Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 397: Hỗn Độn Chi Hỏa

Tiếp theo, Chu Thành ngoại trừ ban đêm tu luyện, ban ngày gần như đều ở trong Tàng Thư Điện tra tìm tư liệu Cửu Đỉnh với nghiên cứu luyện đan chi đạo.
Chuyện Chu Thành được mời gia nhập Tiên Điện cũng không có truyền ra ngoài, toàn bộ Cửu Đỉnh Tiên Tông đều gió êm sóng lặng.
Chớp mắt một cái, mười ngày trôi qua.
Ngày ước chiến giữa Dư Khôn và Lâm Dịch Đào cũng đến.
Trước đại điện Cửu Đỉnh Tiên Tông có một quảng trường khổng lồ, lúc này, Dư Khôn, Lâm Dịch Đào đang đứng trong quảng trường, mà bốn phía quảng trường thì đứng đầy vô số cao thủ của Cửu Đỉnh Tiên Tông.
Lâm Dịch Đào nhìn Dư Khôn, trên mặt nở một nụ cười đắc ý, nói: “Dư Khôn, niệm tình ngươi chấp chưởng Cửu Đỉnh Tiên Tông nhiều năm, chỉ cần bây giờ ngươi chủ động thoái vị, ta có thể phong ngươi làm Thái tổ.”
Thái tổ, chính là người đứng đầu chư tổ Cửu Đỉnh Tiên Tông.
Vị trí này, Cửu Đỉnh Tiên Tông vẫn luôn trống không.
Dư Khôn lạnh lùng nhìn Lâm Dịch Đào: “Nể tình ngươi cống hiến cho Cửu Đỉnh Tiên Tông nhiều năm, chúng ta sẽ không giết ngươi.”
Lâm Dịch Đào nghe xong thì giống như là nghe được một câu chuyện rất tức cười: “Không giết ta? Ngươi cho rằng ngươi vẫn là ngươi của một tháng trước?” Nói đến đây, hai mắt lạnh lẽo, trường kiếm trong tay chỉ vào Dư Khôn: “Nếu như ngươi đã chấp mê bất ngộ, vậy cũng đừng trách ta ra tay vô tình.” Trong nháy mắt, trường kiếm trong tay của hắn vung lên.
Lập tức, kiếm khí ngàn vạn, kiếm khí mạnh khiến cho chư tổ khác xung quanh Cửu Đỉnh Tiên Tông biến sắc.
“Đây là Tuyệt Kiếm!”
Tuyệt Kiếm, không phải kiếm pháp của Cửu Đỉnh Tiên Tông mà là một môn kiếm pháp của Thượng Cổ Kiếm Tông, uy lực không gì sánh nổi, năm đó cao thủ của Thượng Cổ Kiếm Tông tu tập kiếm pháp này, quét ngang cùng cảnh giới.
Kim Hàn thấy Lâm Dịch Đào vừa ra tay thì đã dùng Tuyệt Kiếm, sau khi bất ngờ thì âm thầm vui mừng, dựa vào kiếm pháp này, Dư Khôn chắc chắn phải chết!
Dư Khôn thấy Lâm Dịch Đào xuất thủ thì dùng Tuyệt Kiếm, cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng mà, thân hình hắn lóe lên, một kiếm đâm ra.
Một kiếm này, nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng Lâm Dịch Đào lại cảm thấy một kiếm này không ngừng mở rộng, kiếm khí quét sạch, tràn ngập thiên địa, cho dù có muốn tránh cũng không được, không thể trốn đi đâu được hết.
Tuyệt Kiếm kiếm khí của hắn, lại trở nên cực kỳ nhỏ bé trước mặt một kiếm này.
Lâm Dịch Đào biến sắc, đây là kiếm pháp gì?
Chẳng lẽ là Cửu Kiếm của Cửu Đỉnh Tiên Tông?
Còn nữa, rõ ràng mười ngày trước, Dư Khôn bị Lưu Tinh đánh trọng thương, thế nhưng bây giờ thương thế lại khỏi hẳn? Hơn nữa Tiên Nguyên còn hùng hậu hơn trước đó nhiều lắm!
Rốt cuộc thì chuyện này là như thế nào? !
Lâm Dịch Đào liên tục lui lại, nhưng vẫn chậm một bước, chỉ thấy một kiếm của Dư Khôn đâm trúng cánh tay hắn, cánh tay Lâm Dịch Đào đau xót, kiếm trong tay tranh một tiếng, rơi xuống.
“Ngươi, thương thế của ngươi? !” Lâm Dịch Đào kinh sợ mà nhìn Dư Khôn.
Kim Hàn với mấy người Long Ngạo cũng đều kinh hãi.
Mười ngày trước, Dư Khôn bị Lưu Tinh đánh trọng thương, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, bây giờ thương thế của hắn lại hoàn toàn khỏi hẳn, hơn nữa Tiên Nguyên còn hùng hậu hơn trước đó rất nhiều, rốt cuộc thì chuyện này là như thế nào?
Dư Khôn sắc mặt lạnh nhạt, trường kiếm trong tay không ngừng, thừa cơ tiếp tục công kích Lâm Dịch Đào.
Sau một nén hương, Lâm Dịch Đào bị Dư Khôn một kiếm đâm xuyên ngực, sau đó một chưởng vỗ trúng, từ trong quảng trường bay ra ngoài, Lâm Dịch Đào rơi xuống bên ngoài quảng trường, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi lớn.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Ngắn ngủi một nén hương!
Lâm Dịch Đào bại!
Hơn nữa bị bại triệt để như vậy.
Sắc mặt đám người Kim Hàn khó coi.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới sẽ có kết quả như thế.
Lúc đầu, tối hôm qua, bọn người Kim Hàn tổ chức tiệc, chúc mừng hôm nay Lâm Dịch Đào đại thắng sớm, đến lúc đó chấp chưởng Cửu Đỉnh Tiên Tông, thế nhưng bây giờ, Lâm Dịch Đào chỉ chống đỡ được Dư Khôn một nén hương, sau đó bại.
Lâm Dịch Đào nhìn Dư Khôn, cũng vừa sợ vừa giận, đồng thời lòng như tro nguội, vừa rồi mặc dù Dư Khôn không giết hắn nhưng một kiếm cuối cùng đâm xuyên qua tâm mạch của hắn, sau này chỉ cần hắn thôi động Tiên Nguyên thì tâm mạch của hắn sẽ đau đớn như tê liệt, có thể nói, từ giờ trở đi hắn đã trở thành một nửa phế nhân.
Chu Thành đứng bên cạnh Khâu Linh Ngọc, thấy sư phụ đánh bại Lâm Dịch Đào thì cũng yên lòng.
Nếu không phải sư phụ hắn chiến một trận với Lâm Dịch Đào thì hắn đã lên đường từ mười ngày trước rồi.
Bây giờ, một trận chiến này đã kết thúc, cũng đến lúc hắn lên đường đến Tiên Điện rồi.
Nửa ngày sau.
Bọn người Dư Khôn, Khâu Linh Ngọc, Hồ Khả Hân đưa tiễn, Chu Thành rời khỏi Cửu Đỉnh Tiên Tông.
Lúc Chu Thành rời đi, Khâu Linh Ngọc đưa một cái ngọc phù cho Chu Thành, nói: “Đây là ngọc phù mà năm đó phụ thân ta cho ta, có thể bảo vệ bình an, sư đệ, lần này đi Tiên Điện, một đường hung hiểm, mọi chuyện đều phải cẩn thận.”
Chu Thành nhìn Khâu Linh Ngọc và Hồ Khả Hân, cười nói: “Sư tỷ, các ngươi yên tâm, chờ ta thông qua khảo hạch của Tiên Điện, trở thành đệ tử Tiên Điện, sau này sẽ về thăm các người.”
Chu Thành lại tạm biệt Dư Khôn, sau đó mới phá không rời đi.
Khâu Linh Ngọc nhìn bóng dáng Chu Thành rời đi, cảm thấy trong lòng có chút trống vắng.
Chuyến đi này của Chu Thành, không biết bao nhiêu năm sau hai người mới có thể gặp lại.
Mặc dù Chu Thành mới gia nhập Cửu Đỉnh Tiên Tông hơn một năm, nhưng hình bóng Chu Thành đã in sâu trong lòng nàng, vĩnh viễn không thể nào xóa đi.
“Linh Ngọc, yên tâm đi, chắc chắn sư đệ ngươi sẽ thông qua khảo hạch của Tiên Điện, sẽ trở lại.” Dư Khôn nói với Khâu Linh Ngọc.
Mà sau khi Chu Thành rời khỏi Cửu Đỉnh Tiên Tông, một đường không ngừng chạy tới Tiên Điện.
Muốn đi tới Tiên Điện, phải đi qua mấy chục cái đại lục, trong đó sẽ đi qua Thánh Hỏa đại lục, cho nên khi đi qua Thánh Hỏa đại lục, Chu Thành định sẽ thử tìm Hỗn Độn Chi Hỏa xem sao.
Chu Thành rời khỏi Cửu Đỉnh Tiên Tông, không lâu sau thì tin tức này cũng bị Kim Hàn biết được, Kim Hàn nghi hoặc: “Tiểu tử Chu Thành đó rời khỏi Cửu Đỉnh Tiên Tông?” Sau đó hỏi Lâm Phi: “Có tra ra được là Chu Thành rời khỏi Cửu Đỉnh Tiên Tông là muốn làm gì không?”
Bởi vì Chu Thành được mời gia nhập Tiên Điện, chuyện này quan hệ trọng đại, Dư Khôn nghiêm lệnh bọn người Khâu Linh Ngọc, Lý Dương không được truyền ra ngoài, cho nên cùng ngày, ngoại trừ những người ở đây ra thì người ngoài cũng không biết được chuyện Chu Thành được mời gia nhập Tiên Điện.
Lâm Phi lắc đầu: “Không có tra được, nhưng mà kỳ quái là Chu Thành một mình rời khỏi đây, hơn nữa nhìn dáng vẻ như là muốn đi xa.”
Kim Hàn trầm tư.
Lẽ ra Chu Thành cực kỳ quan trọng với Cửu Đỉnh Tiên Tông, nếu đi ra ngoài lịch luyện thì chắc chắn Dư Khôn phải phái cao thủ đi theo hộ tống mới đúng.
“Kim sư huynh, chúng ta có nên?” Lâm Phi làm thủ thế cắt cổ.
Kim Hàn hai mắt lấp lóe, nghĩ đến cảnh cáo của thúc tổ hắn là Tinh Hải Thượng Nhân, không khỏi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
Một tháng sau, Chu Thành đi qua rừng rậm nguyên thủy lớn nhất Tinh Hải đại lục, đi tới Thánh Hỏa đại lục.
Sau khi đi vào Thánh Hỏa đại lục, Chu Thành ngựa không dừng vó, đi tới chỗ mà Hỗn Độn Chi Hỏa từng xuất hiện.
Không lâu sau, Chu Thành đã đi tới Thánh Hỏa Chi Nguyên.
Thánh Hỏa Chi Nguyên chính là nơi mà Hỗn Độn Chi Hỏa đã từng xuất hiện, Thánh Hỏa đại lục cũng được đặt tên vì cái Thánh Hỏa Chi Nguyên này.
Thánh Hỏa Chi Nguyên cũng không phải là khu vực bình nguyên mà là khu vực cỏ dại mọc um tùm, đầm lầy khắp nơi, độc trùng ẩn hiện, toàn bộ Thánh Hỏa Chi Nguyên không nhìn thấy một chút hỏa diễm nào.
Vừa vào Thánh Hỏa Chi Nguyên, một mùi thối quái dị xông vào mũi, loại mùi thối này là một loại mùi lạ do thi thể các loại độc thú tích lũy trong quanh năm suốt tháng mà hình thành, loại mùi lạ này khiến cho cho người ta ngửi một cái là muốn nôn mửa, nếu là cao thủ bình thường đi vào Thánh Hỏa Chi Nguyên này thì sợ là sẽ bị mùi này làm cho choáng váng.
Nhìn Thánh Hỏa Chi Nguyên mênh mông trước mắt, Chu Thành nhướng mày, mặc dù bất diệt tiên thể của hắn không sợ độc vật, khí độc ở nơi này, nhưng mà bây giờ hắn phải làm như thế nào để tìm được Hỗn Độn Chi Hỏa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận