Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 482: Vô Tự Thiên Bi

Tào Uy đang đứng phía sau Thiên Đế nhanh chóng bước tới trước, nói: “Đúng vậy, hắn chính là Chu Thành, cũng là một Tiên Vương duy nhất có cảnh giới dưới Tiên Vương thập trọng có thể bước vào vòng thứ hai.”
Ngoại trừ Chu Thành ra thì những người thành công bước vào vòng thứ hai khác đều là cường giả Tiên Vương thập trọng trở lên.
Thân là người chủ trì Tiên Vương Chi Chiến lần này, Tào Uy cũng chú ý tới Chu Thành.
“Không phải Tiên Vương thập trọng cũng có thể bước vào vòng thứ hai, xem ra Chu Thành này cũng may mắn lắm.” Đặng Bạch nói.
Theo Đặng Bạch, có thể bước vào vòng thứ hai thì có lẽ chiến lực của Chu Thành không tầm thường, nhưng chủ yếu vẫn là may mắn.
Thiên Đế cũng gật đầu.
Hiện trường, trên lôi đài.
Băng Ngọc Huyền Nữ thấy trận đầu người mình phải đối chiến là Chu Thành thì ngạc nhiên, sau đó lắc đầu nói: “Không ngờ được là người ta phải đối chiến trong trận đầu lại là Chu đạo hữu, Chu đạo nên tự động nhận thua thì tốt hơn.”
Chu Thành nghe vậy cười cười: “Chủ động nhận thua? Tại sao?”
Băng Ngọc Huyền Nữ nghe vậy thì nhướng mày: “Chu đạo hữu muốn động thủ thật sao?”
Nàng kêu Chu Thành tự động nhận thua là muốn giữ thể diện cho Chu Thành, dù sao Chu Thành vừa bước vào vòng thứ hai, nếu như mà bị mình dùng một chiêu đánh bại thì đúng là mất hết mặt mũi.
“Ta vẫn muốn thử một chút.” Chu Thành gật đầu nói.
Ngoài lôi đài, rất nhiều cường giả Tiên Vương quan chiến nghe vậy thì đều lắc đầu.
Chu Thành lại muốn đánh với Băng Ngọc Huyền Nữ một trận, làm như vậy không phải là tự rước lấy nhục nhã hay sao?
“Chu Thành, ta khuyên ngươi nên cút xuống đi, Băng Ngọc Huyền Nữ tiền bối động thủ, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách đó?” Một vị lão tổ Tiên Vương thập trọng không thông qua được vòng thứ nhất không nhịn được mà lên tiếng cười nhạo.
Lần Tiên Vương Chi Chiến này, rất nhiều lão tổ Tiên Vương thập trọng đều không có thông qua vòng thứ nhất, mà Chu Thành chỉ là có tu vi dưới Tiên Vương thập trọng nhưng lại thông qua được, chuyện này khiến rất nhiều lão tổ Tiên Vương thập trọng cực kỳ khó chịu.
“Không sai, Chu Thành, ngươi mau cút xuống đi, Băng Ngọc Huyền Nữ tiền bối kêu ngươi tự động nhận thua là đã nể mặt ngươi lắm rồi, muốn giữ thể diện cho ngươi, ngươi đừng có không biết tốt xấu nữa!” Một vị lão tổ Tiên Vương thập trọng khác cũng cười lạnh nói.
Chu Thành nhìn Băng Ngọc Huyền Nữ đứng đối diện mình, lại mở miệng nói: “Ra tay đi.”
Băng Ngọc Huyền Nữ khẽ giật mình, sau đó gương mặt xinh đẹp trầm xuống, Chu Thành kêu nàng ra tay trước? Đúng không?
“Ta khuyên ngươi nên ra tay trước thì tốt hơn.” Chu Thành nói tiếp: “Nếu không ta sợ ngươi không có cơ hội để ra tay đâu.”
Chu Thành vừa dứt lời thì tất cả mọi người xung quanh ai cũng xôn xao.
“Khẩu xuất cuồng ngôn, không biết sống chết!”
“Huyền Nữ đại nhân, đánh chết hắn! Đưa hắn vào chỗ chết!”
Chu Thành nói một câu khiến cho tất cả mọi người phẫn nộ.
Ngay cả Thiên Đế, Đặng Bạch, Tào Uy cũng đều nhướng mày, cảm thấy Chu Thành này không khỏi quá cuồng vọng, cho là mình thông qua được vòng thứ nhất thì có chiến lực vô địch?
“Người trẻ tuổi đó cuồng vọng vô tri, không đáng bồi dưỡng.” Thiên Đế mở miệng nói.
Băng Ngọc Huyền Nữ cũng tức giận nhìn Chu Thành, câu nói vừa rồi của Chu Thành khiến cho nàng tức giận.
Một Tiên Vương ngũ trọng cũng dám xem thường nàng!
Lẽ nào hắn cho mình là lão tổ Tiên Vương thất trọng của Vương gia lúc trước?
“Đã như vậy thì ta cũng không khách sáo nữa!” Băng Ngọc Huyền Nữ lạnh lùng nói, nói xong, hai tay mạnh mẽ vỗ ra một chưởng, lập tức, tiên nguyên Tiên Vương thập trọng hậu kỳ tuôn ra như bài sơn đảo hải.
Bởi vì Chu Thành cuồng vọng cho nên nàng xuất thủ không chút nể tình.
Không phải là tiểu tử này nói là sợ nàng không có cơ hội để xuất thủ hay sao, vậy thì nàng cũng muốn xem thử xem là đối phương sẽ làm như thế nào để ngăn được một chưởng này của nàng.
Mắt thấy lực lượng như bài sơn đảo hải của Băng Ngọc Huyền Nữ oanh trúng Chu Thành, đột nhiên, Chu Thành phất một tay lên, chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái thì lực lượng như bài sơn đảo hải đó lập tức tan rã.
Băng Ngọc Huyền Nữ còn chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì đã xảy ra thì đã bị một lực lượng đáng sợ khiến cho nàng khó mà tưởng tượng được đánh trúng, sau đó nàng bay ngược về phía sau.
Cuối cùng nàng rơi xuống không gian bên ngoài lôi đài.
Tất cả mọi người kinh ngạc đứng chết trân tại chỗ.
Đám Tiên Vương còn đang kêu la thì đột nhiên im bặt, hiện trường trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Ngay cả Thiên Đế, Đặng Bạch, Tào Uy cũng đều ngạc nhiên.
Thậm chí mấy người Bạch Phượng, Long Nữ đang đối chiến ở lôi đài khác cũng không khỏi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Băng Ngọc Huyền Nữ bị đánh bay ra khỏi lôi đài thì đều ngạc nhiên.
Băng Ngọc Huyền Nữ bị đánh bay ra khỏi lôi này cũng ngẩn ra.
Nàng nhìn Chu Thành, trên mặt tràn đầy vẻ chấn kinh.
Lực lượng vừa rồi là?
“Các ngươi nhìn rõ không?” Thiên Đế hỏi hai người Đặng Bạch, Tào Uy, vừa rồi hắn cũng không có đặt sự chú ý vào trận chiến của Chu Thành và Băng Ngọc Huyền Nữ mà tập trung quan sát lôi đài của Bạch Phượng, cho nên hắn hoàn toàn không nhìn rõ được Chu Thành đã ra tay như thế nào.
Hai người Đặng Bạch, Tào Uy cũng đều lắc đầu, bọn họ cũng quan sát lôi đài của Bạch Phượng, Long Nữ, cũng không thấy rõ Chu Thành ra tay như thế nào.
Lúc này, một vị nguyên soái Thiên Đình đang đứng ở đằng xa đi tới, khom người, chần chờ nói: “Bệ hạ, vừa rồi Chu Thành chỉ vung một tay một cái, sau đó Băng Ngọc Huyền Nữ bị đánh bay ra khỏi không gian lôi đài.”
Đưa tay vung một cái!
Thiên Đế, Đặng Bạch, Tào Uy chấn kinh.
“Vận dụng tất cả lực lượng, nhanh chóng điều tra Chu Thành!” Thiên Đế vẻ mặt ngưng trọng, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
Trong lòng tất cả nguyên soái Thiên Đình đang đứng phía sau Thiên Đế run lên.
“Bệ hạ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy Chu Thành này sẽ là? !” Đặng Bạch miệng đắng lưỡi khô, hắn đoán được ý nghĩ trong lòng Thiên Đế.
Thiên Đế không có mở miệng, xuyên thấu qua hư không, nhìn chằm chằm Chu Thành không hề chớp mắt.
Sau khi trải qua khoảng thời gian yên tĩnh dài dằn dặc, nguyên soái Thiên Đình tuyên bố Chu Thành thắng.
Khi Chu Thành đi ra khỏi không gian lôi đài, ngoài lôi đài, đám lão tổ Tiên Vương vừa mới lên tiếng trách móc kêu Chu Thành cút xuống không ai và không sợ hãi lui lại.
Bọn người Bạch Phượng, Long Nữ kết thúc tỷ thí, từ lôi đài đi ra, nhìn Chu Thành, trong lòng đều kinh nghi bất định.
Hiển nhiên thân phận của Chu Thành cũng khiến cho đám người Bạch Phượng, Long Nữ ngờ vực vô căn cứ.
Mấy trận tiếp theo, đối thủ của Chu Thành đều yếu hơn Băng Ngọc Huyền Nữ, cho nên Chu Thành nhẹ nhõm chiến thắng.
Vòng thứ hai kết thúc.
Màn đêm buông xuống, Chu Thành ở trong cung điện của mình nghiên cứu Hỗn Độn Linh Trận, không khỏi nghĩ tới vòng thứ ba ngày mai.
Vòng thứ ba cũng là một vòng cuối cùng, vòng thứ ba ra đề như thế nào thì vẫn chưa biết, không biết sẽ tỷ thí cái gì, nhưng chắc chắn sẽ không phải là đối chiến đơn giản như vậy.
Cho nên Chu Thành có chút chờ mong đối với vòng thứ ba.
Ngày kế tiếp, dương quang phổ chiếu.
Vòng thứ ba bắt đầu.
Trên quảng trường có thêm một khối bia đá cao mấy trăm thước, không biết bia đá này được chế tạo từ vật liệu gì, mặt bia đá trơn nhẵn.
Chu Thành nghi hoặc nhìn bia đá trước mắt, Bạch Phượng, Long Nữ nhìn thấy bia đá thì hai mắt lại nóng bỏng không thôi, hình như tấm bia đá này lại là một thứ bảo bối không bình thường.
Lúc này, Tào Uy mở miệng nói: “Chắc hẳn không ít người đều đoán được, không sai, đây chính là Vô Tự Thiên Bi!”
Vô Tự Thiên Bi!
Chu Thành nhớ lại, hình như Vô Tự Thiên Bi này là do Thiên Đế đi vào Hắc Ám Đại Lục lấy được.
Nghe nói nó là một món bảo bối khó lường, nhưng rốt cuộc nó có uy năng gì thì khó mà biết được.
Có lẽ chỉ có Thiên Đế biết.
Nhưng mà đây là vòng thứ ba, Thiên Đế lấy Vô Tự Thiên Bi này ra làm cái gì?
“Vô Tự Thiên Bi này ẩn chứa vô số công pháp, nhưng dưới tình huống bình thường thì những công pháp này sẽ không hiện ra văn tự.” Tào Uy liếc nhìn bọn người Chu Thành, Bạch Phượng, nói: “Hôm nay, vòng thứ ba, nếu như người nào có thể khiến cho Vô Tự Thiên Bi hiển thị ra công pháp có văn tự nhiều nhất thì người đó chính là người chiến thắng Tiên Vương Chi Chiến lần này!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận