Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện
Chương 501: Chu Uy đến Tiên Giới (Đại kết cục)
Nhưng mà nhìn Tam Sắc Ma Thủy ngập trời trước mặt, Chu Thành lại không chút hoang mang, trên người có quang mang lóe lên, một hạt châu hình vuông bay ra.
Khi hạt châu hình vuông này bay ra thì mọi người có cảm giác như là thiên địa trở nên sáng hơn rất nhiều.
Nhìn thấy hạt châu hình vuông, Hồng Vô đại chấn, vẻ đắc ý trên mặt biến mất không còn chút gì nữa:
“Đó là, Tịnh Thế Ma Phương!”
“Không sai, Tịnh Thế Ma Phương.”
Chu Thành nói.
Tịnh Thế Ma Phương, cùng là Sáng Thế Ngũ Bảo giống như Ma Bình, hơn nữa vừa khéo thuộc tính của nó còn khắc chế Ma Bình.
Tịnh Thế Ma Phương bay ra, vô cùng vô tận lực lượng Tịnh Thế tuôn ra, Tam Sắc Ma Thủy cực kì kinh khủng có thể ăn mòn hết thảy bị lực lượng Tịnh Thế của Tịnh Thế Ma Phương bao phủ, không ngừng bốc hơi thành hơi khói, cuối cùng tiêu tán trong thiên địa.
Cho dù Tam Sắc Ma Thủy có nhiều và có mãnh liệt như thế nào đi nữa thì từ đầu đến cuối vẫn không thể nào đột phá được lực lượng Tịnh Thế của Tịnh Thế Ma Phương.
Hơn nữa, lực lượng Tịnh Thế của Tịnh Thế Ma Phương càng ngày càng mở rộng ra hơn.
Tam Sắc Ma Thủy lại theo đó mà không ngừng thu nhỏ lại.
Nhìn lực lượng Tịnh Thế của Tịnh Thế Ma Phương không ngừng tới gần mình, Hồng Vô vừa sợ vừa giận, thời khắc này, hắn luống cuống, vừa rồi dù biết Chu Thành có thể khống chế thời không làm cho thời không hoàn toàn đình chỉ nhưng hắn cũng không có luống cuống như bây giờ.
Bởi vì toàn bộ lực lượng của hắn đều bắt nguồn từ Hắc Ám và tà ác, chỉ cần Hắc Ám và tà ác bất diệt, chỉ cần còn có một tia Hắc Ám và tà ác còn tồn tại trên thế gian này thì hắn sẽ bất diệt. Thế nhưng bây giờ Tịnh Thế Ma Phương có thể tịnh hóa hết thảy Hắc Ám và tà ác.
Trong lúc kinh hoảng, Hồng Vô gầm thét, điên cuồng vận chuyển Chúa Tể chi lực, liều mạng thôi động Ma Bình, Tam Sắc Ma Thủy đổ ra từ Ma Bình lại biến thành tứ sắc!
Tứ Sắc Ma Thủy, tiểu ngưu và bọn người Ngô Tất chưa từng nghe nói tới, thế nhưng bây giờ Tứ Sắc Ma Thủy chân thật hiện ra ngay trước mắt của mọi người.
Ma lực và khả năng ăn mòn của Tứ Sắc Ma Thủy mạnh hơn Tam Sắc Ma Thủy nhiều. Dưới lực lượng ma lực và lực lượng ăn mòn kinh khủng của Tứ Sắc Ma Thủy, lực lượng Tịnh Thế của Tịnh Thế Ma Phương lại tạm thời bị ngăn cản, không thể nào tới gần Hồng Vô.
Hồng Vô vui vẻ.
Chu Thành nhìn thấy Hồng Vô vui vẻ, chín đại thuộc tính của tiên căn đồng thời bộc phát.
Lập tức, Tịnh Thế Ma Phương như là một vầng mặt trời vuông lớn, quang mang ngàn vạn trượng.
Dưới lực lượng Tịnh Thế của Tịnh Thế Ma Phương, Tứ Sắc Ma Thủy bốc hơi lần nữa.
Hơn nữa lần này, lực lượng Tịnh Thế của Tịnh Thế Ma Phương lấy tốc độ nhanh hơn tới gần Hồng Vô.
Sắc mặt Hồng Vô biến đổi lớn, thế nhưng lần này cho dù hắn có điên cuồng thôi động Ma Bình như thế nào đi nữa thì Tứ Sắc Ma Thủy vẫn không thể nào ngăn cản được lực lượng Tịnh Thế của Tịnh Thế Ma Phương.
Sắc mặt Hồng Vô đỏ lên như cà chua, trong tiếng gầm rống tức giận, từng đạo Chúa Tể pháp tắc không ngừng bay từ trong cơ thể ra.
Mọi người đang có mặt ở đây đều biết, bây giờ Hồng Vô chuẩn bị liều mạng.
Bởi vì nếu như Chúa Tể pháp tắc đứt gãy thì rất khó chữa trị, cho nên rất ít Chúa Tể gọi Chúa Tể pháp tắc ra, không đến lúc tối hậu quan đầu thì không có Chúa Tể nào sẽ gọi Chúa Tể pháp tắc ra để công kích.
Đương nhiên, nếu như gọi Chúa Tể pháp tắc ra, đòn công kích được Chúa Tể pháp tắc gia trì sẽ tăng cường rất nhiều.
Từng sợi Chúa Tể pháp tắc quấn quanh bốn phía xung quanh người Hồng Vô.
Mỗi một sợi Chúa Tể pháp tắc đều thô mấy trăm mét.
Hơn nữa số lượng lớn Chúa Tể pháp tắc của Hồng Vô lại có hơn một ngàn vạn!
Một ngàn vạn sợi Chúa Tể pháp tắc!
Nhìn thấy Chúa Tể pháp tắc của Hồng Vô lít nha lít nhít che khuất bầu trời, bọn người Ngô Tất kinh hãi không thôi.
Phải biết, một vị Chúa Tể có thể tu luyện ra một trăm vạn sợi Chúa Tể pháp tắc thì đã rất hiếm thấy rồi, đủ để kinh diễm Tiên Giới, thế nhưng Hồng Vô lại có ròng rã một ngàn vạn sợi!
“Chu Thành, hôm nay có ngươi không có ta!”
Hồng Vô điên cuồng nói:
“Cho dù ta có chết thì cũng phải kéo ngươi đi theo!”
Một ngàn vạn sợi Chúa Tể pháp tắc bộc phát ra lực lượng kinh khủng.
Nhìn Hồng Vô đang điên cuồng, sắc mặt Chu Thành vẫn bình tĩnh, từng sợi Chúa Tể pháp tắc cũng bay ra từ trong cơ thể hắn.
Khi Chúa Tể pháp tắc của Chu Thành bay ra, mọi người cảm thấy sắc trời tối xuống.
Trong nháy mắt khi tất cả mọi người nhìn thấy Chúa Tể pháp tắc của Chu Thành thì đều cảm thấy không thể tin nổi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, tại sao lại có chuyện như thế được!
Cho dù là Ngô Tất hay là một đám Chúa Tể Ma Thần nếu không thể nào tin vào cảnh tượng vừa xuất hiện trước mặt mình.
Ngay cả tiểu ngưu thì khi nhìn thấy Chúa Tể pháp tắc như trụ trời của Chu Thành cũng khiếp sợ.
Hồng Vô cũng há to mồm mà nhìn Chúa Tể pháp tắc thô vài dặm, như trụ chống trời, chọc thẳng vào thương khung của Chu Thành.
Cái này, đây là Chúa Tể pháp tắc sao?
Hơn nữa Chúa Tể pháp tắc của Chu Thành không ngừng tuôn ra, đạt đến chín nghìn chín trăm chín mươi chín vạn!
Chỉ kém một vạn nữa là một trăm triệu!
Chúa Tể pháp tắc của Hồng Vô đạt đến một ngàn vạn thì đã che khuất bầu trời, suýt chút nữa là che kín toàn bộ không gian xung quanh.
Thế nhưng bây giờ của Chu Thành lại là chín nghìn chín trăm chín mươi chín vạn!
Chúa Tể pháp tắc của Chu Thành đột nhiên động.
Vọt thẳng tới đập vào Chúa Tể pháp tắc của Hồng Vô.
Oanh!
Chúa Tể pháp tắc thô vài trăm mét của Hồng Vô bị bắn bay, vỡ thành vô số mảnh trong nháy mắt.
Trước mặt Chúa Tể pháp tắc của Chu Thành, Chúa Tể pháp tắc của Hồng Vô cực kỳ yếu ớt.
Thấy Chu Thành dùng phương thức dã man như thế, bá đạo như thế, trực tiếp khu động Chúa Tể pháp tắc đánh gãy Chúa Tể pháp tắc của Hồng Vô, mọi người sợ hãi đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc.
Chu Thành ánh mắt lạnh lẽo, Chúa Tể pháp tắc tiếp tục dùng thế phá hủy hết thảy đánh thẳng tới chỗ Hồng Vô.
Chúa Tể pháp tắc của Hồng Vô tiếp tục đứt đoạn.
Cùng lúc đó, lực lượng Tịnh Thế của Tịnh Thế Ma Phương đã tới gần Hồng Vô.
Hắc Ám trên người của Hồng Vô không ngừng bị tịnh hóa.
Từng luồng khói đen không ngừng từ trong cơ thể Hồng Vô bay lên.
Hồng Vô kêu thê lương thảm thiết không thôi.
Trong mơ hồ, một đạo ma ảnh như ẩn như hiện, hai tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên làm cho những người xung quanh nghe mà run rẩy.
Lúc này, Tịnh Thế Ma Phương đi tới đỉnh đầu Hồng Vô.
Hồng Vô định chạy trốn nhưng bị lực lượng của Tịnh Thế Ma Phương bao phủ, Hồng Vô hoàn toàn không thể ngưng tụ lực lượng của mình.
Tịnh Thế Ma Phương không ngừng quán chú lực lượng tịnh hóa, không ngừng tịnh hóa, khói đen không ngừng bốc ra từ người Hồng Vô, như là sóng biển, sau đó tiêu tán giữa thiên địa, biến mất không còn tăm tích.
Thấy lực lượng Hắc Ám trên người Hồng Vô không ngừng bị tịnh hóa, một đám Chúa Tể Ma Thần hoảng sợ, bối rối.
“Các ngươi còn không xuất thủ!”
“Tất cả xuất thủ cho ta, giết hắn!”
Hồng Vô khàn giọng quát.
Nhưng mà đám Chúa Tể Ma Thần lại không ai dám xuất thủ công kích Chu Thành.
Quanh người Chu Thành có lực lượng Tịnh Thế bảo vệ, đừng nói bọn họ hoàn toàn không thể nào tới gần, cho dù bọn họ có thể tới gần được thì cũng sẽ bị tịnh hóa đến chết.
Chỉ với Chúa Tể pháp tắc lít nha lít nhít như trụ chống trời của Chu Thành thì đã đủ để khiến cho chân bọn họ như nhũn ra.
Hồng Vô vẫn không ngừng bị tịnh hóa.
Ma Bình không còn lực lượng của hắn gia trì, trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Rốt cục có Chúa Tể Ma Thần không áp chế được sợ hãi trong lòng nữa mà quay đầu chạy trốn.
Nhưng mà vị Chúa Tể Ma Thần này vừa mới chạy trốn thì mấy vạn sợi Chúa Tể pháp tắc của Chu Thành đã phá không bay lên, đánh cho đối phương nổ tung trong nháy mắt.
Dù như thế thì vẫn có Chúa Tể Ma Thần không ngừng chạy trốn.
Đương nhiên, đều không ngoại lệ, những Chúa Tể Ma Thần này vừa mới chạy trốn thì bị đánh nổ ngay lập tức.
Hắc Ám chi lực của Hồng Vô cực kỳ mênh mông, bị Tịnh Thế Ma Phương tịnh hóa, kéo dài một giờ mà vẫn có ma khí và Hắc Ám chi khí kinh khủng tuôn ra.
Lực lượng Hắc Ám trong cơ thể Hồng Vô như là vực sâu, giống như là lấy mãi không hết.
Hai giờ trôi qua.
Vẫn là như thế.
Ngay cả tiểu ngưu cũng cảm thấy kinh hãi.
Tịnh Thế Ma Phương là một trong số Sáng Thế Ngũ Bảo, Hắc Ám bình thường chỉ bị Tịnh Thế Ma Phương chiếu một cái là sẽ lập tức tiêu tán, thế nhưng bây giờ đã hai giờ mà lực lượng Hắc Ám Hồng Vô vẫn bành trướng như thế.
Ba giờ trôi qua.
Lực lượng Hắc Ám trong cơ thể Hồng Vô vẫn tiếp tục tuôn ra.
Nửa ngày sau.
Vẫn là như thế.
Bóng đêm giáng lâm.
Tiếng kêu thảm thiết đau đớn của Hồng Vô vẫn còn vang dội trong đêm tối.
Đến đêm qua đi.
Ánh mặt trời chiếu sáng.
Rốt cục Hắc Ám trên người Hồng Vô cũng bắt đầu yếu bớt.
Lại là một ngày trôi qua.
Rốt cuộc Hắc Ám trên người Hồng Vô mới như ngọn nến trước gió, bắt đầu chập chờn, cuối cùng tiêu tán.
Theo Hắc Ám và tà ác trên người Hồng Vô bị tịnh hóa hoàn toàn, Hồng Vô xụi lơ dưới đất, Chu Thành đi tới trước mặt Hồng Vô, nhìn dáng vẻ gần đất xa trời của Hồng Vô, mặt không thay đổi giơ Cửu Giới Đỉnh trong tay lên, đập mạnh xuống.
Đông!
Hồng Vô bị đánh lún vào trong lòng đất.
Đến khi hắn giơ Cửu Giới Đỉnh lên thì bên dưới chỉ còn lại một vũng máu.
Nhưng mà như vậy mà Chu Thành vẫn chưa dừng lại, hắn vươn tay hút lấy vũng máu đó vào trong tay, Hỗn Độn Chi Hỏa toát ra, đốt cho vũng máu đó cháy sạch sẽ.
Hồng Vô hoàn toàn biến mất giữa thiên địa.
Bóng đêm yên tĩnh.
Chu Thành đứng trên bầu trời Hỗn Độn Thành, nhìn chân trời phương xa.
Lúc này, đã qua một trăm năm kể từ trận chiến với Hồng Vô.
Sau khi Hồng Vô chết, hắn và tiểu ngưu giải cứu Chúa Tể nhân tộc và Tiên Vương nhân tộc bị cầm tù.
Dưới sự cố gắng của một đám Chúa Tể, Tiên Vương nhân tộc, rốt cuộc Ma Thần nhất tộc cũng bị thanh trừ sạch sẽ.
Bây giờ Tiên Giới đã triệt để yên ổn, vui vẻ phồn vinh.
Chu Thành không khỏi nhớ tới phụ mẫu Chu Uy, Lạc Thủy và đại ca Chu Lập ở hạ giới.
Không biết bây giờ mấy người bọn họ sống như thế nào rồi?
Chu Thành lại nhớ tới đủ thứ ở Địa Cầu kiếp trước.
Trước khi xuyên qua, hắn vốn là một học sinh cấp ba ở Địa Cầu.
Ở Địa Cầu hắn cũng có người nhà.
Với cảnh giới của Chu Thành bây giờ, hắn cũng biết Địa Cầu và Tiên Giới mà hắn đang ở bây giờ ở trong hai thời không khác nhau.
Sau này, chờ hắn triệt để nắm lực lượng thời không trong tay, hắn sẽ trở lại Địa Cầu xem thử.
Một ngày này.
Tiên Giới, trên không Bích Long Hải đột nhiên có mấy người rơi xuống.
Mấy người này rơi xuống khu vực rừng rậm trên hải đảo nào đó.
Mấy người đó chính là mấy người Chu Uy, Lạc Thủy, Chu Lập từ hạ giới đi vào Tiên Giới.
Một hồi sau, mấy người hồi tỉnh, đứng dậy, nhìn rừng rậm bát ngát.
“Không biết bây giờ Thành Nhi sống như thế nào ở Tiên Giới.”
Lạc Thủy mở miệng nói.
“Chúng ta rời khỏi vùng rừng rậm này trước, xem có thành trì nhân loại hay không, sau đó nghe ngóng tin tức của Thành Nhi.”
Chu Uy nói.
Mấy người phá không mà đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận