Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 138: HÁCH THÁI PHÓ

Nghe được vị hộ vệ kia quát tháo, các đệ tử đại gia tộc đến bái phỏng Hách phủ không khỏi nhìn lại.
“Tiểu tử này không biết là đệ tử ngớ ngẩn của gia tộc nào, vậy mà muốn dựa vào tín vật để chen ngang! Chúng ta ai không có tín vật!” Một vị đệ tử gia tộc nhịn không được chế nhạo cười nói.
“Nói không chừng là đến từ nơi nào đó, lần đầu tới kinh thành, không biết được quy củ của Hách phủ cũng là chuyện bình thường.” Một vị đệ tử cười nói.
Trong cuộc bàn luận của mọi người, Chu Thành nhìn hộ vệ kia: “Lỗ tai ta không có điếc, nhưng mà, ngươi khẳng định đầu óc ngươi không có vấn đề?”
Ngươi khẳng định đầu óc ngươi không có vấn đề? !
Lời Chu Thành vừa nói, rõ ràng truyền vào tai của mọi người xung quanh.
Tất cả mọi người khẽ giật mình.
Hộ vệ kia nghe vậy, sầm mặt lại, lạnh lùng: “Tiểu tử, xem ra là ngươi đến để kiếm chuyện!” Nói đến đây, tiến lên một bước, dựng tay vào bả vai Chu Thành, muốn quăng Chu Thành bay ra đi.
Ngay lúc hắn nghĩ rằng là quăng Chu Thành bay ra, Chu Thành lại đứng ở nơi đó, không nhúc nhích tí nào.
Hộ vệ kinh ngạc.
Hắn nhìn Chu Thành, cười lạnh: ” Chả trách dám đến Hách phủ để kiếm chuyện, nhưng mà, tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng là ngươi có chút thực lực à.” Hắn mới nói được cái này, đột nhiên, một luồng sức mạnh kinh người từ bả vai Chu Thành điên cuồng bắn ra.
Luồng sức mạnh này, cực kỳ mạnh mẽ, trong nháy mắt liền đem hộ vệ kia chấn động đến bay ngược ra ngoài.
Hắn hung hăng đập vào trên bục đá trước đại môn Hách phủ.
Với một tiếng động lớn, cái tảng đá sư tử lớn kia bị hất văng và lăn quay.
Sau một trận kinh ngạc ngắn ngủi, hộ vệ của Hách phủ kịp phản ứng, đều rút đao ra, ngay lúc hộ vệ Hách phủ muốn ra tay với Chu Thành, đột nhiên, có người quát: “Dừng tay!”
Đám người nhìn lại, chỉ thấy đứng ở phía xa, mấy người nam nữ trẻ tuổi cưỡi chiến mã tới.
Hộ vệ Hách phủ nhìn người tới, không khỏi nhanh chóng tới trước, nhao nhao hành lễ.
“Đại thiếu gia!”
“Tam tiểu thư!”
Người trẻ tuổi dẫn đầu, chính là con trai Hách thái phó của Hách phủ Hách Thiên Trọng.
“Có chuyện gì xảy ra? !” Hách Thiên Trọng trầm giọng hỏi.
Hắn nhìn thoáng qua hộ vệ bị đánh bay đến thềm đá và trọng thương trước đại môn, lúc này, hộ vệ kia cả người đều là máu, đã ngất đi.
Mấy vị hộ vệ của Hách phủ thấy Hách Thiên Trọng hỏi, nhanh chóng đem việc vừa rồi bẩm báo.
Hách Thiên Trọng nghe xong, nhìn về phía Chu Thành, ánh mắt không chút thiện cảm, nhưng mà, lúc hắn nhìn thấy ngọc bội trong tay Chu Thành, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, hắn nghi hoặc: “Ngươi đem ngọc bội cho ta xem một chút.”
Chu Thành dừng lại một chút, đem ngọc bội ném cho đối phương.
Hách Thiên Trọng nhìn ngọc bội trong tay, vẻ mặt kinh nghi, mà Tam muội Hách Nhu bên cạnh hắn nhìn ngọc bội kia, cũng đều kinh ngạc nói: “Ngọc bội này, không phải là cái phụ thân thường xuyên đeo ở trên người sao?”
Nhưng mà bây giờ, làm sao lại ở trong tay người trẻ tuổi áo lam này?
“Ngươi là ai? Ngươi làm thế nào có được ngọc bội này? Ngọc bội này là ai đưa cho ngươi?” Hách Nhu liên tiếp hỏi, đôi mắt xinh đẹp nghi ngờ nhìn Chu Thành.
“Ta làm thế nào có được ngọc bội này, cũng không cần phải nói cho ngươi.” Chu Thành mở miệng nói.
“Ngươi!” Hách Nhu không nghĩ tới ngay cả mình tra hỏi, người trẻ tuổi áo lam này cũng dám chống đối chính mình.
Hách Thiên Trọng giơ tay lên một cái, cản Hách Nhu lại, nói ra: “Chúng ta vào bẩm báo với phụ thân trước, xem phụ thân nói thế nào.” Sau đó mang theo muội muội Hách Nhu tiến vào Hách phủ.
Lúc Hách Nhu đi qua trước mặt Chu Thành, trừng Chu Thành một chút, nói với hộ vệ Hách phủ xung quanh: “Canh chừng tiểu tử này cẩn thận cho ta, không được để hắn chạy trốn.”
“Vâng, Tam tiểu thư!” Hộ vệ Hách phủ đáp.
Sau khi hai người Hách Thiên Trọng, Hách Nhu tiến vào Hách phủ, lúc biết được phụ thân Hách Sơn đang ở đại sảnh, đi đến hướng đại sảnh.
Lúc này, Hách thái phó Hách Sơn đang ở đại sảnh tiếp đãi thái tử Viên Phong Hoa.
“Không lâu nữa chính là thi đấu tranh bá vương triều, nếu như thái tử điện hạ có thể đoạt nằm trong mười vị trí đầu, tất nhiên sẽ củng cố chi uy của Tứ Hải vương triều ta.” Hách thái phó Hách Sơn cười nói.
Viên Phong Hoa lắc đầu nói ra: “Muốn có tên trong mười người đứng đầu, nói nghe thì dễ, các đại vương triều thiên tài như cá chép sang sông, chút thực lực ấy của ta, căn bản không tính là gì, đừng nói mười vị trí đầu, sợ là ngay cả hai mươi vị trí đầu đều không vào được.”
Hách Sơn kinh ngạc, thái tử Viên Phong Hoa được vinh dự là đệ nhất Tứ Hải vương triều, luôn luôn khí phách phong hoa, tự phụ rất cao, làm sao đột nhiên thay đổi thành như vậy?
“Thái tử quá khiêm tốn.” Hách Sơn cười nói.
“Đây không phải quá khiêm tốn.” Viên Phong Hoa lắc đầu: “Chí ít, ta biết có một người, ta cùng hắn so sánh, thực lực của ta còn kém quá xa.”
Hách Sơn càng kinh ngạc: “Tại sao Thái tử lại nói như vậy?”
Viên Phong Hoa suy nghĩ, đang muốn đề cập đến chuyện của Chu Thành, liền thấy hai huynh muội Hách Thiên Trọng, Hách Nhu từ ngoài đại sảnh đi đến.
Hai huynh muội Hách Thiên Trọng, Hách Nhu nhanh chóng tới trước hành lễ với Viên Phong Hoa một cái, sau đó nói với Hách Sơn: “Phụ thân đại nhân, bên ngoài có một thiếu niên cầm ngọc bội của người, nói muốn gặp người.”
“Cầm ngọc bội của ta?” Hách Sơn nghi hoặc.
Lúc này, Hách Thiên Trọng lấy ra ngọc bội Chu Thành cầm tới.
Hách Sơn xem xét ngọc bội kia, lấy làm kinh hãi, vội vàng đoạt lấy ngọc bội trong tay Hách Thiên Trọng, sau đó lại cầm lấy ngọc bội của mình thường xuyên đeo bên người.
Hai người Hách Thiên Trọng, Hách Nhu thấy phụ thân Hách Sơn lấy ngọc bội của mình và ngọc bội Chu Thành cầm tới giống nhau như đúc, đều là kinh ngạc.
Hách Sơn cầm ngọc bội của mình so sánh với ngọc bội của Chu Thành, càng xem càng kích động, đồng thời trong miệng kích động lẩm bẩm: “Là thật, giống nhau như đúc, giống nhau như đúc.”
“Song Long Bội, một khối Song Long Bội khác!”
Hắn kích động hỏi Hách Thiên Trọng: “Thiếu niên kia bây giờ còn đang bên ngoài phủ ư?”
“Vẫn còn ở đó.” Hách Thiên Trọng vọi vàng hồi đáp.
“Nhanh, mau mời hắn vào.” Hách Sơn kích động nói.
Hai huynh muội Hách Thiên Trọng, Hách Nhu mặc dù khó hiểu, nhưng mà cũng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng bước ra đại sảnh, đi mời Chu Thành.
Thái tử Viên Phong Hoa thấy bộ dáng kích động của Hách Sơn, cũng là nghi hoặc, hỏi: “Hách thái phó, ngươi đây là?”
Hách Sơn hít thật sâu một hơi, nén kích động trong lòng xuống, cười nói với thái tử Viên Phong Hoa: “Vừa rồi thất lễ, để thái tử điện hạ chê cười.”
Viên Phong Hoa cười nói: “Không sao.” Cũng không hỏi nhiều, chỉ là, trong lòng hắn hiếu kỳ, không biết thiếu niên kia là người phương nào, mà khiến Hách thái phó Hách Sơn kích động như vậy.
Rất nhanh, hai người Hách Thiên Trọng, Hách Nhu liền dẫn Chu Thành đi đến.
Viên Phong Hoa nhìn thấy người được đưa vào cũng chỉ là một thiếu niên 13~14 tuổi thời, càng là kinh ngạc.
Sau khi Hách Thiên Trọng dẫn Chu Thành đi vào, giới thiệu nói với Chu Thành: “Vị này là thái tử điện hạ của Tứ Hải vương triều chúng ta, vị này là gia phụ của ta.”
Chu Thành nhìn Viên Phong Hoa một chút, cũng không hành lễ, mà là ôm quyền nói với Hách Sơn: “Chu Thành tham kiến Hách thái phó.”
Chu Thành!
Viên Phong Hoa nghe xong, toàn thân đại chấn, hai mắt trừng lớn, nhìn Chu Thành: “Ngươi chính là Chu Thành? !”
Hai huynh muội Hách Thiên Trọng, Hách Nhu thấy thái tử Viên Phong Hoa phản ứng, đều ngạc nhiên, thái tử chẳng lẽ quen biết vị thiếu niên này?
Chu Thành nhẹ gật đầu với Viên Phong Hoa.
Viên Phong Hoa lộ ra vẻ rất kích động, tiến lên ôm quyền nói: “Viên Phong Hoa tham kiến Chu Thành thiếu hiệp.”
Thấy thái tử Viên Phong Hoa kích động ôm quyền hành lễ với Chu Thành, hai người Hách Thiên Trọng, Hách Nhu mắt trợn tròn.
Ngược lại là Hách Sơn không ngạc nhiên, mà là vẻ mặt kích động tiến lên, vỗ vỗ vào vai Chu Thành: “Tốt, tốt! Ngươi chính là Chu Thành đệ tử quan môn của đại ca ta Tinh Diệu.”
Tinh Diệu, họ Hách, tên đầy đủ là Hách Tinh Diệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận