Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 391: Cút qua một bên

“Nghe nói lần này Dư Khôn thu được một đệ tử thuộc tính Hỏa độ thân cận max cấp, gọi là Chu Thành gì đó, hơn nữa còn đoạt được quán quân giải thi đấu tiên môn ở Tinh Hải đại lục lần này.” Bên cạnh Lưu Tinh, một người trẻ tuổi nói: “Ta cũng muốn kiến thức một chút cái gì là độ thân cận max cấp.”
Trong lời nói tràn đầy khó chịu và ghen ghét với Chu Thành.
Người trẻ tuổi này chính là đệ tử của Lưu Tinh, tên là Trịnh Vĩ.
Trịnh Vĩ không phải đệ tử mới thu của Phi Vũ Các, đã gia nhập Phi Vũ Các hơn hai mươi năm, năm đó, Trịnh Vĩ kiểm tra tiên căn là tám mươi hai, có thể nói kinh diễm toàn bộ Thánh Hỏa đại lục.
Gia nhập Phi Vũ Các hơn hai mươi năm, Trịnh Vĩ không phụ chúng tầng lớp cấp cao của Phi Vũ Các mong đợi, tu luyện thần tốc, đã là cao thủ Thần Tiên thập trọng.
Ngắn ngủi hơn hai mươi năm, tu luyện đến Thần Tiên thập trọng, tốc độ tu luyện bực này, có thể nói là sáng tạo ra kỳ tích ở Thánh Hỏa đại lục.
Trên người có một đống quầng sáng, hơn một năm trước, Trịnh Vĩ biết Tinh Hải đại lục lại xuất hiện một thiên tài độ thân cận max cấp, ghen ghét không thôi.
Hơn một năm nay, hắn đều muốn “kiến thức” Chu Thành một chút, muốn ngược độ thân cận max cấp Chu Thành, trút sự khó chịu trong lòng ra.
Mà bây giờ, rốt cuộc đã đợi được cơ hội.
Cho nên lần này hắn mới đi theo Lưu Tinh đến đây.
Lưu Tinh cảm nhận được đệ tử Trịnh Vĩ khó chịu, cười nói: “Yên tâm, đến lúc đó ngươi có rất nhiều cơ hội, chờ ta thu thập sư phụ hắn Dư Khôn, ngươi lại tới thu thập tiểu tử đó.”
Trịnh Vĩ cười nói: “Chỉ là không biết tiểu tử đó có dám ứng chiến hay không.”
Đám người của Phi Vũ Các cười cười nói nói, đi tới Cửu Đỉnh Tiên Tông, đám người của Phi Vũ Các đều thể xác tinh thần nhẹ nhõm, hình như rất có lòng tin với Lưu Tinh.
Không lâu sau, bọn người Lưu Tinh đi tới Cửu Đỉnh Tiên Tông.
Lưu Tinh nhìn Dư Khôn: “Dư Khôn, năm đó, ngươi gian lận thắng ta, chính là tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, may mà trời xanh có mắt, ta được thiên đại cơ duyên, không chỉ thương thế khỏi hẳn, hơn nữa còn tu luyện Vô Cực Chi Hỏa viên mãn, hôm nay, ta phải trảm tiểu nhân hèn hạ ngươi dưới kiếm!”
Lưu Tinh nói hiên ngang lẫm liệt.
Trong miệng hắn, năm đó sở dĩ thua Dư Khôn là bởi vì Dư Khôn gian lận, Dư Khôn thắng hắn không phải dựa vào thực lực chân chính.
Khâu Linh Ngọc nghe xong, tức giận đến gương mặt xinh đẹp xanh đi, năm đó sư phụ có phải dựa vào thực lực chân thật thắng Lưu Tinh hay không, không ít người đang có mặt ở đây đều tận mắt nhìn thấy, năm đó Lưu Tinh vì thắng, bất kể thủ đoạn, thậm chí dùng tới các loại độc vật, nhưng cuối cùng vẫn thua trong tay sư phụ, bây giờ Lưu Tinh lại mặt dày vô sỉ đến mức này, nói là sư phụ gian lận.
“Lưu Tinh, năm đó rốt cuộc là ai gian lận, trong lòng mọi người biết rõ.” Khâu Linh Ngọc không nhịn được cả giận nói: “Năm đó ngươi không địch lại sư phụ ta, thậm chí dùng tới các loại độc vật, còn có mặt mũi nói sư phụ ta gian lận.”
Lưu Tinh nghe xong, sắc mặt lạnh lẽo, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khâu Linh Ngọc: “Một tiểu bối, đâu đến phiên ngươi xen vào! Cút sang một bên cho ta!” Nói đến đây, ống tay áo vung lên, một lực lượng tuyệt cường lập tức điên cuồng gào thét vọt tới chỗ Khâu Linh Ngọc.
Mặc dù Khâu Linh Ngọc là đệ nhất thế hệ tuổi trẻ Cửu Đỉnh Tiên Tông, nhưng không phải là đối thủ của Kim Tiên trên Tiên Bảng như Lưu Tinh, cảm nhận được lực lượng kinh khủng của Lưu Tinh, gương mặt xinh đẹp đại biến.
Dư Khôn thấy thế, một chưởng vung ra, chưởng lực nghênh đón lực lượng của Lưu Tinh.
Tiếng vang ầm ầm.
Lực lượng kinh khủng của hai người nổ tung.
Khí lãng như là như sóng biển trải rộng ra.
Mọi người xung quanh không ai không sợ hãi lui lại.
Dư Khôn lạnh lùng nhìn Lưu Tinh: “Lưu Tinh, uổng cho ngươi vẫn là người đứng đầu một phái, lại xuất thủ với một hậu bối!”
Lưu Tinh lại sắc mặt như thường: “Ngươi giáo đồ không nghiêm, ta chỉ thay ngươi quản giáo.”
Vừa rồi không phải quản giáo, rõ ràng là hạ sát thủ.
Dư Khôn lạnh lùng nói: “Đệ tử của ta còn chưa tới phiên ngươi dạy.” Ánh mắt nhìn Trịnh Vĩ: “Đây là đệ tử ngươi? Nếu không ta cũng thay ngươi quản giáo.”
Trịnh Vĩ nghe xong, nhảy cỡn lên nói: “Dư Khôn, ngươi sắp chết đến nơi, còn tùy tiện như thế!”
Lưu Tinh phất phất tay, ra hiệu cho bọn người Trịnh Vĩ lui ra, hắn nhìn Dư Khôn: “Ra tay đi.” Nhưng hắn vừa dứt lời thì đột nhiên động thủ, trường kiếm trong tay của hắn vung lên, trong nháy mắt chém về phía Dư Khôn.
Tất cả mọi người của Cửu Đỉnh Tiên Tông phẫn nộ.
Lưu Tinh này đúng là vô sỉ, nói Dư Khôn xuất thủ nhưng lại không đợi Dư Khôn chuẩn bị, đột nhiên xuất thủ.
Hành vi như thế này khác gì đánh lén.
Dư Khôn thấy Lưu Tinh một kiếm chém tới, trường kiếm trong tay vung lên, chặn Kinh Hồng Nhất Kiếm của Lưu Tinh.
Hai kiếm giao kích.
Tạo ra một tiếng vang lớn.
Ánh lửa bắn ra.
Lưu Tinh thấy Dư Khôn ngăn một kiếm của mình, cũng không có ngoài ý muốn, lạnh lùng cười một tiếng, trường kiếm trong tay đột nhiên giống như rắn, quấn quanh kiếm của Dư Khôn, đâm vào yết hầu Dư Khôn.
Dư Khôn đành phải lui lại.
Trong nháy mắt, hai người đã giao thủ hơn mười chiêu.
Lưu Tinh kiếm kiếm sát chiêu, mà Dư Khôn công ít thủ nhiều, từ mặt ngoài, hai người hình như là ngang tay nhưng những lão tổ Cửu Đỉnh Tiên Tông Lý Dương, Trần Quang Lượng lại không khỏi lo lắng trong lòng, bọn họ nhìn ra được Tiên Nguyên của Lưu Tinh hùng hậu hơn Dư Khôn một phần!
Mặc dù trong thời gian ngắn, hai người phân không ra thắng bại, nhưng dần dần, Dư Khôn sẽ bị Lưu Tinh áp chế.
Tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ bại.
Bọn người Chu Thành, Khâu Linh Ngọc, Hồ Khả Hân thối lui đến nơi xa, hết sức chăm chú quan sát hai người giao thủ, bọn người Chu Thành, Khâu Linh Ngọc không ai không khẩn trương.
Trong đám người, Kim Hàn cũng nhìn ra Tiên Nguyên của Lưu Tinh hùng hậu hơn Dư Khôn, thấy thế thì mừng thầm trong lòng, nếu là như thế này, chắc chắn Dư Khôn sẽ chết trong tay Lưu Tinh.
Đến lúc đó, Lâm Dịch Đào sẽ chấp chưởng Cửu Đỉnh Tiên Tông.
Kim Hàn nhìn Chu Thành xa xa một chút, sát ý lóe lên, khi thấy hai nữ Khâu Linh Ngọc, Hồ Khả Hân thì trong mắt nóng bỏng, lòng chiếm hữu không ngừng sinh sôi.
Lâm Dịch Đào nhìn hai người Lưu Tinh và Dư Khôn giao thủ, lại là bất động thanh sắc, nghĩ đến Dư Khôn chết, nến làm như thế nào để nắm lấy Cửu Đỉnh Tiên Tông.
Hơn mười chiêu qua đi, Lưu Tinh đột nhiên toàn thân bốc lên hỏa diễm, trường kiếm trong tay vung ra, mang theo Hỏa Xà trùng điệp, những Hỏa Xà này như còn sống, phương hướng công kích thiên biến vạn hóa, bốn phương tám hướng, khiến cho cho người ta khó lòng phòng bị.
“Vô Cực Chi Hỏa!” Khâu Linh Ngọc thấy thế không khỏi lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận