Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 348: Chém giết Đông Phương Tuyết

Thấy bọn người Đông Phương Ngạo, Mộ Dung Bác, u Dương Phong bị đồng loạt đánh bay, bọn người Hải Đông Thanh, Mặc Nguyên vốn có chút động lòng giật mình kêu lên, nhìn về phía bóng dáng xuất hiện bên người Chu Thành.
Khôi lỗi Thần Tiên Cảnh!
Lại một con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh!
Cũng chỉ có khôi lỗi Thần Tiên Cảnh mới có thể một đòn đánh tan đòn công kích của cao thủ ba đại thế gia.
Rốt cuộc bên cạnh Chu Thành có bao nhiêu con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh!
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Năm đó, Ngọc Diện Kiếm Ma của Ma Sơn có được một con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh thì đủ để ngăn chặn hơn một trăm vị cường giả Nhân Tiên thập trọng của Yêu tộc, mà Chu Thành có được mười một con!
Mười một con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh, đây là khái niệm gì?
Cao thủ ba đại thế gia vốn còn ôm hi vọng với Đông Phương Ngạo, lúc này cũng không khỏi khủng hoảng.
Những cao thủ còn muốn thừa cơ giết chết Chu Thành, có thể trở thành đệ tử thân truyền của Đông Phương Ngạo cũng sắc mặt tái nhợt, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Nếu như lúc nãy bọn họ xuất thủ thì bây giờ bọn họ đã nằm dưới đất rồi.
Bị mười con khôi lỗi không ngừng vây công, Đông Phương Ngạo thấy bên người Chu Thành lại xuất hiện một con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh, trong lòng có dự cảm xấu.
Vừa rồi mười con khôi lỗi đã khiến cho hắn cảm thấy áp lực lớn.
Mười một con thì sao?
Hắn tất bại!
Trong lòng của hắn không khỏi tức giận, nhiều thi thể cường giả Thần Tiên Cảnh như vậy, Chu Thành lấy ở đâu ra?
Ngay lúc Đông Phương Ngạo lòng nóng như lửa đốt, đột nhiên, một đạo đao khí phá không mà tới, hắn sợ hãi, lách mình trốn, khó khăn lắm mới tránh thoát, dù là như thế thì đao khí vẫn cào cho mặt của hắn đau nhức.
Một đao đó khiến cho toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh.
Vừa rồi nếu không tránh kịp thì một đao đó chém lên trên mặt hắn, hậu quả đó!
Đông Phương Ngạo hít sâu một hơi, không ngừng suy nghĩ, muốn nghĩ cách ứng phó.
Trốn?
Nếu tiếp tục đánh lâu dài, hắn bại chắc.
Bây giờ nếu như hắn đi, mười một con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh của Chu Thành còn cản không được hắn.
Thế nhưng là nếu như hắn chạy lần nữa, vậy hắn sẽ thành trò cười cho thế giới Tiên Võ, có thể nói là sỉ nhục cả đời.
Hắn nhìn Chu Thành đang đứng ở đằng xa nhàn nhã quan chiến một chút, hai mắt lạnh lùng, cho dù như thế nào đi nữa thì hắn đều phải giết Chu Thành, lần này không giết Chu Thành, sau này lại càng không có hi vọng giết được Chu Thành.
Chu Thành thấy thỉnh thoảng Đông Phương Ngạo nhìn mình, hai mắt lấp loé không yên, lạnh lùng cười một tiếng, hắn có thể đoán được ý nghĩ trong đầu Đông Phương Ngạo lúc này.
Hiển nhiên là Đông Phương Ngạo còn muốn giết chết mình.
Lát nữa hắn sẽ cho Đông Phương Ngạo cảm thấy tuyệt vọng.
Chu Thành nhìn về phía bọn người Đông Phương Tuyết, Mộ Dung Bác, u Dương Phong bị đánh xuống đất xa xa, chỉ thấy bọn người Đông Phương Tuyết, Mộ Dung Bác, u Dương Bác bị cát bụi che khuất, đã thoi thóp.
Nhưng mà còn chưa có chết.
Chu Thành dẫn khôi lỗi theo, cúi người xuống, đi tới trước mặt Đông Phương Tuyết.
Trong miệng Đông Phương Tuyết không ngừng phun ra máu tươi, hắn nhìn Chu Thành đi tới, dốc hết toàn lực, hoảng sợ giãy dụa đứng dậy, nhưng mà hắn vừa mới đứng dậy thì Yêu Vương Đao trong tay Chu Thành đã chém xuống, vạch qua cổ Đông Phương Tuyết một cái.
Đầu Đông Phương Tuyết lăn xuống đất, chỗ cổ trơn nhẵn.
“Gia chủ!”
Những lão tổ Đông Phương thế gia bi phẫn kêu lên.
Chu Thành lại đi tới trước mặt Mộ Dung Bác, Mộ Dung Bác hoảng sợ cầu xin tha thứ, gấp rút nói: “Chu Thành, ta sai rồi, đừng có giết ta, đừng có giết ta.”
“Ngươi sai rồi?” Chu Thành mở miệng nói.
“Vâng, ta, ta sai rồi, ta không nên cấu kết với Đông Phương Ngạo làm việc xấu, không nên đối phó ngươi.” Mộ Dung Bác nói năng lộn xộn.
Nhưng sau một khắc, Yêu Vương Đao của Chu Thành xẹt qua cổ Mộ Dung Bác.
Mộ Dung Bác phản xạ có điều kiện, muốn bịt cổ nhưng tay vừa đưa lên được một nửa thì đầu đã từ chỗ cổ lăn xuống đất.
Chu Thành nhìn Mộ Dung Bác hai mắt trợn lên: “Có khi phạm sai lầm thì phải dùng mạng để bù đắp.” Sau đó đi tới chỗ u Dương Phong.
Thấy hai vị ‘lão bằng hữu’ Đông Phương Tuyết, Mộ Dung Bác đều bị Chu Thành không chút do dự chém giết, u Dương Phong sợ hãi ra mặt, hắn điên cuồng bò ra xa.
“Giết Chu Thành!” Một vị lão tổ Đông Phương thế gia đột nhiên gào lên, sau đó vọt tới chém giết Chu Thành.
Nhưng mà vị lão tổ Đông Phương thế gia này còn chưa có vọt tới trước mặt Chu Thành thì bị khôi lỗi một quyền đánh thành sương máu.
Nhìn thấy vị lão tổ Đông Phương thế gia đó bị một quyền đánh nổ, nơi xa, bọn người Hải Đông Thanh, Thần Vạn Lý ai cũng thất kinh.
Cao thủ ba đại thế gia khác cảm thấy tay chân lạnh buốt.
Một cảm giác sợ hãi lan tràn trong cao thủ ba đại thế gia.
Chu Thành đi tới trước mặt u Dương Phong, nhìn u Dương Phong đang cố gắng bò tới trước, Huyết Hải Ma Nhận trong tay vung lên, cắt đứt đầu u Dương Phong.
Tiếp theo, Chu Thành đi tới trước mặt lão tổ ba đại thế gia, chém đầu từng người.
Chu Thành cũng không có lập tức giết chết toàn bộ những lão tổ của ba đại thế gia này mà là chém từng người, giết từng người.
Không bao lâu, đầu người lăn lông lốc.
Các phương cao thủ đang có mặt ở đây nhìn mà mí mắt giật giật, trong lòng bàn tay, sau lưng toàn là mồ hôi.
Ngay cả đệ nhị cao thủ thế giới Tiên Võ như Hải Đông Thanh cũng tràn đầy sợ hãi nhìn Chu Thành.
Lúc trước, Đông Phương Ngạo đối phó Trần Thiên Bằng, là giết gà dọa khỉ cho các phương cao thủ đang có mặt ở đây xem, mà Chu Thành, cũng giết gà dọa khỉ cho các phương cao thủ đang có mặt ở đây nhìn.
Không thể nghi ngờ, thủ đoạn của Chu Thành càng tốt hơn.
Đông Phương Ngạo thấy từng lão tổ Đông Phương thế gia bị Chu Thành chém đầu, giận không kềm được, gào: “Chu Thành, ngươi có bản lĩnh thì đánh một trận với ta!”
“Ngươi khi dễ lão tổ gia tộc ta, có gì tài ba!”
Đông Phương Ngạo gầm lên, vang vọng đường đi xung quanh.
Các phương cường giả nghe đang có mặt ở đây nghe vậy thì đều sắc mặt quái dị.
Chu Thành phì cười: “Ngươi nói ta là một thiếu niên mười bảy tuổi chỉ mới bước vào Nhân Tiên cảnh không lâu, khi dễ những lão tổ Nhân Tiên thất trọng, bát trọng, cửu trọng của gia tộc của ngươi?”
Đông Phương Ngạo nhất thời không phản bác được.
“Ngươi kêu một Nhân Tiên như ta đánh nhau với một Thần Tiên Cảnh như ngươi?” Chu Thành nói: “Là ngươi ngớ ngẩn hay là ta ngớ ngẩn?”
Sắc mặt Đông Phương Ngạo đỏ lên.
Chu Thành tiếp tục vung đao chém giết.
Không biết có phải là ảo giác của mọi người hay không, Yêu Vương Đao và Huyết Hải Ma Nhận càng sáng hơn.
Cuối cùng, Chu Thành chém giết sạch sẽ toàn bộ cao thủ của ba đại thế gia Đông Phương thế gia.
Nhưng mà cũng có người là bị Chu Thành thôn phệ hết chân nguyên đối phương rồi mới giết.
Đông Phương Ngạo thấy Chu Thành tiếp tục dùng Côn Bằng Pháp Tướng thôn phệ chân nguyên của lão tổ ba đại thế gia, kinh nghi không thôi, theo lý mà nói, lần trước Chu Thành thôn phệ chân nguyên của hơn mười vị lão tổ ba đại thế gia thì chân nguyên xung đột, Chu Thành chắc chắn sẽ bị phản phệ, bây giờ cảnh giới rớt xuống mới đúng.
Chu Thành không chỉ có không có bị phản phệ, ngược lại còn có thể thuận lợi luyện hóa chân nguyên của những lão tổ đó, chuyện này là sao?
Hắn nghĩ tới một khả năng.
Trừ phi, công pháp Chu Thành tu luyện còn mạnh hơn công pháp Thần cấp!
Nếu không thì không thể nào luyện hóa những chân nguyên đó được!
Còn mạnh hơn công pháp Thần cấp, Chu Thành lấy những công pháp này từ đâu?
Phải biết, công pháp hắn tu luyện bây giờ là đến từ thượng giới.
Sau khi chết giết hết lão tổ ba đại thế gia, Chu Thành nhìn về phía một đám cao thủ Hải Đông Thanh, Thần Vạn Lý, Mặc Nguyên, Hải Đông Thanh, bọn người Thần Vạn Lý, Mặc Nguyên bị Chu Thành nhìn như vậy, sợ đến run chân, thậm chí đứng cũng không vững.
Lúc này, trưởng lão trận pháp tổng công hội Cổ Dược Phi nói với Chu Thành: “Chu Thành, Trần tổng hội trưởng bị bọn họ giam giữ ở địa lao, còn Trần Oánh nữa, bị Đông Phương Ngọc áp giải đi, xin ngươi nhanh đi cứu mấy người tổng hội trưởng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận