Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 338: Đại quân Yêu tộc và Ma tộc

“Đông Phương Ngạo này lấy tính mệnh của đệ tử Thái Nhất Tiên Thành để uy hiếp chúng ta, đúng là vô sỉ!” Đao lão cả giận nói: “Uổng cho hắn vẫn là cường giả Thần Tiên Cảnh!”
“Diệp lão, vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Kiếm lão mở miệng hỏi.
Mấy lão khác cũng đều nhìn Diệp lão.
Chu Thành không có mặt ở đây, đại sự của Cửu Thiên Điện do Diệp lão quyết định.
Diệp lão sắc mặt âm tình bất định.
Mượn nhờ Thái Nhất Tiên Trận với Cửu Thiên Đại Trận trong Thái Nhất Tiên Môn thì có lẽ bọn họ còn có một tia hi vọng chống cự, nếu đi Vũ Lăng Tiên Thành, như vậy thì bọn họ hoàn toàn không có sức chống cự Ngạo Thần.
“Nếu không, chúng ta bẩm báo cho Điện Chủ đi, để Điện Chủ quyết định?” Long lão trầm ngâm nói.
Kiếm lão lắc đầu: “Nếu như Điện Chủ biết thì chắc chắn sẽ gấp trở về, Điện Chủ hoàn toàn không phải là địch thủ của Đông Phương Ngạo, làm như thế còn sẽ khiến cho Điện Chủ rơi vào trong hiểm cảnh nữa.”
Trong đại điện, tình cảnh bi thảm.
Lúc này, trong phủ thành chủ của Thái Nhất Tiên Thành, Đông Phương Ngạo đang khoan thai uống linh trà được dâng lên.
Bọn người Đông Phương Tuyết, Mộ Dung Bác, u Dương Phong ngồi nghiêm chỉnh.
“Tằng tổ đại nhân, đã qua nửa giờ, nếu như Cửu lão không đến thì sao?” Đông Phương Tuyết cẩn thận hỏi.
Đông Phương Ngạo thổi thổi linh khí linh trà, nếm thử một miếng linh trà, thản nhiên nói: “Nếu như không đến thì lôi một vạn tên hộ vệ của phủ thành chủ ra, chém.”
“Thi thể ném vào quảng trường trong thành.”
Mấy người Đông Phương Tuyết, Mộ Dung Bác, u Dương Phong muốn nói lại thôi.
“Có lời gì thì cứ nói đi.” Đông Phương Ngạo nói: “Ta không thích người ấp a ấp úng.”
Đông Phương Tuyết đứng lên, khom người nói: “Tằng tổ đại nhân, nếu như chúng ta làm như thế thì sợ là sẽ khiến cho lòng các phường cường giả rét lạnh.”
“Rét lạnh thì rét lạnh, có làm sao đâu?” Đông Phương Ngạo phong khinh vân đạm nói: “Đông Phương Ngạo ta làm việc, đâu cần để ý đến bọn họ nghĩ gì, các ngươi nhớ kỹ một câu, bất kỳ thời điểm gì, lực lượng mới là thứ quyết định hết thảy.”
Ba người Đông Phương Tuyết đứng dậy cung kính xác nhận.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Khoảng cách một giờ càng ngày càng gần.
Toàn bộ Thái Nhất Tiên Thành yên tĩnh.
Nhịp sống nhộn nhịp lúc trước như bị tạm dừng.
Bởi vì Đông Phương Ngạo đã phong tỏa Thái Nhất Tiên Thành, cho nên các phương cường giả trong thành có muốn chạy trốn cũng không thể thoát đi.
Khủng hoảng tràn ra khắp nơi.
Sau một tiếng, Đông Phương Ngạo nhìn hướng Thái Nhất Tiên Môn, lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Lôi một vạn binh sĩ của phủ thành chủ ra, chém.”
Bọn người Đông Phương Tuyết không dám làm trái.
Một lát sau.
Trong tiếng kêu thảm liên miên, trên quảng trường của Thái Nhất Tiên Thành chất đống một vạn bộ thi thể, những thi thể này vẫn còn ấm, máu không ngừng tuôn ra, chảy thành sông.
Những cao thủ khác trong phủ thành chủ Thái Nhất Tiên Thành nhìn thi thể những binh lính này, ai cũng hai mắt đỏ ngầu, mắt như muốn nứt.
“Dù sao cũng chết, chúng ta liều mạng với bọn họ!”
“Giết một người của bọn họ cũng là giết!”
Trong đó, một vị tướng lĩnh thủ vệ Thái Nhất Tiên Thành gầm thét, sau đó rút kiếm phóng tới cao thủ Đông Phương thế gia.
Những cao thủ khác của phủ thành chủ cũng nhao nhao phẫn nộ công tới cao thủ ba đại thế gia.
Nhưng mà những cao thủ của thành chủ phủ này vừa xuất thủ thì Đông Phương Ngạo hừ lạnh một tiếng: “Không biết sống chết!” Một cỗ lực lượng vô hình đáng sợ điên cuồng quét sạch ra.
Tất cả cao thủ xuất thủ đều bị oanh trúng, hóa thành từng đám từng đám sương máu.
Mọi người không có ai mà không hoảng sợ.
“Còn có ai muốn xuất thủ nữa không?” Giọng nói lạnh lẽo của Đông Phương Ngạo vang lên.
Nghe Đông Phương Ngạo nói như vậy, đám người nhìn nhau, cuối cùng đều ngừng lại.
“Các ngươi muốn trách thì trách Cửu lão của Cửu Thiên Điện các ngươi, là bọn họ không để ý đến sinh tử của các ngươi.” Đông Phương Ngạo nói.
Mặc dù biết rõ Đông Phương Ngạo đang khích bác ly gián, nhưng trong Thái Nhất Tiên Thành vẫn có rất nhiều cao thủ bắt đầu sinh lòng oán hận Cửu lão của Cửu Thiên Điện.
“Uổng cho chúng ta gia nhập dưới trướng Cửu Thiên Điện, Cửu lão của Cửu Thiên Điện không để ý đến sinh tử của chúng ta, chúng ta cần gì phải chết vì Chu Thành và Cửu Thiên Điện!” Một vị gia chủ trong Thái Nhất Tiên Thành bực tức nói, sau đó đi tới trước mặt Đông Phương Tuyết: “Ta nguyện suất lĩnh gia tộc gia nhập dưới trướng Đông Phương thế gia, làm việc cho Ngạo Thần đại nhân.”
Không ít gia chủ, tông chủ cũng đều đồng loạt quỳ sát trước mặt Đông Phương Tuyết, nguyện hiệu lực.
Đông Phương Tuyết nhìn về phía đại điện chỗ Đông Phương Ngạo.
Bên trong đại điện, Đông Phương Ngạo lên tiếng nói: “Chư vị gia nhập dưới trướng, đương nhiên Đông Phương thế gia ta hoan nghênh.”
“Phàm là người gia nhập dưới trướng, có thể miễn chết.”
Gia chủ, tông chủ gia nhập dưới trướng nghe Đông Phương Ngạo mở miệng nói như vậy thì trên mặt đại hỉ.
“Khấu tạ Ngạo Thần đại nhân!”
Lúc này, bên trong Thái Nhất Tiên Môn, mấy người Diệp lão biết được tin Đông Phương Ngạo chém giết một vạn tên đệ tử của phủ thành chủ Thái Nhất Tiên Thành thì đều sắc mặt khó coi.
Nhưng mà mặc dù mọi người phẫn nộ nhưng chỉ có thể chờ.
Chờ đại quân Yêu tộc và Ma tộc đến.
Đại quân Cửu Thiên Điện, Yêu tộc, Ma tộc liên thủ, chỉ có như thế mới có hi vọng lay chuyển được Đông Phương Ngạo.
Một cường giả Thần Tiên Cảnh, rốt cuộc sẽ kinh khủng đến cỡ nào, bọn họ biết rõ.
Lúc ấy ở Ma Sơn, hơn một trăm vị cường giả Nhân Tiên thập trọng của Yêu tộc cũng khó mà ngăn cản được con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh đó.
Hơn nữa đó chỉ là khôi lỗi.
Không lâu sau, lại một giờ trôi qua.
Đông Phương Ngạo lại hạ lệnh chém giết một vạn tên binh sĩ của phủ thành chủ nữa.
Hơn nữa lần này là để cho cao thủ gia nhập dưới trướng lúc trước chấp hành.
Mùi máu tươi, tràn ngập.
Sắc trời, bắt đầu tối xuống.
Lúc này, đã qua tám giờ kể từ khi Đông Phương Ngạo phong thành.
Ngay lúc Đông Phương Tuyết hạ lệnh muốn chém giết đợt binh sĩ thứ chín thì đột nhiên, Thái Nhất Tiên Thành vang lên một tiếng ầm thật lớn, mặt đất chấn động không ngừng, Đông Phương Tuyết và cao thủ tam đại gia tộc sợ hãi nhìn lại, chỉ thấy dưới bóng đêm, quân đội giống như là thuỷ triều đang từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Trong lúc nhất thời, yêu khí trùng thiên, ma khí phô thiên cái địa.
“Là đại quân Yêu tộc và Ma tộc!” Đông Phương Tuyết biến sắc.
Không ngờ được là đại quân Yêu tộc và Ma tộc lại chạy đến đây nhanh như vậy, còn nhanh hơn bọn họ dự tính.
Nhìn đại quân vô biên vô tận của Yêu tộc với Ma tộc, vô số cao thủ Nhân Tiên, Đại Đế Cảnh, cho dù là bọn người Đông Phương Tuyết biết rõ Đông Phương Ngạo là Thần Tiên Cảnh thì cũng sợ mất mật.
Lúc này, bọn họ mới chính thức cảm nhận được lực lượng dưới trướng Chu Thành mạnh mẽ như thế nào.
“Gấp cái gì.” Đông Phương Ngạo lên tiếng
Chẳng biết lúc nào, Đông Phương Ngạo đã xuất hiện ở trên không Thái Nhất Tiên Thành.
Bọn người Đông Phương Tuyết, Mộ Dung Bác, u Dương Phong tranh thủ đi tới bên cạnh Đông Phương Ngạo, chỉ khi đứng ở bên cạnh Đông Phương Ngạo thì bọn họ mới cảm thấy yên tâm được một chút.
Đông Phương Ngạo nhìn đại quân vô biên vô tận của Yêu tộc và Ma tộc vọt tới, lại sắc mặt như thường, nói: “Còn nhanh hơn ta tưởng tượng, nhưng mà tới cũng đúng lúc lắm, một lần giải quyết, tránh cho ta phải chạy tới Yêu tộc và Ma tộc nữa.”
Không lâu sau, đại quân Yêu tộc và Ma tộc đã đi tới trước Thái Nhất Tiên Thành, sau đó tản ra, bắt đầu vây quanh, bao vây Thái Nhất Tiên Thành lại.
Thái Nhất Tiên Thành là đệ nhất thành trong thế giới Tiên Võ, cực kỳ rộng lớn, số lượng người ở lại trong thành lên tới một trăm triệu, thế nhưng là đại quân của Yêu tộc và Ma tộc lại vây Thái Nhất Tiên Thành chật như nêm cối, có thể thấy được đại quân Yêu tộc và Ma tộc có nhân số nhiều đến cỡ nào.
Bọn người Long Trí, Phượng Cửu, tộc trưởng Kỳ Lân tộc, tộc trưởng Kim Ô tộc, Hoàng Tuyền Ma Chủ, U Minh Ma Chủ, Thập Ngục Ma Chủ đứng song song, lạnh lùng nhìn bọn người Đông Phương Ngạo.
Đông Phương Ngạo đưa mắt nhìn hai người Long Trí, Phượng Cửu: “Tiểu gia hỏa, các ngươi chính là tộc trưởng của thế hệ Long tộc và Phượng tộc này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận