Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 384: Tạm thời chen vào top mười?

Thấy tất cả đệ tử dự thi của Quần Tinh Tiên Môn và tất cả đệ tử dự thi của Ám Ảnh Lâu đều bị giết, vẫn lạc sạch sẽ, tất cả điểm tích lũy về không, đám người đang có mặt ở đây kinh ngạc, ánh mắt nhìn Ngô Văn Lâm, có thương hại, có không hiểu, có tiếc nuối, có cười trên nỗi đau của người khác.
Ngô Văn Lâm cảm nhận được ánh mắt thương hại của đám người đang có mặt ở đây, sắc mặt vốn khó coi càng khó coi hơn.
Trương Chân Tử của Vân Tiên Tông thấy tất cả đệ tử dự thi của Quần Tinh Tiên Môn cũng đều bị giết sạch, trong lòng nở hoa, bởi vì Vương Hồng vừa chết, môn hạ đệ tử hắn Trương Như sẽ xếp thứ nhất.
Bây giờ, Trương Như chính là đệ nhất giải thi đấu tiên môn lần này.
Nhìn hai chữ Trương Như đứng đầu bảng quang mang loá mắt, Trương Chân Tử nhìn rất thuận mắt, rất dễ chịu.
Nếu không phải hai người Ngô Văn Lâm và Tưởng Phong hai người ở ngay bên cạnh, hắn cũng muốn cười to một phen.
Tinh Hải Thượng Nhân thấy tất cả đệ tử dự thi của Quần Tinh Tiên Môn và Ám Ảnh Lâu lần lượt vẫn lạc sạch sẽ, nhướng mày, trực giác của hắn nói cho hắn biết, chuyện này không có đơn giản như vậy.
Giải thi đấu tiên môn lần trước, mặc dù cũng có đệ tử dự thi vẫn lạc nhưng xưa nay chưa từng xảy ra chuyện tất cả đệ tử dự thi của một tông môn đều vẫn lạc.
Càng không thể nào có chuyện tất cả đệ tử dự thi của hai cái tông môn đồng thời vẫn lạc sạch.
Hơn nữa cũng không phải đệ tử dự thi bình thường vẫn lạc mà là đệ tử có hi vọng cướp đoạt quán quân.
Theo Tinh Hải Thượng Nhân, giải thi đấu tiên môn lần này, Vương Hồng là người có thể đạt được quán quân nhất.
Hiện trường, rất nhiều cao thủ cũng đều rơi vào trầm tư.
Đúng lúc này, đột nhiên, người đứng đầu bảng lại phát ra một tiếng nổ.
Tất cả mọi người kinh ngạc, nhìn bảng danh sách, đợi nhìn thấy tên đệ tử bạo tạc lần này thì đều ngây người.
Trong lòng đang nở hoa, Trương Chân Tử nhìn thấy tên đệ tử bạo tạc thì hai mắt cứng lại, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, hắn nhìn chằm chặp cái tên đang từ từ biến mất trên bảng danh sách.
Lần này, đệ tử bạo tạc biến mất chính là Trương Như của Vân Tiên Tông.
Lúc đầu, Vương Hồng bị giết, Trương Như đã trở thành đứng đầu bảng, bây giờ cũng đang từ từ biến mất.
“Không, không thể nào!” Trương Chân Tử nắm chặt song quyền, cánh tay nổi gân xanh, hắn hai mắt sát ý kinh người.
Thế nhưng là ngay sau đó, lại là một tiếng bạo tạc, đám người nhìn lại, lần này vẫn là đệ tử dự thi của Vân Tiên Tông.
Đám người thấy thế thì đều sắc mặt quái dị.
Chẳng lẽ tất cả đệ tử dự thi của Vân Tiên Tông cũng phải chịu chung số phận, vẫn lạc sạch như Quần Tinh Tiên Môn, Ám Ảnh Lâu?
Giống như ấn chứng suy nghĩ trong lòng của mọi người, lúc này, lại là một tiếng nổ.
Đệ tử dự thi thứ ba của Vân Tiên Tông vẫn lạc!
Ngay sau đó, tiếng nổ dày đặc vang lên.
Cái thứ tư, cái thứ năm, cái thứ sáu, cái thứ bảy.
Mỗi một lần bạo tạc đều như là nổ trên ngực Trương Chân Tử, trái tim của hắn đang run rẩy.
Thứ chín!
Khi tiếng nổ vang lên lần thứ chín, Trương Chân Tử như muốn hôn mê.
Bây giờ, rốt cục hắn cảm nhận được cảm nhận của Ngô Văn Lâm và Tưởng Phong khi nhìn môn hạ đệ tử của mình biến mất từng người.
Nhưng là sau người thứ chín thì lại ngừng lại.
Tất cả mọi người chờ một hồi, lại vẫn không thấy đệ tử thứ mười của Vân Tiên Tông vẫn lạc.
Trương Chân Tử thấy tên của đệ tử cuối cùng của Vân Tiên Tông không có biến mất khỏi bảng danh sách, trong lòng có chút may mắn đồng thời cũng sát ý ngập trời.
“Nếu để cho ta điều tra ra được là ai làm, ta muốn cho hắn sống không bằng chết!” Trương Chân Tử gầm thét trên đài.
Lần này, hắn đã không để ý phong phạm gì nữa.
“Nếu để cho ta điều tra ra được là ai giết đệ tử Quần Tinh Tiên Môn ta, ta muốn diệt cửu tộc hắn!” Ngô Văn Lâm căm hận kêu to.
Tưởng Phong cũng căm hận nói: “Nếu như bị ta điều tra ra là ai làm, ta muốn rút gân lột da, chặt xương gọt thịt hắn!”
Cảm nhận được sát ý của ba người Trương Chân Tử, Ngô Văn Lâm, Tưởng Phong, tất cả mọi người căng thẳng trong lòng.
Ba người Trương Chân Tử đều là bá chủ đỉnh phong Tinh Hải đại lục, ba người vừa buông lời, đương nhiên không phải nói chơi.
“Đệ tử dự thi của Quần Tinh Tiên Môn, Vân Tiên Tông, Ám Ảnh Lâu đều bị giết, nếu không phải đàn thú thì sẽ là ai? Ai có thực lực này?”
Rất nhiều cao thủ bàn tán.
Có không ít người thỉnh thoảng nhìn về phía Dư Khôn.
Đột nhiên, trên đài hội nghị, một vị tông chủ nói: “Vương Hồng, Trương Như, Giang Tuấn lần lượt bị giết, không phải là Chu Thành làm chứ? Chu Thành lần lượt săn giết đàn thú mấy lần, Chu Thành có thực lực này!”
Hiện trường yên tĩnh lại.
Lúc trước, không ít người có ý nghĩ này, chỉ là không dám nói ra, bây giờ, giấy bị xuyên thủng, Dư Khôn thành cái đích bị người ta chỉ trích.
Ba người Ngô Văn Lâm, Trương Chân Tử, Tưởng Phong nhất thời nhìn về phía Dư Khôn, ánh mắt bất thiện.
Dư Khôn nhìn vị tông chủ đó, cười lạnh nói: “Mẹ nó, người đánh rắm, Trần cẩu, ta nói là Băng Tông các ngươi làm!”
“Giải thi đấu tiên môn lần này, thực lực tổng hợp của đệ tử dự thi của các ngươi mạnh nhất.”
“Ngươi đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi có chủ ý gì, ngươi có thù với ta, ngươi chỉ muốn mượn tay người khác diệt Cửu Đỉnh Tiên Tông ta thôi?”
Băng Tông cũng là thế lực đỉnh cấp trong Tinh Hải đại lục, tông chủ Băng Tông Trần Băng bị Dư Khôn mắng thành Trần cẩu, không khỏi giận tím mặt.
“Tốt, việc này mọi người đừng tự suy đoán, đến lúc đó ta sẽ cho người tra rõ ràng.” Tinh Hải Thượng Nhân mở miệng, ngắt lời Trần Băng.
Trần Băng nghe vậy cũng không nói gì.
Lúc này, sơn cốc tiên môn, Chu Thành lạnh lùng nhìn mấy chục thi thể nằm dưới đất, cất Yêu Vương Đao và Huyết Hải Ma Nhận.
Mấy tên đệ tử Cửu Đỉnh Tiên Tông Phượng Thải Linh, Băng Phong, Long Ngạo nhìn Chu Thành, đều hoảng sợ.
Đặc biệt là Long Ngạo, sau khi tỉnh lại nhìn thấy tình cảnh trước mắt, suýt chút bị dọa ngất đi lần nữa.
Chu Thành nhìn mấy người Phượng Thải Linh một chút, sau đó phá không mà đi.
Thấy Chu Thành rời đi, mấy người Phượng Thải Linh, Băng Phong đều có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Bọn họ nhìn thi thể đầy đất xung quanh, đến bây giờ, bọn họ còn khó mà tin tưởng những gì vừa mới xảy ra trước mắt là thật.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai sẽ nghĩ Chu Thành dựa vào lực lượng một người giết hơn mười vị đệ tử dự thi của mấy đại tông môn.
“Rốt cục ma đầu đó cũng rời đi rồi?” Long Ngạo cố gắng đứng dậy, run giọng nói.
Nghe Long Ngạo gọi Chu Thành là ma đầu, Phượng Thải Linh nhướng mày, nhưng cũng không nói gì, nuốt đan dược, khôi phục một chút, phá không rời đi.
Mấy người Băng Phong, Long Ngạo cũng đều lần lượt rời đi.
Nơi này, bọn họ chỉ hận không thể lập tức thoát đi, càng xa càng tốt.
Sau khi Chu Thành rời đi, cũng không có cố ý tìm kiếm đàn thú, mà là tùy ý săn giết, ven đường gặp phải hung thú, Chu Thành đều là một đao chém giết.
Cho nên, xếp hạng của Chu Thành cũng từng bước lên cao.
Sau một tiếng, Chu Thành đã lọt vào top hai mươi.
Không đến hai giờ, đã vào top mười.
Ngô Văn Lâm, Trương Chân Tử, Tưởng Phong thấy Chu Thành lọt vào top mười, sắc mặt tất nhiên là không dễ nhìn, mà Dư Khôn lại cười đến không ngậm miệng được.
Ngô Văn Lâm thấy Dư Khôn cười đến không ngậm miệng được, gằn giọng kỳ quặc nói: “Chỉ là tạm thời vào top mười mà thôi, có thể bảo trì đến cuối cùng hay không còn chưa chắc.”
Nhưng nửa giờ sau, Chu Thành từ top mười đi tới top năm, hơn nữa điểm tích lũy đang không ngừng tới gần top bốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận