Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 435: Là chúa tể sao?

Tiên giới từng truyền lưu một câu nói: “Tử Vong ra, Địa Ngục hiện,Tiên Vương diệt.”
Ý tứ là, nếu Tử Vong Chi Nhận ra khỏi vỏ, Địa Ngục sẽ xuất hiện, đến lúc đó, vô luận ngươi là cường giả Tiên Vương cường đại cũng hẳn là phải chết.
Ôn Diệc Uy lạnh lùng nhìn Tiểu Ngưu, chậm rãi rút ra Tử Vong Chi Nhận.
Khi Tử Vong Chi Nhận chậm rãi rút ra, trên thân Tử Vong Chi Nhận phát ra một tiếng động nức nở, phảng phất như hàng tỉ ác quỷ đang khóc, khiến người nghe vô cùng khó chịu.
Khi Tử Vong Chi Nhận rút ra, sấm sét trên cao, mây gió đổi màu, bầu trời vừa quang đãng bỗng tối sầm lại.
Đến cuối cùng, bên trong bầu trời hắc ám xuất hiện một tia quang mang giống như máu.
Chỉ thấy trên không trung xuất hiện một trời biển máu, sau đó, biển máu cuộn trào và quét liên tục, bao phủ toàn bộ Hỗn Độn Thành.
Bên trong Hỗn Độn Thành, mọi người nhìn trên trời cao xuất hiện biển máu, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh hãi.
“Là Tử Vong Chi Nhận, rốt cuộc là ai khiến thành chủ đại nhân vận dụng Tử Vong Chi Nhận!” Một số lão tổ bế quan không ra ngoài nhìn thấy biển máu, nhớ tới truyền thuyết, sắc mặt đại biến.
Tử Vong Chi Nhận, là chúa tể Hỗn Độn Vực Ngô Tất tự mình chế tạo cho Ôn Diệc Uy, tuy nhiên, Ôn Diệc Uy rất ít khi vận dụng Tử Vong Chi Nhận, bao nhiêu năm qua cũng chỉ mới vận dụng quá hai lần.
Một lần là Ma Thần xâm lấn, Ôn Diệc Uy đã dùng một đao chém giết hơn mười vị cường giả Tiên Vương mạnh nhất của Ma Thần nhất tộc!
Một lần là Ôn Diệc Uy vận dụng Tử Vong Chi Nhận chém giết Cự Côn tộc trưởng.
Cự Côn nhất tộc giống như Long tộc, đều từng là bá chủ cường đại nhất trong Tiên Giới, Cự Côn nhất tộc vốn dĩ rất mạnh, mặc kệ là lực lượng, hay vẫn là phòng ngự, đều vô cùng khủng bố.
Mà Cự Côn tộc trưởng nhất tộc càng là cường giả Tiên Vương thập trọng đỉnh, nhưng vẫn cứ chết ở dưới Tử Vong Chi Nhận.
“Ong!”
Cuối cùng, Tử Vong Chi Nhận đã hoàn toàn bị Ôn Diệc Uy rút ra.
Khi Ôn Diệc Uy hoàn toàn rút ra Tử Vong Chi Nhận, tử vong chi khí hóa thành một tôn tôn tử vong chi thần, này đó tử vong chi thần hóa thành một phương địa ngục.
Ôn Diệc Uy nhìn Tử Vong Chi Nhận, nói: “Ta đã rất nhiều năm không có giết người, hôm nay ngươi có thể chết dưới Tử Vong Chi Nhận là may mắn của ngươi!”
Ôn Diệc Uy thật sự đã có nhiều năm chưa từng nhúc nhích ra tay.
Bởi vì, kể từ khi hắn trở thành thành chủ của Hỗn Độn Thành tới nay, có rất ít người đáng giá để hắn ra tay, luôn luôn là hắn nhường chỗ cho thuộc hạ xuất động.
Tiểu Ngưu con đao Tử Vong Chi Nhận kia, nhưng sắc mặt nó vẫn như bình thường: “Thật là một con đao tốt, đáng tiếc, tử khí quá nặng.”
Ngay khi Tiểu Ngưu vừa dứt lời, đột nhiên, Ôn Diệc Uy di chuyển.
Con đao Tử Vong Chi Nhận trong tay hắn vung lên.
Dưới sự thúc giục tiên nguyên của Ôn Diệc Uy, Tử Vong Chi Nhận hàn mang bắn ra mãnh liệt, tử vong chi khí giống như biển cả vô biên, điên cuồng gào thét về phía Tiểu Ngưu.
Chỉ riêng tử vong chi khí này liền đủ cắn nuốt rất nhiều cường giả Tiên Vương.
Một đao này đã sắp đến cực hạn, đao mang lướt qua, dường như mọi người đều cảm thấy đầu của chính mình đã rơi xuống đất.
Cứ như thể Ôn Diệc Uy vừa ra đao đã đâm trúng Tiểu Ngưu.
Ngay khi Ôn Diệc Uy xuất đao, đột nhiên, Tiểu Ngưu nhấc lên chân ngưu vừa rồi, chỉ là một cái hất nhẹ, giống như búng một hạt bụi.
Leng keng!
Chân của Tiểu Ngưu vô cùng chuẩn xác búng trên thân Tử Vong Chi Nhận.
Tử Vong Chi Nhận phát ra một tiếng động nức nở quái dị.
Tiếng động nức nở này hoàn toàn khác với hàng tỉ tiếng ác quỷ khóc trước đó, nghe vào trong tai mọi người, giống như Tử Vong Chi Nhận phát ra tiếng kêu đau đớn thống khổ!
Tử Vong Chi Nhận, thế nhưng cũng biết đau?
Khi Tử Vong Chi Nhận bị bắn trúng, Ôn Diệc Uy chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng quá mạnh vọt tới khiến hắn không thể chống lại.
Trước mặt cổ lực lượng này, cả người Ôn Diệc Uy bay lên.
Giống như một hạt cát bụi đột nhiên bị cuồng phong cuốn lên, bay lên trên không.
Loại cảm giác này đối với Ôn Diệc Uy mà nói chính là cực kỳ hoang đường, nhưng mà lại rất chân thật.
Mà ở trong mắt mọi người, bọn họ nhìn thấy Ôn Diệc Uy bị bắn ngược ra ngoài, đầu tiên là bắn ra khỏi quảng trường Hỗn Độn Bia, sau đó bắn thủng toà kiến trúc phía sau quảng trường Hỗn Độn Bia.
Tuy nhiên không dừng lại ở đó, Ôn Diệc Uy bắn thủng tòa nhà này đến toà nhà khác.
Giống như không có điểm cuối.
Toàn bộ cao thủ trong Hỗn Độn Thành, vào lúc này đều vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy Ôn Diệc Uy giống như sao băng liên tục bắn ra ngoài.
Cao thủ Tiên Điện, thậm chí càng há to miệng.
Ngay cả Tiên Điện điện chủ Nghiêm Duy cũng khiếp sợ.
Hắn là sư đệ duy nhất của Ôn Diệc Uy, đương nhiên biết rõ thực lực của sư huynh, cho dù không có Tử Vong Chi Nhận, sư huynh của hắn tuyệt đối cũng là người đầu tiên bên dưới chúa tể.
Nếu vận dụng Tử Vong Chi Nhận, vậy thì càng không cần phải nói.
Nhưng hiện tại, lại bị một chân ngưu đá bay.
Sau khi Ôn Diệc Uy không biết đã đâm xuyên bao nhiêu tòa kiến trúc, cuối cùng đụng vào trên bức tường vô cùng kiên cố của Hỗn Độn Thành, bức tường vô cùng dày của Hỗn Độn Thành chính là Cương Thạch kiên cố nhất ở Tiên Giới đúc ra, thậm chí trên đó còn có dấu vết của Hỗn Độn Trận Phù, nhưng, tuy là như thế, nó vẫn cứ bị Ôn Diệc Uy đâm ra một chiếc động vô cùng lớn hình người.
Toàn bộ bức tường của Hỗn Độn Thành rung chuyển dữ dội, như thể nó sắp sụp đổ.
Đội quân canh giữ trên bức tường Hỗn Độn Thành nhìn thấy thành chủ va đập vào bức tường, suýt chút nữa đánh sập tường thành, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
âm thanh nổ vang khi Ôn Diệc Uy đánh vào tường thành truyền ra rất lớn, vô số cường giả trong Hỗn Độn Thành đều run sợ trong lòng.
Nghiêm Duy là người đầu tiên phản ứng lại, sắc mặt hắn nhìn Tiểu Ngưu đã hoàn toàn thay đổi.
Là, là chúa tể sao?
Với thực lực của sư huynh hắn, cũng chỉ có cường giả chúa tể mới có thể dùng một chân đá ra ngoài.
Tiểu Ngưu không để ý đến mọi người kinh ngạc, nó đi đến phía La Gia Thành.
La Gia Thành cũng không tốt bao nhiêu so với cao thủ Tiên Điện, hắn sợ đến mức khiếp sợ khi nhìn thấy Tiểu Ngưu đến gần.
Lần này, không còn có người dám ngăn cản Tiểu Ngưu.
Bao gồm cả điện chủ Tiên Điện Nghiêm Duy.
Ở trong lòng Nghiêm Duy, Tiểu Ngưu đã là chúa tể cường giả, đối mặt với sự tồn tại như vậy, hắn nào dám cản, hắn cũng không tư cách.
“Ta, ta là chúa tể tương lai.” La Gia Thành nhìn Tiểu Ngưu đang đi tới, hắn cố nén nỗi hoảng sợ trong lòng, run rẩy nói.
“Chúa tể tương lai?” Tiểu Ngưu nhấc một chân đá qua, ngay lập tức, đá La Gia Thành lăn vài vòng, lăn ra bên ngoài quảng trường, sau đó ngất đi.
“Cũng thế, thấy ngươi còn hữu dụng đối với Nhân Tộc, lần này tạm tha ngươi bất tử.” Tiểu Ngưu đạm nhiên nói.
Sau đó Chu Thành cùng Tiểu Ngưu rời khỏi quảng trường Hỗn Độn Bia.
Khi Chu Thành cùng Tiểu Ngưu rời đi, Hỗn Độn Vực Tiên Điện điện chủ Nghiêm Duy dập đầu tôn kính: “Cung tiễn đại nhân.” Cũng không biết hắn nói đại nhân là đang ám chỉ Chu Thành hay vẫn là Tiểu Ngưu.
Cuối cùng, bóng dáng của Chu Thành cùng Tiểu Ngưu biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Khi Chu Thành cùng Tiểu Ngưu rời đi, mọi người mới dám thở dốc, mới dám ra tiếng.
“Đại nhân, chúng ta.” Một vị lão tổ Tiên Điện đi đến trước mặt Nghiêm Duy, run rẩy hỏi.
“Trước tiên cứu trị.” Nghiêm Duy thở dài nói: “Chờ bệ hạ trở về, lại nghe theo ý chỉ của bệ hạ.”
“Là, đại nhân.”
Mà trận chiến ở quảng trường Hỗn Độn Bia rất nhanh đã truyền khắp Tiên Giới Cửu Vực.
Sau khi Thanh Vực Tiên Điện điện chủ Hồng Khôn nghe được tin tức, khiếp sợ qua đi mới mừng như điên nói: “Chu Thành đại nhân kiểm tra đo lường ở Hỗn Độn Bia, sáu đại thuộc tính, toàn bộ 149!”
“Mau, mau đem này tin tức tốt này bẩm báo cho bệ hạ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận