Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 333: Minh Vương

Giống y như những gì mà Quang Minh Bạch Hổ và Hắc Long nói, Hắc Phủ hoàn toàn là màu đen.
Hắc Phủ là một tòa phủ đệ do mấy chục toà cung điện gộp lại tạo thành, chiếm diện tích rất lớn, toàn bộ đều do vật liệu là hắc thạch rèn đúc ra, xung quanh Hắc Phủ hoàn toàn không có ánh sáng.
Nếu không phải là Chu Thành mở thiên nhãn ra thì sẽ hoàn toàn không nhìn thấy rõ được Hắc Phủ có dáng vẻ như thế nào.
Chu Thành thử đi tới Hắc Phủ.
Nhưng mà vừa đi tới phạm vi trăm mét trước Hắc Phủ thì lập tức cảm nhận được thôn phệ chi lực kinh người, cái lực lượng thôn phệ này hoàn toàn không phải là Chu Thành bây giờ có thể chống cự được, Chu Thành chỉ có thể lui trở về.
Nhìn Hắc Phủ trước mắt, Chu Thành chỉ có thể cho khôi lỗi Thần Tiên Cảnh đi vào để tìm tòi hư thực.
Chu Thành khống chế khôi lỗi đi vào khu vực thôn phệ, vừa chống cự lại lực lượng thôn phệ với lực hút, vừa đi vào trong cửa lớn của Hắc Phủ.
Bởi vì phải chống cự lại lực lượng thôn phệ với lực hút cho nên khôi lỗi đi không nhanh, giống như người bình thường, từng bước từng bước một đi tới phía trước.
Sau khi đi tới cửa lớn của Hắc Phủ, xác định trên cửa lớn cũng không có cấm chế, Chu Thành khống chế khôi lỗi đẩy cửa lớn của phủ đệ ra, sau đó đi vào bên trong.
Ở bên ngoài, không nhìn thấy được tình huống bên trong Hắc Phủ nhưng sau khi mở cửa lớn ra thì cảnh vật bên trong lập tức hiện ra ở trước mặt mấy người Chu Thành.
Chỉ thấy trong cửa lớn của phủ đệ, mặt đất cũng đều là do hắc thạch tạo thành, nhưng có một cái cây được trồng trong nội viện thì lại là kim sắc!
Nhìn thấy cái cây này, Quang Minh Bạch Hổ giật nảy cả mình hô: “Kim Phượng Thần Mộc!”
Kim Phượng Thần Mộc, đó chính là một loại thần mộc hiếm thấy, lá cây của Kim Phượng Thần Mộc có thể dung nhập vào trong đan dược, có thể nuốt phục để chữa thương, nếu như dùng nó để đắp lên bên ngoài vết thương thì cho dù là vết thương sâu cỡ nào đi nữa thì đều có thể khôi phục lại như lúc ban đầu trong thời gian ngắn.
Đương nhiên, giá trị của Kim Phượng Thần Mộc cũng không chỉ gói gọn trong những tác dụng đó.
Hắc Long nhìn Kim Phượng Thần Mộc trong sân phủ đệ, nuốt nước bọt mấy cái.
Cây Kim Phượng Thần Mộc này, trên lá cây của nó đọng lại từng hạt châu giống như giọt nước vạy, hạt châu có màu vàng óng, cái thứ này có tên là Kim Phượng Dịch.
Kim Phượng Dịch, thứ này có thể điều hòa long lực trong cơ thể nó, có thể giúp cho long lực của nó càng tinh thuần hơn nữa.
Nhìn thấy Kim Phượng Thần Mộc trong phủ, Chu Thành cũng cực kỳ ngoài ý muốn.
Nhưng mà hắn cũng không có lập tức đi hái lá cây của Kim Phượng Thần Mộc và thu lấy Kim Phượng Dịch mà là điều khiển khôi lỗi tiếp tục đi vào bên trong phủ đệ.
Sau khi đi qua tiền viện thì đi tới tiền điện.
Trong điện này không có thứ gì cả, ngược lại, chỉ có mấy cây trụ lớn ở bên trong điện khiến cho Chu Thành chú ý tới.
Chu Thành khống chế khôi lỗi đi tới trước một cây trụ lớn trong đó, sau đó quan sát kĩ những phù văn trên cây trụ đó.
Phù văn ở trên trụ lớn là có cùng bản nguyên với phù văn của Thượng Cổ Tiên Môn mà Chu Thành lĩnh hội lúc trước.
Càng cẩn thận lĩnh hội thì Chu Thành càng cảm thấy phù văn ở trên trụ lớn này vô cùng ảo diệu.
Mà trong lúc hắn lĩnh hội, một ngày trôi qua.
Hai thú Quang Minh Bạch Hổ và Hắc Long thấy Chu Thành cứ đứng im ở nơi đó không nhúc nhích thì không khỏi nhìn nhau, nhưng mà dù vậy thì hai thú cũng không dám lên tiếng quấy rầy Chu Thành.
Nửa ngày sau, Chu Thành tìm hiểu thấu đáo được phù văn trên một cây trụ tại sao đó, sau đó tiếp tục tham ngộ cây trụ lớn thứ hai.
Bốn ngày trôi qua rất nhanh.
Sau khi bốn ngày trôi qua, rốt cục Chu Thành cũng hoàn toàn tìm hiểu thấu đáo được tám cây trụ lớn ở trong đại điện này.
Sau khi tìm hiểu thấu đáo được tám cây trụ lớn ở bên trong đại điện này, trong lòng Chu Thành mừng rỡ.
Phù văn được ghi lại trên tám cây trụ lớn này có tên là Hắc Minh Đại Trận.
Cũng chính là đại trận dùng để khống chế tòa phủ đệ này.
Chỉ cần có thể tìm hiểu thấu đáo được Hắc Minh Đại Trận này thì có thể khống chế được toà Hắc Phủ này.
Chu Thành huy động hai tay, lập tức, tám cây trụ lớn trong đại điện quang mang đại trán, phù văn ở trên trụ lớn giống như là du long bay lượn.
Hắc Phủ vốn đang âm u đầy tử khí nhưng mà trong thời khắc này, nó giống như đang tỏa sáng bừng bừng sức sống.
Các tòa cung điện trong Hắc Phủ đều đang có quang mang phun trào ra.
Hai người Quang Minh Bạch Hổ với Hắc Long nhìn thấy Hắc Phủ đột nhiên xảy ra thay đổi như vậy thì trợn mắt há hốc mồm, sau đó thần sắc đại chấn, chẳng lẽ là?
“Đi, chúng ta đi vào!” Lúc này, Chu Thành lên tiếng kêu bọn họ.
Trong khi hai thú còn chưa có kịp phản ứng lại thì Chu Thành đã đi vào bên trong khu vực thôn phệ của Hắc Phủ.
Lúc trước, Chu Thành vừa mới tới gần khu vực thôn phệ của Hắc Phủ thì thôn phệ chi lực đã như sóng biển, từ bốn phương tám hướng tuôn ra, nhưng bây giờ Chu Thành lại như giẫm trên đất bằng, hoàn toàn không bị một chút xíu ảnh hưởng nào.
Không lâu sau, Chu Thành đã đi tới trước cổng chính của Hắc Phủ.
Quang Minh Bạch Hổ và Hắc Long thấy vậy, kinh nghi, cũng đồng loạt nhấc chân lên đi theo.
Khi hai thú bước vào khu vực thôn phệ, thôn phệ chi lực khiến cho hai thú sợ hãi trước đó cũng chưa từng xuất hiện.
Hai thú kinh hỉ.
Thế là hai thú cẩn thận đi theo sau lưng Chu Thành, đi vào cửa lớn của Hắc Phủ, đi tới tiền điện của Hắc Phủ.
Chu Thành đứng ở trước trụ lớn trong tiền điện, sờ lấy một cây trụ lớn trong đó, cảm xúc khi chạm tay vào là lạnh buốt, hơn nữa tay của hắn còn bắt đầu biến thành màu đen.
“Đây là, Hắc Minh chi lực?” Hắc Long nhìn hai tay Chu Thành hoàn toàn bị màu đen bao trùm, sợ hãi nói.
Chu Thành gật đầu.
Đây là Hắc Minh chi lực của Hắc Minh Đại Trận.
Chỉ thấy chỉ trong nháy mắt thoáng qua, hai cánh tay của hắn đã hoàn toàn biến thành màu đen.
Hắc Minh chi lực thật kinh người!
Phải biết, hắn là song thần thể, hơn nữa còn tu luyện ra bất diệt chân thân, thế nhưng hắn vẫn không thể nào ngăn cản được Hắc Minh chi lực này.
Nhưng mà hắn đã nắm Hắc Minh Đại Trận trong tay, cho nên muốn khu trừ Hắc Minh chi lực này cũng không khó khăn gì.
Khi Chu Thành vận chuyển Hắc Minh Đại Trận, không lâu sau, Hắc Minh chi lực ăn mòn hai tay hắn rút đi.
Chu Thành dẫn theo hai thú đi vào trong nội điện của Hắc Phủ.
Đi tới trước một tòa cung điện trong đó.
“Minh Vương Các.” Chỉ thấy phía trên cung điện, có ba chữ được viết bằng Thượng Cổ tiên văn, đọc là Minh Vương Các.
Cái Minh Vương Các này cũng có cấm chế, nhưng mà Chu Thành đã chưởng khống Hắc Minh Đại Trận, có thể tự do ra vào các địa phương trong phủ, cấm chế này chính là thùng rỗng kêu to với Chu Thành.
Chu Thành đẩy cửa vào.
Chỉ thấy bên trong cái Minh Vương Các này rất là rộng lớn, giống như là một cái quảng trường, bốn phía trưng bày vô số thư tịch, chính giữa là một cái bàn đá, trên bàn đá có đặt một thanh vũ khí giống như là quyền trượng, còn có một bản thư tịch.
Chu Thành đi lên, cầm thư tịch lên, lật ra, đọc sơ qua một lần.
“Hắc Minh Ma Công.”
Quyển thư tịch này là công pháp của chủ nhân của Hắc Phủ, Minh Vương để lại.
Quyền trượng có tên là Minh Vương Trượng.
“Minh Vương.” Chu Thành thì thầm.
Minh Vương này hẳn là cường giả thời kỳ Thượng Cổ, hơn nữa thực lực ít nhất cũng là Thần Tiên Cảnh.
Chỉ là thân phận cụ thể của hắn thì trong thư tịch lại không có nói tới.
Chu Thành cất Hắc Minh Ma Công với Minh Vương Trượng vào trong Ám Giới Đỉnh, sau đó lại dẫn theo Quang Minh Bạch Hổ và Hắc Long đi tới một tòa cung điện tiếp theo.
Tòa cung điện này là nơi để luyện đan.
Trong cung điện có trưng bày một cái đỉnh lô màu đen cực lớn, ngoại trừ cái đỉnh lô này ra thì không còn bất cứ một thứ gì khác.
Chu Thành lắc đầu, xem ra Minh Vương này đúng là thích những thứ màu đen thật, cái gì cũng dùng màu đen hết, Chu Thành đi tới trước đỉnh lô, thử mở đỉnh lô ra, nhìn thử xem bên trong có đan dược hay không.
Sau khi Chu Thành nghiên cứu một phen, rốt cục cũng mở Minh Vương Đỉnh ra, bên trong chỉ có một viên đan dược đen sì.
Viên đan dược này hoàn toàn không có ánh sáng, hơn nữa không có hương khí của đan dược, giống như là do một đống đất đen bình thường nắn thành, Chu Thành rất là thất vọng, viên đan dược này, xem ra chỉ là thứ bán thành phẩm, cũng chưa có luyện chế thành công.
Chỉ là với cảnh giới của Minh Vương đó, không biết là hắn luyện chế đan dược gì mà cũng không thể thành công.
Căn cứ nguyên tắc không làm lãng phí, Chu Thành cất kỹ cả hai món đan dược và Minh Vương đỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận