Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 357: Chạy ra khỏi Huyễn Hải Đảo

“Tinh Hải đại lục.” Chu Thành tự nói.
Theo đối phương nói, Tinh Hải đại lục mới là một trong chủ đại lục Tiên Giới.
Nơi đó, tông môn san sát, vô số thần quốc, gia tộc truyền thừa trăm vạn năm nhiều không kể xiết.
Về phần Bích Long Hải chỉ là một cái biển nhỏ mà thôi.
Mà Huyễn Hải Thành cũng chỉ là một cái góc nhỏ trong Tiên Giới.
“Tiểu tử, ngươi trốn không thoát.” Một người khác mở miệng, giọng điệu căm hận nói: “Lâm gia chúng ta sẽ phong tỏa toàn thành, ngươi hoàn toàn trốn không thoát, cho dù ngươi là Thần Tiên Cảnh cũng trốn không thoát khỏi Huyễn Hải Thành.”
“Vậy sao.” Chu Thành thấy trong mắt đối phương chứa sát ý, trực tiếp đánh một cái Sinh Tử Chỉ vào huyệt thái dương đối phương.
Sau đó, Chu Thành lắc đầu với tráng hán một cái, cũng giải quyết tráng hán.
Chu Thành lách mình rời khỏi chỗ đó.
Ngay khi Chu Thành vừa ra khỏi phủ đệ Lâm gia không có có bao xa, trong nội viện nào đó trong phủ đệ Lâm gia, Lâm Kiều sầm mặt lại: “Cái gì, Lâm Hổ và Lâm Thành bị người ta giết?”
“Người trẻ tuổi đó không thấy?”
Quản gia rung động nơm nớp nói: “Vâng.” Sau đó cho người đưa thi thể của hai người Lâm Hổ và Lâm Thành lên.
Một vị cao thủ Lâm gia đi lên trước, tra xét thương thế của hai người Lâm Hổ và Lâm Thành, vẻ mặt kinh nghi.
Lâm Kiều nhìn thấy lỗ ngón tay nơi huyệt thái dương Lâm Thành thì cũng kinh nghi: “Sinh Tử Chỉ?”
“Hẳn là Sinh Tử Chỉ của Trương Hồng.” Vị cao thủ Lâm gia đó trầm giọng nói: “Người trẻ tuổi đó là đệ tử Trương Hồng?”
Lâm Kiều lạnh lùng nói: “Năm đó Trương Hồng giết mấy trăm cao thủ Lâm gia ta, Lâm gia ta không đội trời chung với hắn, nếu như người trẻ tuổi đó là đệ tử của hắn, vậy thì thật là tốt, ta khiến cho hắn sống không bằng chết!”
“Bây giờ hắn trốn không được xa, hạ lệnh xuống, phong tỏa Huyễn Hải Thành.”
Cho nên, ngay khi Chu Thành vừa rời khỏi phủ đệ Lâm gia không đến bao lâu thì Huyễn Hải Thành bị phong thành, các cửa thành lớn đóng kín, từng đường đi trong thành đều có tuần vệ nhiều gấp mấy lần.
Hơn nữa, Huyễn Hải Thành mở trận pháp hộ thành ra, bao phủ Huyễn Hải Thành.
Chu Thành nhìn trên không Huyễn Hải Thành xen lẫn ánh sáng trận pháp, sắc mặt bình tĩnh.
Trận pháp hộ thành của Huyễn Hải Thành này do lịch đại cường giả Thần Tiên Cảnh của Huyễn Hải Thành bố trí và không ngừng gia trì, cho dù là Thần Tiên Cảnh phổ thông cũng rất khó phá trận.
Nhưng mà hắn không lo lắng.
Bởi vì hắn có Thượng Cổ Tiên Môn.
Thượng Cổ Tiên Môn là không gian Tiên Khí, hơn nữa còn là một món không gian Tiên Khí siêu việt Thượng phẩm Tiên khí.
Có Thượng Cổ Tiên Môn, hắn hoàn toàn có thể xuyên qua đại trận của Huyễn Hải Thành.
Mặc dù phá vỡ đại trận của Huyễn Hải Thành thì sẽ khiến đối phương giật mình, nhưng chỉ cần hắn rời khỏi Huyễn Hải Thành, trời cao mặc chim bay, đối phương sẽ khó vây được hắn.
Nhưng Chu Thành cũng không vội lợi dụng Thượng Cổ Tiên Môn phá trận rời đi mà là chọn một tòa nhà rách nát, vận chuyển Bắc Minh Thần Công, tiếp tục thôn phệ tiên linh chi khí khôi phục chân nguyên.
Bây giờ, chân nguyên trong đan điền hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, đợi hoàn toàn khôi phục rồi rời đi cũng không muộn.
Dù sao thôi động thời không đại trận của Thượng Cổ Tiên Môn cũng tiêu hao không ít chân nguyên.
Thế là Chu Thành ở trong tòa nhà rách nát không người trong Huyễn Hải Thành, bắt đầu tu luyện, khôi phục chân nguyên.
Chu Thành bố trí một cái đại trận che giấu xung quanh tòa nhà, cho nên không cần lo lắng thành vệ tuần sát phát hiện mình.
Hai ngày sau.
Chân nguyên trong đan điền Chu Thành hoàn toàn khôi phục.
Hơn nữa thôn phệ tiên linh chi khí ở Tiên Giới khôi phục chân nguyên, nó hùng hậu hơn trước kia rất nhiều.
Thấy chân nguyên trong đan điền đã hoàn toàn khôi phục, Chu Thành đứng dậy, triệu hoán Thượng Cổ Tiên Môn ra.
Lúc này, trong phủ đệ Lâm gia, Lâm Kiều lại giận dữ nhìn một đám thủ hạ: “Phế vật, hai ngày mà còn không tìm được người!”
“Lại phái thêm nhân thủ, cẩn thận lục soát mỗi góc trong Huyễn Hải Thành cho ta!”
“Nhất định phải tìm ra người cho ta!”
“Nếu không.”
Lâm Kiều vừa răn dạy đến đây, đột nhiên, một tiếng ầm vang truyền khắp Huyễn Hải Thành, Huyễn Hải Thành chấn động, chỉ thấy không trung, ánh sáng trận pháp vốn bao trùm Huyễn Hải Thành lại tiêu tán.
Lâm Kiều kinh ngạc.
“Là có người phá trận!”
“Là người tuổi trẻ đó!”
Một vị cao thủ bên cạnh Lâm Kiều giật mình nói.
Phải biết, cái Huyễn Hải Đại Trận này, cho dù Thần Tiên Cảnh phổ thông cũng không phá nổi, người trẻ tuổi đó lại có thể phá được Huyễn Hải Đại Trận?
Nhưng Lâm Kiều lại tỉnh táo lại, nàng nói: “Người tuổi trẻ đó tuyệt đối không phải Thần Tiên Cảnh.”
Lúc ấy, nàng cho người đem Chu Thành về, biết rõ Chu Thành không thể nào là Thần Tiên Cảnh.
“Hẳn là hắn mượn cái Tiên Khí nào đó mới có thể phá trận rời đi, hơn nữa hắn còn không thể tùy ý thôi động cái Tiên Khí này, nếu không thì hắn cũng sẽ không chờ hai ngày rồi mới rời đi.”
Lâm Kiều nói ra phán đoán của mình.
“Tất cả mọi người nghe lệnh, theo ta truy!”
“Không được để cho hắn chạy ra khỏi Huyễn Hải Đảo.”
Lúc này, nàng suất lĩnh một đám cao thủ Lâm gia phá không bay lên, toàn lực đuổi theo.
Chu Thành vừa mới phá vỡ Huyễn Hải Đại Trận, ra khỏi Huyễn Hải Thành thì cảm ứng được vô số khí tức từ phía sau mau chóng đuổi đến.
Những khí tức này có Nhân Tiên đỉnh phong, hơn nữa không ít.
Mặc dù Chu Thành không sợ nhưng vì tránh phiền phức, Chu Thành cũng không có triền đấu với đối phương mà tiếp tục hối hả phi hành về phía trước, nhưng mà hắn cũng không có thôi động Thượng Cổ Tiên Môn mà trực tiếp phá không bay đi.
Mặc dù Chu Thành là Nhân Tiên đỉnh phong nhưng hắn tốc của hắn độ bây giờ còn nhanh hơn Đông Phương Ngạo lúc trước nhiều, không lâu sau, hắn đã bỏ xa Lâm Kiều và cao thủ Lâm gia.
Vừa mới bắt đầu, bọn người Lâm Kiều còn có thể cảm ứng được khí tức của Chu Thành ở xa xa, nhưng khí tức Chu Thành lại càng ngày càng xa, cuối cùng bọn người Lâm Kiều hoàn toàn không cảm ứng được.
Dù Lâm Kiều toàn lực đuổi theo thì cũng như thế.
Cuối cùng, Lâm Kiều và cao thủ Lâm gia chạy tới biên giới hải đảo.
“Nhị tiểu thư, chúng ta đừng đuổi theo nữa.” Một người trong đó mở miệng nói: “Ra biển quá nguy hiểm.”
“Không sai, Nhị tiểu thư, mặc dù tiểu tử đó trốn ra khỏi Huyễn Hải Đảo chúng ta, nhưng xung quanh đều không có hải đảo, hắn không thể ngừng lại, chờ đến ban đêm, Phệ Hồn Thú trong biển ẩn hiện, hắn cũng chết.” Một người khác nói.
Lúc này, Lâm Kiều mới ngừng lại.
Nàng nhìn chằm chằm mặt biển phương xa, cuối cùng không cam lòng dẫn theo đám người trở về Huyễn Hải Thành.
Sau khi Chu Thành rời khỏi Huyễn Hải Đảo, không ngừng hối hả phi hành trên mặt biển, trong Bích Long Hải có các loại hải thú hung mãnh, vì phòng ngừa những hải thú này công kích, Chu Thành cố gắng bay trên không trung.
Chỉ là hối hả phi hành một giờ, ngoại trừ biển thì vẫn là biển, hoàn toàn không nhìn thấy những thứ khác, Chu Thành vốn định rời khỏi Huyễn Hải Đảo thì sẽ tìm một cái hải đảo ngừng chân trước lúc trời tối, nhưng mà nào có cái hải đảo nào, ngay cả một miếng đất cũng không nhìn thấy.
Lại qua hai giờ, vẫn là biển rộng mênh mông, ngay cả một cái đảo hoang cũng không có.
Nhìn sắc trời dần dần đen xuống, Chu Thành không khỏi nóng vội.
Cái Bích Long Hải này, đến ban đêm thì cực kì hung hiểm, sẽ có vô số Phệ Hồn Thú ẩn hiện, chuyên môn thôn phệ hồn phách người tu luyện, cho dù là Thần Tiên Cảnh, ban đêm cũng không dám bay trên mặt biển Bích Long Hải.
Lại một lát sau, Chu Thành thấy sắc trời đã lờ mờ, đành phải thôi động Thượng Cổ Tiên Môn không ngừng vượt qua thời không, mong có thể tìm tới hải đảo có thể ngừng chân.
Thế nhưng vẫn không thể toại nguyện.
Cuối cùng sắc trời hoàn toàn tối sầm xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận