khác cũng giật mình.
“Tuy rằng không biết hạt châu này là vật gì, nhưng nó thật sự đến từ thời kỳ Hỗn Độn.” Liêu Tĩnh khẳng định, sau đó nói tiếp: “Bảo vật có đức giả cư chi, nếu như có người có thể khống chế được hạt châu này thì có thể mang nó rời đi.”
Mọi người nhìn nhau.
Không rõ Trân Bảo Lâu đang có ý định gì.
Nếu như hạt châu này truyền từ thời kỳ Hỗn Độn, khẳng định là bất phàm, cho dù nghiên cứu không ra sự huyền bí trong nó thì cũng có thể lấy ra bán đấu giá, thế nhưng hiện tại lại tặng miễn phí?
Lúc này, Liêu Tĩnh lại nói: “Đương nhiên, nếu như có người thật sự khống chế được hạt châu này, nguyện ý đem phương pháp khống chế hạt châu nói cho Trân Bảo Lâu, cũng trả lại hạt châu cho Trân Bảo Lâu, Trân Bảo Lâu nguyện đưa 1 tỷ.”
1 tỷ!
Mọi người ở hiện trường thở dốc.
“Liêu tiểu thư là nói 1 tỷ cực phẩm tiên thạch?” Một vị lão tổ thế gia cổ xưa kích động hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận