Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 465: Thiên Đạo Sơn

Trên lục địa là từng mảng kiến trúc, từng tòa thành trì. Nhìn không thấy phần cuối!
Mà dòng người như là sóng biển, cũng kéo dài đến cuối.
Chu Thành đi vào Hồng Mông Không Gian mấy chục năm, ngoại trừ biển ra thì hắn chỉ nhìn thấy hải thú, hải đảo, hắn cho rằng trong Hồng Mông Không Gian cũng không có nhân tộc, bây giờ nhìn thấy nhân tộc thì không khỏi mừng rỡ trong lòng, rất là thân thiết.
Dưới sự vui mừng, Chu Thành tăng thêm tốc độ, bay đến bờ biển, không lâu sau, Chu Thành đi tới bờ biển.
Lúc này, Chu Thành đã cất kỹ Ma Thần Chi Dực, đáp xuống bờ biển.
Chu Thành nhìn dòng người như thoi đưa trước mắt, nhìn dòng người lao động lao lực ở bờ biển, trong lúc hoảng hốt, hắn như về tới Tiên Giới, lúc trước hắn mới vào Tiên Giới thì cũng có quang cảnh như vậy.
Cảnh tượng lúc hắn vào Tiên Giới như mới ngày hôm qua.
Hôm qua, đã xa xôi như thế.
Ngay lúc Chu Thành đứng ở giữa đường phố cảm khái khi hắn mới vào Tiên Giới thì đột nhiên mặt đất phía sau hắn chấn động.
“Mau cút đi!”
“Nếu ai cản đường Trần thiếu thì đều sẽ bị diệt môn!”
Một giọng nói phách lối vang lên.
Phía sau mọi người kinh hô, loạn cào cào.
Chu Thành nhìn ra sau lưng, chỉ thấy một chiếc tọa giá hào hoa đang điên cuồng vọt tới bên này, trên tọa giá xa hoa, xa phu đại hống đại khiếu với người đi đường.
Trên đường phố, người đi đường không ai mà không sợ hãi né tránh.
Những ai chưa kịp tránh đi thì đều bị tọa giá xa hoa đụng.
Người đi đường bị tọa giá xa hoa đụng không chỉ không hề tức giận mà còn hoảng sợ quỳ mọp xuống, liên tục dập đầu xin lỗi.
Chu Thành thấy thế thì nhướng mày.
Xem ra tọa giá này hẳn là tọa giá của con em thế gia nào đó, có thể khiến cho mọi người hoảng sợ như thế thì hẳn là thế lực của thế gia đối phương cũng không nhỏ, ít nhất cũng là cấp bá chủ ở đại lục này.
Xa phu của tọa giá xa hoa thấy phía trước một người trẻ tuổi mặc lam sam đang đứng, ngu ngốc nhìn tọa giá của Thiếu chủ mình, không có tránh né thì không khỏi vung trường tiên lên, đánh thẳng tới Chu Thành, quát: “Đồ mù từ đâu ra, mau cút đi!”
Chu Thành nhìn trường tiên vung đánh tới, cũng không thấy hắn xuất thủ, chỉ thấy trường tiên đánh tới bị đánh bay, cả phu xe đó cũng bị chấn bay ra ngoài.
Không có xa phu, tọa giá xa hoa tiếp tục đâm thẳng tới chỗ Chu Thành. Nhưng khi đi tới khoảng cách mười trượng trước mặt Chu Thành thì tọa giá xa hoa như đụng phải tường khí vô hình, lập tức dừng lại, lực va đập cực kỳ mạnh mẽ khiến cho nó nổ tung.
Ngồi ở trong xe, Thiếu chủ Trần gia Trần Bằng không ngờ lại có đột biến xảy ra, tọa giá nổ tung, hắn cũng bị lực va chạm chấn động đến ngã ra ngoài, lăn xuống đất.
Nhưng mà Trần Bằng chỉ bị chấn động đến ngã ra ngoài, cũng không bị tổn thương, hắn bò dậy, nhìn cát bụi, bụi đất bám đầy người mình thì không khỏi giận tím hết cả mặt.
Trần Bằng hắn là nhị thiếu gia Trần gia, là thiên chi kiêu tử, chưa bao giờ trải qua cảnh như thế.
“Đồ chết tiệt!” Hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm Chu Thành, đi tới trước mặt Chu Thành, mạnh mẽ xông lên, một quyền đánh thẳng tới Chu Thành: “Ngươi mù hả!”
Lực quyền rít gào.
Cuốn lấy cát bụi trên mặt đất, tạo thành vòi rồng.
Trần Bằng này thân là nhị thiếu gia Trần gia, thực lực không yếu, là một vị Thượng Tiên.
Nhìn nhị thiếu gia Trần gia xông tới, Chu Thành cũng lười động thủ, chỉ nhìn đối phương một cái, Trần Bằng đó lập tức như bị trọng kích, bay ngược ra ngoài, thổ huyết không ngừng.
Trần Bằng rơi xuống đất, hắn cảm thấy xương cốt toàn thân mình như đều bị nát hết, giận không kìm được.
“Nhị thiếu gia, ngươi sao rồi?” Người phu xe đó thấy thế thì sợ đến sắc mặt xám ngắt, gấp gáp đi tới bên cạnh Trần Bằng.
Trần Bằng phẫn nộ đẩy xa phu ra, bò lên, căm tức nhìn Chu Thành: “Ngươi có biết ta là ai hay không?”
“Ta không cần phải biết ngươi là ai.” Chu Thành lạnh lùng nói.
Trần Bằng nghẹn họng.
“Tha cho ngươi khỏi chết, cút đi.” Chu Thành mở miệng nói: “Nếu còn ra tay nữa thì chết!”
Chết!
Thiên địa xung quanh lạnh xuống.
Vốn dĩ mặt trời đang tỏa sáng rực rở trên không trung nhưng đột nhiên lại có tuyết rơi xuống.
Hiển nhiên, thời tiết xung quanh thay đổi là do Chu Thành.
Trần Bằng nhìn bông tuyết bay xuống, không khỏi khẽ giật mình.
Chu Thành quay đầu rời đi, đi vào trong thành trì trước mặt.
“Nhị thiếu gia, chỉ sợ người này đã là Đại La Kim Tiên, chuyện này coi như chúng ta bỏ qua đi.” Xa phu nuốt một ngụm nước bọt nói.
Trong lúc giận dữ lại có thể khiến cho thời tiết thay đổi thì ít nhất cũng là Đại La Kim Tiên.
Trần Bằng nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Thành, trong mắt tràn đầy sát ý, nói: “Cho dù là Đại La Kim Tiên thì đã sao, không phải chúng ta chưa từng giết Đại La Kim Tiên!”
Chu Thành đi vào thành trì, tìm một quán trà nào đó bên trong thành trì ngồi xuống, gọi một bình trà và một chút điểm tâm, sau đó hắn gọi hỏa kế tới rồi cho đối phương một miếng cực phẩm linh thạch, sau đó hỏi thăm đối phương những chuyện có liên quan tới chỗ này.
Thông qua hỏa kế, Chu Thành hiểu được Hồng Mông Không Gian mà hắn đang ở bây giờ được gọi là Thiên Giới.
Thiên Giới có ức vạn gia tộc, vô số tông môn, cổ tộc.
Mà tất cả ức vạn gia tộc, tông môn, cổ tộc, đều thuộc về sự quản hạt của Thiên Đế Thiên Giới.
“Thiên Đế.” Chu Thành thì thầm.
Tiên Giới có chín vực, chín vực do chín đại Chúa Tể cùng nhau chấp chưởng, mà người chấp chưởng Thiên Giới lại chỉ có một mình Thiên Đế, có thể nghĩ quyền lực của Thiên Đế lớn như thế nào.
Đợi sau khi hỏa kế của trà lâu rời đi, Chu Thành lâm vào trầm tư.
Thế giới này đã có Thiên Đạo chi vật, như vậy thì người có khả năng biết tung tích của Thiên Đạo nhất hẳn là Thiên Đế.
Thiên Đế đã có thể chấp chưởng Thiên Giới, đương nhiên thực lực không đơn giản, sợ là đã đạt đến Chúa Tể đỉnh phong, hắn phải làm như thế nào mới có thể biết được tung tích của Thiên Đạo chi vật từ miệng của Thiên Đế?
Một hồi sau, Chu Thành rời khỏi trà lâu, tiếp tục đi đường.
Bây giờ hắn muốn đến Thiên Cơ Các để nghe ngóng tin tức.
Theo hỏa kế của trà lâu đó nói, Thiên Cơ Các được xưng tụng là không gì mà không thể biết được, chỉ cần thanh toán đầy đủ tiền thì gần như có thể tìm hiểu được tất cả những chuyện có liên quan đến Thiên Giới ở chỗ đó.
Cho nên Chu Thành muốn xem thử xem mình có thể tìm được tin tức có liên quan tới Thiên Đạo chi vật ở Thiên Cơ Các hay không.
Một phân bộ nào đó của Thiên Cơ Các, trong một tòa thành trì xa hoa nào đó ở trong đại lục này, khoảng cách không xa, với tốc độ của Chu Thành thì hẳn là dùng một ngày là có thể đến được đó.
Ngay lúc Chu Thành rời khỏi thành trì, Trần Bằng cũng đang hỏi thăm tung tích của Chu Thành.
Một ngày sau, Chu Thành đi tới phân bộ nào đó của Thiên Cơ Các.
Sau khi Chu Thành triển lộ ra thực lực Tiên Vương Cảnh, kinh động đến các chủ của phân bộ này.
“Tôn giả muốn nghe ngóng Thiên Đạo chi vật?” Các chủ phân bộ Thiên Cơ Các nghe Chu Thành nói muốn nghe ngóng Thiên Đạo chi vật thì rất là kinh ngạc.
Chu Thành thấy phản ứng của đối phương thì trong lòng cảm thấy rất là kỳ quái tuy nhiên ngoài mặt vẫn gật đầu nói phải.
Đối phương chần chờ một chút, nói: “Có liên quan đến Thiên Đạo chi vật, thật ra thì nó cũng không phải là chuyện tuyệt mật gì ở Thiên Giới, có cổ tịch ghi chép, ở cuối Hắc Ám Đại Lục có một tòa Thiên Đạo Sơn, đỉnh Thiên Đạo Sơn có Thiên Đạo chi vật.”
“Hắc Ám Đại Lục, Thiên Đạo Sơn!” Chu Thành cảm thấy bất ngờ.
Đối phương gật đầu: “Vâng.” Sau đó mới cười khổ nói: “Chỉ là mặc dù có cổ tịch ghi chép ở đỉnh Thiên Đạo Sơn trong Hắc Ám Đại Lục có Thiên Đạo chi vật nhưng chưa từng có ai nhìn thấy Thiên Đạo chi vật.”
“Bởi vì hoàn toàn không ai có thể xông qua cuối Hắc Ám, càng không có ai có thể leo lên Thiên Đạo Sơn được.”
Chu Thành khẽ giật mình: “Thiên Đế cũng không thể?”
“Mặc dù Thiên Đế là đệ nhất cường giả ở Thiên Giới chúng ta nhưng hắn cũng không thể leo lên Thiên Đạo Sơn được.” Đối phương lắc đầu nói: “Thiên Đế chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn Thiên Đạo Sơn, hoàn toàn không có cách nào tới gần Thiên Đạo Sơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận