Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 155: BẮC THẦN THÁI MINH

Khi Tử Điện Lôi Đao bao phủ đám người của Thú Hoàng môn trong nháy mắt, bọn người Chư Viễn nhìn thấy Phí Toàn dẫn đầu bọn người Thú Hoàng môn đều bị Tử Điện Lôi Đao chém bay, một mảnh nổ lên.
Hơn 20 người Phí Toàn, mãnh liệt bắn ra ngoài phía bốn phương tám hướng, đều đập xuống hai bên đường đi.
Có người nện vào cửa hàng bên trên đường phố, có người nện trên cột đá, có người nện vào nhau nằm cùng một chỗ.
Đợi Tử Điện Lôi Đao biến mất, chỉ thấy bọn người Phí Toàn ngã xuống nằm bốn phía trên đường đi, toàn thân hoàn toàn biến dạng không thể nhận ra, áo giáp bị Tử Điện Lôi Đao chém thành vô số mảnh.
Các cao thủ xung quanh trên đường đi đều kinh hãi.
Phía xa, Thanh Diệp tửu lâu cũng đều yên tĩnh trở lại, nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn về phía bên này, ai cũng hãi nhiên.
Phí Toàn là một trong hai đại Thái Thượng trưởng lão của Thú Hoàng môn phụ trách phân bộ ở Vạn Sơn kinh thành, rất nhiều người đều nhận ra Phí Toàn, cũng biết thực lực của Phí Toàn.
Nếu mà cao thủ thành danh mà đám người biết đến có thể đánh bại được Phí Toàn thì cũng thôi đi, quan trọng là người đánh bại Phí Toàn lại là một thiếu niên vô danh !
Một tiểu thiếu niên khoảng chừng mười bốn tuổi!
Chu Thành cũng không để ý đến bọn người Phí Toàn, Thường Hồng Thiên, cùng bọn người Chư Viễn rời đi khỏi nơi họ ở.
“Ngươi là Chu Thành? !” Phí Toàn nằm ở đó, nhìn bóng dáng Chu Thành rời đi, khó khăn mở miệng nói, giọng khàn lại, suy yếu.
Chu Thành không nói năng gì, cùng bọn người Chư Viễn rời đi.
Phí Toàn nhìn bóng dáng Chu Thành, càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng, trời đất trở nên càng ngày càng mờ, hắn nằm ở đó, lại không động đậy.
Bên trong Thanh Diệp tửu lâu, nghe được lời vừa rồi của Phí Toàn rất nhiều cao thủ rối loạn lên.
“Chu Thành? Chu Thành là ai?”
“Mấy người kia, hình như là cao thủ Chư gia của Tứ Hải vương triều!”
Chu Thành cùng Chư Viễn ở lại kinh thành Vạn Sơn vương triều một hồi, lúc này mới trở về Viên phủ.
Lúc trở lại Viên phủ, Viên Phong Hoa nhìn Chu Thành, cười khổ không thôi.
Chạm chán giữa Chu Thành và bọn người Phí Toàn, hắn cũng vừa mới biết, không nghĩ tới Chu Thành mới ra ngoài một hồi, đã ra tay giết một Vương cảnh cùng hơn 20 vị Tiên Thiên!
Hơn nữa, đó cũng không phải là Vương cảnh phổ thông, là Thái Thượng trưởng lão của đệ nhất tông môn Thú Hoàng môn ở Vạn Sơn vương triều! Còn có đại đệ tử thủ tịch cùng một đám trưởng lão, đệ tử hạch tâm của Thú Hoàng môn.
Một đêm vô sự.
Cũng không có gặp cao thủ của Thú Hoàng môn tới trả thù cũng không có gặp hoàng thất Vạn Sơn vương triều đến đây tra hỏi, điều này cũng làm cho Viên Phong Hoa nới lỏng thở dài.
Ngày thứ hai.
Sắc trời vừa sáng, đám người Chu Thành tiếp tục lên đường.
Sau khi rời khỏi kinh thành Vạn Sơn vương triều, đám người Chu Thành đi chưa được bao lâu, liền đi tới Kiếm vương triều.
Kiếm vương triều, là một vương triều rất cường đại ở Thanh Phong đại lục.
Thực lực của Tứ Hải vương triều và Vạn Sơn vương triều ở Thanh Phong đại lục cũng rất mạnh, nhưng mà, cũng không có Tôn cảnh cường giả, thế nhưng mà Kiếm vương triều có.
Sau khi tiến vào Kiếm vương triều, khiến Chu Thành cảm giác chính là, dường như khắp nơi đều là đệ tử dùng kiếm.
Các thành thị ven đường, các cửa hàng chủ yếu là bán kiếm, các binh khí khác cũng rất ít nhìn thấy.
Viên Phong Hoa giới thiệu nói với Chu Thành: “Chu Thành thiếu hiệp lần đầu tiên tới Kiếm vương triều a? Kiếm vương triều này, 90% tông môn, đều là kiếm tông.”
” Kiếm thuật Thái Tổ ở Kiếm vương triều, nổi danh phi thường ở Thanh Phong đại lục chúng ta, là một trong thập đại cao thủ của Thanh Phong đại lục chúng ta.”
Chu Thành gật đầu.
Đối với Thái Tổ Kiếm vương triều, hắn cũng là có nghe thấy.
Thanh Phong đại lục có bốn mươi sáu vương triều, vô số cao thủ, Thái Tổ Kiếm vương triều, có thể được bầu thành một trong thập đại cao thủ của Thanh Phong đại lục, có thể thấy được trình độ kiếm thuật cao.
Một đường bình yên.
Mấy ngày đi qua.
Mọi người đi tới kinh thành Kiếm vương triều.
Đám người Chu Thành ở lại kinh thành Kiếm vương triều một ngày.
Lần này, cũng không có cao thủ Kiếm Đạo của Kiếm vương triều chủ động muốn tìm Chu Thành so tài kiếm thuật, cũng làm cho Viên Phong Hoa toát mồ hôi hột.
Sau khi rời khỏi kinh thành Kiếm vương triều, đám người Chu Thành tiếp tục lên đường.
Sau đó, đám người đi qua Sâm Chi vương triều, Cửu Ma Thần Điện đã thấy ở xa xa.
Ban đêm.
Đám người Chu Thành đi tới một dãy núi hoang vu.
Ở sơn cốc nào đó trong dãy núi hoang vu, đám người Chu Thành đốt đống lửa, thủ hạ của Viên Phong Hoa thì đi săn hung thú, sau đó bỏ lên trên đống lửa nướng.
Chu Thành từ bên trong Đại Địa Đỉnh Lô lấy ra Tứ Hải Long Tửu, cùng mọi người uống.
Hắn mặc dù lấy được Ám Giới Đỉnh ở Tam Tiên động phủ, nhưng mà bình thường đều là dùng Đại Địa Đỉnh Lô trữ đồ vật.
Chu Thành cùng Viên Phong Hoa, Chư Viễn đang uống rượu, ở phía xa, một đoàn cao thủ cưỡi chiến mã đi về phía bên này, số lượng đối phương khổng lồ, chí ít có 300 người, là gấp ba đám người Chu Thành, mà còn cưỡi một màu Long Mã .
Long Mã, chính là chiến mã hậu duệ của Thượng Cổ và Long tộc, có được huyết mạch của Long tộc, mặc dù bởi vì niên đại xa xưa, huyết mạch mỏng manh, nhưng mà Long Mã đi nhanh hơn rất nhiều so với rất nhiều chiến mã khác.
Đương nhiên, giá cả mỗi một Long Mã cũng không hề thấp.
Viên Phong Hoa nhìn người tới, hơi nhướng mày.
Người tới, là người của Bắc Thần vương triều.
Thực lực của Bắc Thần vương triều và Kiếm vương triều bất phân cao thấp.
Ánh mắt Viên Phong Hoa rơi vào trên người một người trẻ tuổi dẫn đầu trong số đối phương, đối với Chu Thành nói: “Chu Thành thiếu hiệp, đó chính là người của Bắc Thần vương triều, dẫn đầu là thái tử Bắc Thần Nhất Minh của Bắc Thần, tuổi tác giống như Quang Long Thánh Tử, là hai mươi bảy tuổi, thực lực là Vương cảnh tứ trọng!”
“Là một trong những người được dự đoán có tên trong 10 người đứng vị trí đầu của cuộc thi đấu tranh bá vương triều lần này ở Thanh Phong đại lục chúng ta.”
Thi đấu tranh bá vương triều lần này ở Thanh Phong đại lục, người khiến Viên Phong Hoa kiêng kỵ không nhiều, Bắc Thần Nhất Minh này chính là một trong số đó.
Nghe Viên Phong Hoa giới thiệu, Chu Thành cùng bọn người Chư Viễn nhìn về hướng Bắc Thần Nhất Minh.
Bắc Thần Nhất Minh cũng nhìn về hướng bên này, nhìn thấy bọn người Chu Thành, hiển nhiên cũng có chút ngạc nhiên.
“Thái tử điện hạ, là Viên Phong Hoa của Tứ Hải vương triều.” Một vị cao thủ bên người Bắc Thần Nhất Minh, nói ra.
Bắc Thần Nhất Minh gật đầu, sau đó giục ngựa dẫn theo đám người đi tới hướng Chu Thành, Viên Phong Hoa bên này.
Các cao thủ của Tứ Hải vương triều bên người Viên Phong Hoa đều tập trung lại, cảnh giác nhìn vào cao thủ của Bắc Thần vương triều.
Ánh mắt của Bắc Thần Nhất Minh rơi trên người Viên Phong Hoa, lộ ra dáng vẻ tươi cười: “Viên Phong Hoa, không ngờ tới ngươi còn dám tới tham gia thi đấu tranh bá vương triều, thế nào, lần trước bị ta giáo huấn vẫn còn chưa đủ, lần này còn muốn bị ta chà đạp à?” Giọng khinh miệt.
Cao thủ của Bắc Thần vương triều nghe vậy đều là cười một tiếng.
Một năm trước, Viên Phong Hoa từng gặp qua Bắc Thần Nhất Minh, lúc ấy Viên Phong Hoa đắc tội với một vị đường đệ của Bắc Thần Nhất Minh, sau đó Bắc Thần Nhất Minh ra tay, Viên Phong Hoa bị chà đạp rất thảm.
Viên Phong Hoa nghe Bắc Thần Nhất Minh nói, sầm mặt lại, nói ra: “Bắc Thần Nhất Minh, thực lực của ngươi là mạnh hơn so với ta, nhưng mà, ngươi cũng đừng đắc ý, thi đấu tranh bá vương triều lần này, người mạnh hơn so với ngươi còn không phải ít.”
“Ngươi chà đạp ta, đến lúc đó ngươi cũng sẽ bị người khác chà đạp.”
Cao thủ bên người Bắc Thần Nhất Minh nghe xong, phẫn nộ: “To gan!”
“Ngươi muốn chết ư!”
Bắc Thần Nhất Minh lại là đưa tay, ngăn cản cao thủ bên người.
Hắn nhìn Viên Phong Hoa, nhe răng cười một tiếng: “Vẫn rất có khí phách! Chỉ mong ngươi đến lúc đó trên đại hội thi đấu tranh bá vương triều gặp được ta, còn có thể khí phách giống như bây giờ!”
Sau đó nhìn lướt qua bọn người Chu Thành bên người Viên Phong Hoa, nói ra: “Yên tâm, đến lúc đó trên thi đấu tranh bá vương triều, ta sẽ đặc biệt chiếu cố cho người của Tứ Hải vương triều các ngươi, để cho các ngươi hưởng thụ Bắc Thần Thần Quyền của Bắc Thần vương triều ta một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận