Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 267: Ngươi chính là Côn Bằng công tử Chu Thành gì đó?

“Bế cung không ra, ai cũng không gặp?” Long Phi nhướng mày.
“Vâng, nghe nói ngay cả Hạ Ý cũng bị ăn bế môn canh.” Long Tinh Vũ nói.
Hạ Ý chính là thiếu tộc trưởng Hổ tộc, Hổ tộc cũng là một trong mấy tộc thực lực mạnh nhất Yêu tộc.
Một vị cao thủ Long tộc khác Long Tân nghe xong, xùy cười nói: “Hạ Ý, hắn là cái thá gì, sao hắn có thể so với thái tử điện hạ chúng ta được, Trần Oánh cô nương không muốn gặp Hạ Ý, chắc chắn sẽ gặp thái tử điện hạ.”
Sau đó lại nói: “Trần Thiên Bằng tổng hội trưởng cũng có giao tình không tệ với tộc trưởng đại nhân chúng ta.”
Long Phi gật đầu.
Nửa ngày sau.
Long Phi và cao thủ Long tộc đi tới Yêu tộc Thánh Thành.
Chỉ là khi Long Phi đi vào Minh Cảnh Cung, muốn bái phỏng Trần Oánh thì lại bị cao thủ trận pháp tổng công hội ngăn lại.
“Trần Oánh tiểu thư nói ai cũng không gặp.” Cao thủ trận pháp tổng công hội nói.
Long Phi sầm mặt lại: “Ngươi còn chưa đi vào bẩm báo thì làm sao biết Trần Oánh tiểu thư sẽ không gặp ta?” Sau đó nói: “Ngươi nhanh đi vào bẩm báo, nói ta chính là Thái tử Long tộc, tới bái phỏng.”
Vị cao thủ trận pháp tổng công hội đó nghe người trẻ tuổi trước mắt là Thái tử Long tộc, có chút ngoài ý muốn, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn đi vào bẩm báo.
Thái tử Long tộc, danh khí rất lớn, hắn biết.
Sau đó vị cao thủ trận pháp tổng công hội đó nhanh chóng đi ra.
Hắn ôm quyền nói với Long Phi: “Trần Oánh tiểu thư nói nàng không tiếp khách, xin Thái tử trở về đi.”
Long Phi nghe vậy, sắc mặt khó coi.
“Trần Oánh tiểu thư thật kiêu ngạo, thái tử điện hạ chúng ta tự mình đến thăm, ngay cả gặp cũng không gặp, ngay cả mặt cũng không lộ.” Long Tân nghe xong, không khỏi giận dữ lớn tiếng.
Vị cao thủ của trận pháp tổng công hội đó khẽ nghiêng người: “Thế nào, các ngươi muốn xông vào sao?”
Long Tân còn định mở miệng thì Long Tinh Vũ đã ngắt lời: “Nếu Trần Oánh tiểu thư không tiếp khách, vậy lần sau chúng ta lại đến thăm.” Nói xong, lắc đầu với Long Phi.
Long Phi đành phải theo cao thủ Long tộc rời đi.
Trên đường về, Long Tân bực tức nói: “Trần Oánh đó giả thanh cao gì, nàng cho là nàng là ai? Nếu nàng không phải nữ nhi của Trần tổng hội trưởng thì nàng cũng không xứng xách giày cho Thái tử điện hạ!”
Long Phi mặt âm trầm, không có lên tiếng, theo cao thủ Long tộc trở về hành cung Long tộc.
Ngày kế tiếp.
Lại có tin tức truyền ra, nói Côn Bằng công tử Chu Thành cũng đến Yêu tộc Thánh Thành.
Mà Trần Oánh biết được Chu Thành đến, tự mình ra khỏi Minh Cảnh Cung, đi đến chỗ Chu Thành ở gặp Chu Thành.
Long Phi nghe xong, giận không kềm được, nhìn chằm chằm cao thủ Long tộc đến bẩm báo: “Ngươi xác định Trần Oánh không chỉ ra khỏi Minh Cảnh Cung mà còn tự mình đi đến chỗ Chu Thành ở gặp Chu Thành?”
Vị cao thủ Long tộc đó bị Long Phi nhìn chằm chằm đến trong lòng run rẩy, thành thật trả lời: “Đúng vậy, thiên chân vạn xác, người của chúng ta chính mắt nhìn thấy nàng đi vào chỗ Chu Thành ở.”
Long Phi lập tức hai mắt phun lửa.
Long Tân lạnh lùng nói: “Ta nói Trần Oánh đó chỉ giả thanh cao thôi.”
Long Phi đứng lên, hai mắt lạnh lùng: “Tiểu tử họ Chu đang ở đâu?”
“Ngay trong Thiên Long tửu quán của chúng ta.” Vị cao thủ Long tộc tới bẩm báo đó tranh thủ đáp.
Thiên Long tửu quán là sản nghiệp dưới trướng Long tộc.
“Thiên Long tửu quán!” Long Phi hừ lạnh, nói: “Các ngươi theo ta đến Thiên Long tửu quán!”
Long Tinh Vũ chần chờ nói: “Thái tử, Chu Thành là đệ tử thân truyền của Xích Dương, hơn nữa đoạt được đệ nhất giao lưu trận pháp, rất được Trần Thiên Bằng coi trọng.”
Long Phi lại ngắt lời, nói: “Đệ tử thân truyền của Xích Dương thì thế nào? Ta còn là Thái tử Long tộc đây.” Nói đến đây, tông cửa xông ra.
Long Tinh Vũ thấy thế, đành phải dẫn một đám cao thủ Long tộc đi theo Long Phi, đến Thiên Long tửu quán.
Ngay khi bọn người Long Phi một đường trùng trùng điệp điệp đi đến Thiên Long tửu quán, Chu Thành đang tiếp đãi Trần Oánh và Cổ Dược Phi trong Thiên Long tửu lâu.
Lần này Chu Thành cũng không có giấu diếm hành tung, chỉ là hắn không ngờ tới hắn vừa tới Yêu tộc Thánh Thành, mới vừa ngủ lại quán rượu thì Trần Oánh đã tới.
Trần Oánh cười rất ngọt, nói: “Ta đoán được ngươi sẽ đến, Cổ đại ca, ngươi xem, ta đoán đúng chứ?”
Cổ Dược Phi có chút xấu hổ.
Trên đường, hắn nói Chu Thành sẽ không tới.
Cổ Dược Phi cũng có chút hiếu kỳ, không phải Chu Thành tiến vào di tích thượng cổ sao.
Hắn do dự nhìn bốn người Diệp lão sau lưng Chu Thành.
Bốn người này là hộ vệ của Chu Thành?
Là Đế Sát Cung ?
Nhưng cao thủ Thái Thượng trưởng lão trở lên của Đế Sát Cung hắn đều có ấn tượng, chỉ là không có chút ấn tượng nào với bốn người trước mặt.
“Chu Thành huynh đệ, bốn vị này là?” Cổ Dược Phi tò mò, không khỏi hỏi.
Chu Thành nhìn về phía bốn người Diệp Thư.
Kiếm Thập Nhất mở miệng nói: “Hạng người vô danh, bây giờ chúng ta chỉ là tùy tùng của Thiếu chủ mà thôi.”
Ở trước mặt người ngoài, bốn người xưng Chu Thành là Thiếu chủ, dù sao xưng hô Điện Chủ quá khiến cho người ta chú ý.
Cổ Dược Phi nghe Kiếm Thập Nhất nói chỉ là tùy tùng của Chu Thành thì không khỏi hiếu kì hơn.
Tùy tùng và hộ vệ có hàm nghĩa khác nhau, tùy tùng tương đương với thủ hạ.
Cổ Dược Phi còn định mở miệng thì Trần Oánh đã hỏi Chu Thành: “Chu Thành đệ đệ, lần này ngươi tới Yêu tộc Thánh Thành là định leo lên Yêu vương bảo tọa hay sao?”
Cổ Dược Phi ngừng lại, cũng nhìn Chu Thành.
Hắn cũng muốn biết ý nghĩ của Chu Thành.
“Ừm.” Chu Thành khẽ gật đầu, nói: “Là có quyết định này.”
Trần Oánh cười rất ngọt: “Nếu Chu Thành đệ đệ trèo lên Yêu Vương bảo tọa, chắc chắn có thể thành công.” Sau đó quay đầu hỏi Cổ Dược Phi: “Cổ đại ca, ngươi thấy sao?”
Cổ Dược Phi dừng lại một chút, nói: “Đúng đúng.” Chu Thành có thể thành công? Thật ra thì trong lòng Cổ Dược Phi cũng không tin tưởng Chu Thành có thể thành công cho lắm.
Mặc dù Chu Thành đoạt được đệ nhất giải thi đấu Tiên Võ và giao lưu trận pháp, sáng tạo ra kỳ tích, nhưng mà lần này Chu Thành muốn gánh chịu ý chí của thượng cổ Yêu Vương, ngay cả Trần tổng hội trưởng bọn họ cũng không thể gánh chịu được ý chí của thượng cổ Yêu Vương, sao Chu Thành có thể gánh chịu được cơ chứ?
Trong lúc mấy người Chu Thành, Trần Oánh, Cổ Dược Phi nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe phía ngoài có tiếng hét lớn: “Chu Thành, ngươi cút ra đây cho bản Thái tử.”
Tiếng gầm rất lớn.
Toàn bộ Thiên Long tửu quán đều nghe thấy.
Mấy người Chu Thành ngừng lại.
Thái tử? Chu Thành nhướng mày, cảm thấy nghi hoặc trong lòng.
Cổ Dược Phi cũng bất ngờ: “Là Thái tử Long tộc Long Phi?”
Long Phi?
Ba người Diệp Thư, Kiếm Thập Nhất, Đao Duệ đều quay qua nhìn Long Tranh.
Long Tranh sầm mặt lại.
“Chu Thành, ta biết ngươi trong Thiên Long tửu quán, ta cho ngươi mười hơi thở, cút ra đây cho ta.” Bên ngoài, Long Phi lại nói tiếp: “Nếu không.”
“Ta sẽ ném ngươi ra ngoài.”
Long Tranh nghe xong, sắc mặt trầm thêm mấy phần, sau đó nói với Chu Thành: “Thiếu chủ, ta đi ra xem một chút.”
“Không cần, chúng ta cùng đi ra đi.” Chu Thành đứng lên, nói.
Hắn không có liên quan gì đến Thái tử Long tộc Long Phi, hắn muốn biết Long Phi này nổi giận đùng đùng đến tìm hắn rốt cuộc là chuyện gì.
Thế là mấy người Chu Thành, Trần Oánh, Cổ Dược Phi, bốn lão ra khỏi viện tử.
Đi tới đại sảnh quán rượu, chỉ thấy một đám cao thủ đứng đấy trong đại sảnh, người cầm đầu chính là Thái tử Long tộc Long Phi.
Mặc dù Long Phi không nhận ra Chu Thành nhưng nhìn thấy Trần Oánh và một thiếu niên sóng vai đi ra, hơn nữa dáng vẻ rất là thân mật thì đoán được thiếu niên trước mắt chính là Chu Thành.
Hắn nhìn chằm chằm vào Chu Thành: “Ngươi chính là Côn Bằng công tử Chu Thành gì gì đó?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận