Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 216: Trong tay ngươi, thật là lãng phí

Tần Hồng Vĩ nghe vậy, lúc này sắc mặt mới tốt hơn, hắn cũng cảm thấy Chu Thành đồng thời ghi chép Văn Tự trên bia đá lại nhiều hơn so với hắn.
Chu Thành vẫn tiếp tục.
Chỉ chốc lát, Chu Thành ghi chép được hơn ba trăm cái văn tự!
Vượt xa những người Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song, Thần Hải Phong, Yêu Tinh, Vu Phượng, Hải Mặc Tư , Hắc Uyên này.
Thấy Chu Thành ghi chép văn tự đã vượt qua hơn ba trăm cái, cường giả các phương bàn luận càng ngày càng nhiều.
Hai người Lâm Chính, Lục Nghiêm cũng đều kinh nghi.
Mặc dù hai người hy vọng Chu Thành có thể đoạt được vị trí mười người đứng đầu của cuộc thi tranh tài lần này, nhưng mà bây giờ nhìn thấy Chu Thành ghi chép văn tự vượt xa bọn người Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song, ít nhiều có chút không tin.
“Chu Thành, sẽ không phải thực sự đoán mò chứ?” Lục Nghiêm lông mày nhíu một cái, nói.
Lâm Chính lắc đầu nói: “Hẳn sẽ không, Chu Thành sẽ không làm như thế.”
Chỉ là, lúc nói lời này, ngay cả ngữ khí của hắn cũng không phải là rất chắc chắn.
Lại qua một hồi, Chu Thành ghi chép văn tự đã vượt qua hơn bốn trăm cái.
Bọn người Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song, Thần Hải Phong, đều là thiên tài yêu nghiệt ở thế giới Tiên Võ, ngay cả mấy người Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song cũng chỉ mới ghi nhớ hơn hai trăm văn tự, Chu Thành cho dù cũng là yêu nghiệt, cũng không thể so ghi được nhiều gấp đôi so với bọn người Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song?
Trên đài hội nghị, vĩnh Định Đại Đế cũng nổi lên ánh mắt nghi ngờ.
Triệu Thạch không khỏi chế nhạo khi thấy Chu Thành liên tục ghi các văn tự vào mệnh bài khảo hạch của mình, đã vượt quá 400.
Chu Thành mặc kệ những biểu hiện của những người xung quanh, vẫn chuyên tâm ghi lại văn tự trên bia đá vào mệnh bài khảo hạch của mình.
năm trăm!
Sáu trăm!
Bảy trăm!
Văn tự trên bia đá, tất cả có một ngàn cái.
Rất nhanh, Chu Thành ghi chép được chín trăm cái văn tự trên bia đá.
Chỉ thiếu một trăm cái nữa, là có thể đem hoàn chỉnh ghi chép lại một ngàn văn tự trên bia đá.
Lúc này, bọn người Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song, Thần Hải Phong ghi chép chưa được ba trăm cái văn tự.
Chu Thành một mình độc bước, bỏ xa bọn người Tần Hồng Vĩ ở đằng sau.
Lâm Chính lại là cau mày, trong lòng thầm than.
Vĩnh Định Đại Đế cũng đều lắc đầu.
Lâm Chính lại cau mày, trong lòng thầm than.
Cuối cùng, Chu Thành có thể viết hoàn chỉnh một ngàn cái văn tự trên bia đá vào bên trong mệnh bài khảo hạch.
Sau khi ghi chép xong, Chu Thành thở dài một hơi, như trút được gánh nặng.
Mà mấy người Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song cũng cuối cùng ghi được ba trăm chữ.
Chu Thành ngừng lại, đi lên trước, mệnh bài khảo hạch của mình giao vào trong tay đại tướng của Vĩnh Tiên Thần Triều chủ trì cuộc tranh tài.
Vị đại tướng kia tiếp nhận khảo hạch mệnh bài, liếc Chu Thành một cái, ánh mắt quái dị.
Lam Hàn của Thái Nhất tiên môn cười nói với cao thủ của Thái Nhất tiên môn: “Các ngươi nói xem, tiểu tử này có thể đoán đúng bao nhiêu cái văn tự?”
Một vị cao thủ của Thái Nhất Tiên môn cười nói: “Tiểu tử này vận khí tốt, nói không chừng có thể đoán đúng được một trăm chữ a.”
Các cao thủ khác của Thái Nhất tiên môn cười ha hả.
Sắc mặt hai người Lâm Chính, Lục Nghiêm rất khó coi.
Lúc này, đại tướng của Vĩnh Tiên Thần Triều đem mệnh bài khảo hạch của Chu Thành bỏ vào một khe đặt sẵn trước Thiên Tự Thạch.
Sau một lúc dừng lại, mệnh bài khảo hoạch trong khe đột nhiên phát sâng, Thiên Tự Thạch cũng pphats ra một tia sáng chói, bao phủ mệnh bài khảo hạch của Chu Thành.
Bị ánh sáng trên Thiên Tự Thạch bao phủ, mệnh bài khảo hạch của Chu Thành càng ngày càng phát sáng rực rỡ, sau đó chìm vào sâu trong khe, hoàn toàn nhúng vào trong khe.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người ngẩn ngơ, đều một mặt giật mình.
Bởi vì, văn tự bên trong mệnh bài khảo hạch hoàn toàn đúng, mới có thể chìm xuống sâu vào trong khe, cho dù là sai một chữ, nó cũng sẽ bị đẩy ra bởi ánh sáng của Thiên Tự Thạch.
Nói như vậy, vừa rồi tất cả những văn tự mà Chu Thành ghi vào trong mệnh bài khảo hoạch , toàn bộ là đúng!
“Không, không thể nào!” Triệu Thạch đang trong khảo hạch nhìn thấy cái này, nhịn không được bật thốt lên lời.
Một đám Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song, Yêu Tinh, Thần Hải Phong cũng đều toàn bộ ngừng lại, ngây người.
Đúng hết hoàn toàn ư?!
“Làm sao có thể chứ!” Lam Hàn lắp bắp nói.
Tất cả mọi người đều là vẻ mặt khó có thể tin.
Bất luận là Vĩnh Định Đại Đế, hay là Khương Hải Đông mặt mũi cũng đều tràn đầy kinh ngạc.
Đại tướng Vĩnh Chử đứng đó ngẩn ngơ.
Lâm Chính, Lục Nghiêm cũng ngây người.
Quảng trường nhất thời an tĩnh lại.
Đúng hết hoàn toàn!
Có nghĩa là Chu Thành chính là đệ nhất của cuộc so tài Tiên Võ lần này, tức là quán quân !
Khi khoảnh khắc đại tướng của Vĩnh Tiên Thần Triều tuyên bố Chu Thành đã ghi đúng hoàn toàn, ngay cả là Tần Hồng Vĩ, hay là bọn người Khương Hải Đông, sắc mặt cũng đều cực kỳ khó coi.
Mặc dù nói chỉ cần là mười vị trí đầu đã có thể tiến vào Thượng Cổ tiên môn, nhưng mà người đứng vị trí thứ nhất, được ban thưởng là một kiện Bán Tiên Khí!
Đây chính là một kiện Bán Tiên Khí do Thượng Cổ Tiên Nhân luyện chế a.
Bất luận loại nào, cũng là giá trị liên thành.
Hơn nữa, Tần Hồng Vĩ cảm thấy, chính hẳn là có thể đoạt được đệ nhất, nhưng mà bây giờ, những vật này lại toàn bộ trở thành phần thưởng của Chu Thành !
Tất cả đệ tử dự thi ai cũng vẻ mặt hâm mộ, ghen tỵ nhìn Chu Thành, ngay cả các tộc trưởng gia tộc, tông chủ đều đến đây quan sát hiện trường đều lòng sinh hâm mộ, ghen ghét.
Triệu Thạch cũng nóng đỏ mắt.
Hai người Lâm Chính, Lục Nghiêm lại nở nụ cười như hoa, trong lòng mừng rỡ.
Và rất lâu sau khi Chu Thành hoàn thành ghi chép, mấy người Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song, Vu Phượng, Thần Hải Phong, Yêu Tinh, Hải Mặc tư, Hắc Uyên cũng lần lượt ghi chép đủ một ngàn chữ trên bia Thiên Tự Thạch.
Trước hết có mười đệ tử bị loại, các đệ tử dự thi vẻ mặt không khỏi buồn nản.
Sau vài canh giờ đã có danh sách một trăm, ba trăm người đứng đầu đã được liệt ra.
Sau khi công bố danh sách ba trăm người đứng đầu, đại tướng của Vĩnh Tiên Thần Triều lúc này tuyên bố cuộc tranh tài kết thúc, dù sao tiếp tục tiến hành cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Chu Thành từ trong tay Đại Đế Vĩnh Định nhận lấy món Bán Tiên Khí kia, Tiên thạch, tiên đan, tiên nhân bí tịch.
Món Bán Tiên Khí kia là lưỡi đao, chiều dài cũng gần giống như Diệt Thần Đao của Chu Thành trước đây.
Mặc dù chỉ là Bán Tiên Khí, nhưng mà, khoảnh khắc Chu Thành nắm trong tay, có thể cảm nhận rõ ràng được sức mạnh kinh người của lưỡi đao.
Sức mạnh này, hẳn là linh lực Thượng Cổ tiên nhân giữ lại bên trong đó?
Sau khi nhận phần thưởng, Vĩnh Định Đại Đế lại động viên bọn người Chu Thành, Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song một chút.
Sau khi trao giải thưởng xong, cuộc thi đấu Tiên Võ kết thúc.
Chu Thành cùng Lâm Chính, Lục Nghiêm bọn người trở về Đế Sát cung phân bộ.
Đêm đó, Đế Sát cung lại mở tiệc vui mừng dào dạt, khắp nơi giăng đèn kết hoa, trên yến tiệc, bọn người Lâm Chính, Lục Nghiêm, Vương Truyền uy, Nhậm Chính Khôn nhao nhao chúc mừng Chu Thành không thôi.
Ngay khi mọi người đang chúc mừng Chu Thành, tiếng hoan hô, đột nhiên, Triệu Thạch, đang ngồi trong góc tối, nói: “Chu Thành, trình độ hiện tại của ngươi quá thấp, không thể phát huy hết uy lực của Bán Tiên Khí đó. .
“Cái thanh Bán Tiên Khí kia trong tay ngươi, thật là quá lãng phí.”
Tất cả mọi người nhìn về phía Triệu Thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận