Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 492: Trèo lên Thiên Đạo Sơn

Không lâu sau, tin tức đại quân Ma Thần nhất tộc xâm nhập truyền khắp chín vực Tiên Giới. Chín vực Tiên Giới không ai mà không chấn động.
Bên trong Hỗn Độn Thành.
“Cái gì, đại quân Ma Thần nhất tộc xâm nhập với quy mô lớn! Quang Minh Chi Thành đã phá diệt? !” Hỗn Độn Thành, bên trong đại điện, thành chủ Hỗn Độn Thành Ôn Diệc Uy giận tím mặt.
Quang Minh Chi Thành chính là thành trì ở biên giới nhân tộc, một khi Quang Minh Chi Thành bị phá diệt thì có thể tưởng tượng được hậu quả nghiêm trọng như thế nào.
Thế nhưng bên trong Quang Minh Chi Thành có chừng ba trăm Tiên Vương tọa trấn, hơn nữa có không ít cường giả Tiên Vương thập trọng tối đỉnh, lại thêm đại trận của Chúa Tể, sao lại bị phá dễ dàng như vậy được?
“Là, là Hồng Vô tự mình suất lĩnh đại quân Ma Thần nhất tộc xâm nhập.” Người đứng đầu một trăm linh tám chiến tướng Hỗn Độn Thành Từ Tuấn mở miệng nói.
Ôn Diệc Uy nghe vậy thì sắc mặt kinh biến: “Ma Thần Chi Chủ!”
Hồng Vô không chỉ là đệ nhất cường giả của Ma Thần nhất tộc, còn là đệ nhất cường giả Tiên Giới.
“Vâng, không chỉ có Hồng Vô, tất cả Chúa Tể của Ma Thần nhất tộc đều xuất động.” Từ Tuấn nói, khó mà nén được sự rung động trong giọng nói.
Tất cả Chúa Tể Ma Thần nhất tộc xuất động!
Ôn Diệc Uy nghe xong thì sắc mặt đại biến.
Tất cả Chúa Tể của Ma Thần nhất tộc xuất động, chẳng lẽ?
Hắn không khỏi nhớ tới thời kỳ Hắc Ám trong đồn đại.
Thế nhưng không phải nói thời kỳ Hắc Ám kế tiếp sẽ bắt đầu sau hơn hai ngàn năm nữa sao?
Sao lại mở ra trước thời hạn hơn hai nghìn năm!
“Bây giờ thế nào rồi?” Ôn Diệc Uy vừa sợ vừa giận nói.
Từ Tuấn tranh thủ đáp: “Bây giờ, Hồng Vô suất lĩnh đại quân Ma Thần nhất tộc đã oanh phá Thái Hư Chi Thành.”
“Cái gì, đã công phá Thái Hư Chi Thành!” Ôn Diệc Uy nghe xong thì cả giận nói: “Đại quân nhân tộc đâu? Bọn họ đang làm cái gì!”
Quang Minh Chi Thành và Thái Hư Chi Thành cách xa nhau bốn tòa thành trì của nhân loại. Nói cách khác, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, đại quân Ma Thần nhất tộc đã công phá năm tòa thành trì của nhân tộc?
Cứ theo tốc độ này thì chỉ sợ không đến mười ngày là đại quân Ma Thần nhất tộc sẽ giáng lâm Hỗn Độn Thành.
“Đại quân Ma Thần nhất tộc quá mạnh.” Từ Tuấn gấp gáp nói: “Nghe nói đại trận trong thành trì của nhân tộc chúng ta ngay cả một kích của Hồng Vô cũng không đỡ nổi.” Lo lắng nói: “Thành chủ, tiếp tục như vậy nữa thì chẳng mấy chốc đại quân Ma Thần nhất tộc sẽ giáng lâm Hỗn Độn Thành, chúng ta vẫn tranh thủ ra Hỗn Độn Lệnh, triệu tập tất cả Tiên Vương, tất cả gia tộc, tất cả đại quân và lực lượng có thể vận dụng trong chín vực!”
Ôn Diệc Uy cũng gấp đến như kiến trên chảo nóng, đâu phải là hắn chưa từng nghĩ đến chuyện ra Hỗn Độn Lệnh, triệu tập tất cả đại quân và lực lượng trong chín vực, thế nhưng dù hắn ra Hỗn Độn Lệnh thì tất cả đại quân trong chín vực còn chưa chạy tới Hỗn Độn Thành thì đại quân Ma Thần nhất tộc đã công phá được Hỗn Độn Thành!
Bởi vì đại quân Ma Thần nhất tộc có tốc độ quá nhanh.
Mặc dù Hỗn Độn Thành được gọi là thành trì mạnh nhất của nhân tộc, nhưng mà cũng không thể ngăn cản được tất cả Chúa Tể của Ma Thần nhất tộc.
Làm sao đây?
Chẳng lẽ phải bỏ thành mà chạy?
Nghĩ đến chuyện phải bỏ thành mà chạy, sắc mặt Ôn Diệc Uy rất nhiều khó coi.
Hắn đường đường là thành chủ Hỗn Độn Thành, nếu như bỏ thành mà chạy, đến lúc đó hắn sẽ trở thành trò cười cho nhân tộc trong chín vực.
Một khi hắn bỏ thành mà chạy, đến lúc đó toàn bộ Hỗn Độn Vực đều rơi vào trong tay Ma Thần nhất tộc, lúc đó lòng quân nhân tộc tan rã.
Thế nhưng nếu hắn không bỏ thành mà chạy thì một khi đại quân Ma Thần nhất tộc giáng lâm, hắn chết chắc!
Sắc mặt Ôn Diệc Uy âm tình bất định.
Cuối cùng hắn vẫn nhìn trời than một tiếng, nói với Từ Tuấn: “Ra Hỗn Độn Lệnh, triệu tập tất cả đại quân nhân tộc trong chín vực Tiên Giới! Khác, để đại quân trong tất cả thành trì Hỗn Độn Vực chạy đến Hỗn Độn Thành!”
“Tử chiến!”
Suy nghĩ một phen, hắn vẫn quyết định tử thủ Hỗn Độn Thành. Hỗn Độn Thành chính là niềm hi vọng của nhân tộc. Nếu như hắn bỏ thành mà chạy, hi vọng của nhân tộc cũng dập tắt.
Tử thủ Hỗn Độn Thành, chờ sư phụ hắn Hỗn Độn Chúa Tể Ngô Tất và các Chúa Tể nhân tộc tới, có lẽ còn có một chút hi vọng.
“Sư phụ, bây giờ ngươi đang ở đâu?” Ôn Diệc Uy nói thầm trong lòng, bây giờ, hắn chỉ đành gieo hi vọng ở sư phụ hắn Hỗn Độn Chúa Tể Ngô Tất. Theo Hỗn Độn Lệnh được phát ra, vô số đại quân trong chín vực Tiên Giới nhao nhao chạy tới Hỗn Độn Thành.
Từng cổ tộc ẩn thế không ra cũng đều đồng loạt xuất thế, điều động quân đoàn mạnh mẽ nhất chạy đến Hỗn Độn Thành. Từng lão quái vật trong gia tộc cổ xưa nhao nhao xuất thế, suất lĩnh đại quân gia tộc chạy đến Hỗn Độn Thành. Từng cổ tộc cũng suất lĩnh đại quân trong tộc chạy đến Hỗn Độn Thành.
Thậm chí ngay cả Long Hoàng Long tộc từng chém giết với Hỗn Độn Thành cũng suất lĩnh đại quân Long tộc chạy đến Hỗn Độn Thành. Thời khắc này, nhân tộc trong chín vực Tiên Giới trở nên đoàn kết chưa từng có.
Giờ phút này, Hắc Ám Đại Lục, Chu Thành đang không ngừng phá vỡ lực lượng Hắc Ám trùng điệp, tới gần Thiên Đạo Sơn. Nhưng mà càng đến gần Thiên Đạo Sơn thì lực lượng Hắc Ám càng mạnh.
Vô biên hắc ám giống như là sóng biển vô hình, không ngừng bao vây lấy Chu Thành, không ngừng ăn mòn thần hồn và nhục thân của Chu Thành.
Chu Thành vốn là Hỗn Độn Bất Diệt Thể, bây giờ đột phá Chúa Tể Cảnh, Hỗn Độn Bất Diệt Thể tiến hóa lần nữa, dù lực lượng Hắc Ám trong Hắc Ám Đại Lục có mạnh hơn thì cũng không ăn mòn được Hỗn Độn Bất Diệt Thể của hắn.
Thần hồn của Chu Thành cũng đạt đến cảnh giới Hỗn Độn Bất Diệt.
Cho nên, cho dù Hắc Ám chi lực ở Hắc Ám Đại Lục ăn mòn như thế nào đi nữa thì Chu Thành vẫn không sao hết. Những Hắc Ám chi lực này chính là thùng rỗng kêu to với Chu Thành.
Chu Thành một đường bay đến, cuối cùng rốt cục thấy được một tòa cự sơn vô cùng nguy nga. Cự sơn sừng sững ở trong hắc ám vô biên, lại cực kỳ rõ ràng, tựa như một cự nhân đứng trong bóng tối vô biên.
Thiên Đạo Sơn!
Mặc dù trước đó Chu Thành chưa bao giờ thấy Thiên Đạo Sơn nhưng khi Chu Thành nhìn thấy ngọn núi trước mắt thì biết ngay đây là Thiên Đạo Sơn. Thiên Đạo Sơn đứng sững ở chỗ đó, mang tới cho người ta cảm giác khó mà nói nên lời.
Thiên Đạo Sơn, tự nhiên mà thành, cẩn thận chu đáo, sẽ cảm thấy Thiên Đạo Sơn trước mắt như dung nhập thiên địa, Thiên Đạo Sơn trước mắt chính là đại đạo hóa thân.
Nhìn Thiên Đạo Sơn trước mắt, trong lòng Chu Thành có chút kích động.
Thiên Đạo Sơn, cuối cùng đã tới.
Hắn đến gần Thiên Đạo Sơn, phát hiện mỗi một khối đá trong Thiên Đạo Sơn đều có đại đạo chi văn. Nhìn những đại đạo văn vận này, Chu Thành hơi ngộ ra.
Thiên Đạo Sơn tản ra một loại đại đạo chi lực, những đại đạo chi lực này giống như là gợn sóng, có trở lực vô hình, khi Chu Thành muốn trèo lên Thiên Đạo Sơn, đại đạo chi lực xung kích trên người Chu Thành.
Nhưng mà đại đạo chi lực xung kích mặc dù mạnh nhưng còn không ngăn cản được Chu Thành, Chu Thành nhảy lên một cái, đánh đại đạo chi lực xơ xác, rơi xuống Thiên Đạo Sơn.
Chu Thành nhìn về phía chỗ cao nhất trên đỉnh Thiên Đạo Sơn, hít sâu một hơi, từng bước đi đến đỉnh Thiên Đạo Sơn.
Càng lên cao thì đại đạo chi lực trên Thiên Đạo Sơn càng mạnh. Nhưng Chu Thành vẫn không ngừng hướng lên, kiên định không thay đổi. Mỗi đi một bước thì quang mang trên người Chu Thành sáng lên một phần.
Nhưng mà Thiên Đạo Sơn cao không biết bao nhiêu vạn trượng, cho dù Chu Thành đi mười ngày thì vẫn không nhìn thấy đỉnh Thiên Đạo Sơn. Chu Thành đứng giữa sườn Thiên Đạo Sơn, từ xa nhìn lại, giống như một con kiến đang leo lên.
Con kiến tuy nhỏ nhưng vẫn không ngừng đi lên.
Một tháng trôi qua, vẫn không nhìn thấy đỉnh Thiên Đạo Sơn.
Càng lên cao, lực lượng Hắc Ám bao phủ Thiên Đạo Sơn càng mạnh, Chu Thành không thể không gọi Tịnh Thế Ma Phương ra. Từ nơi sâu xa, hình như đỉnh Thiên Đạo Sơn đang có thứ gì đó đang kêu gọi Chu Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận