Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 219: Long Phi quát tháo

Lâm Chính nói xong, nói với Chu Thành: “Các ngươi hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai, ta dẫn ngươi đi tổng điện diện kiến cung chủ đại nhân cùng chử vị lão tổ.”
Sau đó nói: “Ngày mai, cung chủ đại nhân hẳn là sẽ cùng ngươi nói chuyện bái sư.”
Cuối cùng, Lâm Chính đưa cho Chu Thành một cái lệnh bài, tấm lệnh bài này là lệnh bài mở ra cấm chế của tòa cung điện trước mắt này, có được tấm lệnh bài này, mới có thể tự do ra vào tòa cung điện này.
Đồng thời, Lâm Chính cho Chu Thành một bản sách « Đế Sát cung ».
Quyển sách này, rất dày, bên trong giới thiệu một cách chi tiết về quy củ của Đế Sát cung, nhiệm vụ ban thưởng, cùng tất cả các công việc trên điện đỉnh núi.
Chu Thành sau khi tiễn Lâm Chính, trở lại cung điện, đem lệnh bài lấy ra ngoài, quán chú chân nguyên lệnh bài, lập tức, ánh sáng của cung điện phun trào, cấm chế bên trong từng cái được mở ra.
Đi vào trước cửa cung điện, Chu Thành cùng mấy người đẩy cửa bước vào.
Lập tức, liền bị cảnh sắc xa hoa bên trong làm cho mê hoặc.
Tòa cung điện này, là cung điện được Đế Sát cung cố ý chế tạo cho đệ tử có được Chí Tôn Pháp Tướng, vật liệu và cách bố trí của nó tất nhiên là không cần phải nói.
Mỗi lần đi dạo đến một đình viện hoặc cảnh quan, bọn người Chu Uy tấm tắc ngạc nhiên không thôi.
Mọi người phải mất gần một tiếng đồng hồ mới có thể tham quan hết toàn bộ cung điện.
Có rất nhiều sân và nhiều phòng hơn trong cung điện, Chu Thành, bọn người Chu Uy sau khi chọn xong phòng.
Vào ban đêm.
Bóng đêm yên tĩnh.
Chu Thành ngồi tại trong viên, lật xem quyển sách kia hôm nay Lâm Chính cho hắn.
Ngay lúc Chu Thành đang xem bí tịch, bên trong cung điện sang trọng một ngọn núi khác, Triệu Thạch vẻ mặt âm trầm.
” Tiểu tử Chu Thành kia được sắp xếp tại tòa cung điện kia?” Triệu Thạch hỏi Trương Phong.
Trương Phong quan sát đến sắc mặt Triệu Thạch, hồi đáp: “Vâng, không chỉ có Chu Thành, ngay cả cha mẹ của hắn, còn có ca ca, còn có người hầu hộ vệ của hắn hiện tại cũng được sắp xếp ở trong tòa cung điện kia.”
Triệu Thạch nghe xong, sắc mặt càng khó coi.
Nghĩ hắn chính là thiên tử của Đế Sát cung sao, ngay cả hắn cũng không có tư cách vào ở tòa cung điện kia, nhưng mà bây giờ, không chỉ có Chu Thành vào đó ở, ngay cả kia phụ mẫu của tên nhà quê như hắn cũng được vào đó ở!
Càng làm cho hắn tức giận chính là, không chỉ có phụ mẫu của tên nhà quê Chu Thành vào ở, ngay cả những hộ vệ rác rưởi kia của Chu Thành vậy mà cũng ở được ở!
Trương Phong nhìn thấy sắc mặt khó coi của Triệu Thạch, thêm dầu thêm mỡ nói: “Theo quy củ của tông môn, chỉ có Chí Tôn Pháp Tướng mới có thể tại tòa cung điện kia ở lại và tu hành.”
“Thế nhưng mà Chu Thành, ỷ lại lấy mình chính là Chí Tôn Pháp Tướng, ngay cả cha mẹ của hắn còn có hộ vệ dưới tay hắn đều được sắp xếp vào đó ở.”
Trương Phong nói đến đây, Triệu Thạch đột nhiên đưa tay, trầm giọng ngắt lời nói: “Được, ta hiện tại sẽ đi gặp sư phụ ta.” Nói xong, cũng không đợi Trương Phong hoàn hồn, Triệu Thạch liền bỗng nhiên đứng dậy, phá không bay đi.
Về phần Tần Hồng Vĩ của Thái Nhất Tiên Môn, lúc này đang ngồi trong cung điện của mình, liếc nhìn một bản bí tịch võ công, nhưng mà trong đầu, thỉnh thoảng hiện lên hình ảnh của Chu Thành, không khỏi tâm phiền ý loạn.
Tần Hồng Vĩ đem bí tịch võ công buông xuống, nghiêng nhìn về phương hướng Đế Sát cung, trong mắt sát ý tăng lên: “Chu Thành.”
Tháng sau, chính là thời điểm Thượng Cổ Tiên Môn mở cửa.
Đến lúc đó, cho dù là dùng cách gì, hắn cũng không thể để Chu Thành sống thêm mà rời khỏi Thượng Cổ Tiên Môn.
Đêm chậm rãi qua đi.
Sắc trời dần dần sáng lên.
Lâm Chính sớm đã đến tìm Chu Thành.
“Hôm qua trải qua như thế nào? Có thích ứng không?” Lâm Chính cười hỏi.
Chu Thành cười nói: ” Ta chưa từng sống trong cung điện nguy nga như vậy bao giờ.”
Lâm Chính cười lên ha hả.
Hai người lại hàn huyên một hồi, Lâm Chính lúc này mới dẫn theo Chu Thành tiến về chính điện của Đế Sát cung.
Trên đường, Lâm Chính lại nhiều lần căn dặn Chu Thành đợi lát nữa nhìn thấy cung chủ của Đế Sát cung cùng chư vị lão tổ cần thiết phải chú ý một chút lễ nghi.
Trải qua nửa giờ phi hành bay, hai người Chu Thành cuối cùng đi tới tổng điện của Đế Sát cung.
Tổng điện của Đế Sát cung đứng sừng sững tại trên đỉnh một ngọn núi nào đó.
Như một cung điện thần tiên trên mây.
Có một không hai, nhưng mà, nhưng lại lộ ra một uy lực khiến cho người ta lạnh mình.
Cung điện tuy không to lớn nhưng khi đứng trước mặt người ta không khỏi có cảm giác nhỏ bé.
Lâm Chính nhìn tổng điện trước mắt, hít sâu một hơi, bình tĩnh lại tâm tình, sau đó dẫn theo Chu Thành đi dọc theo thềm đá bước lên.
Trước tổng điện có tất cả 100 bậc thềm đá, đệ tử muốn lên tổng điện, nhất định phải từng bước một đi dọc theo thềm đá đi lên, ngay cả Lâm Chính thân làm trưởng lão cũng không ngoại lệ.
Cũng chỉ có cung chủ của Đế Sát cung Xích Dương và chư tổ của Đế Sát cung, là không cần đi thềm đá.
Sau khi đi lên những bậc đá trên cùng, trước mặt bạn có một quảng trường lớn, phía trước quảng trường lớn là là tổng điện của Đế Sát cung.
Đứng tại trước đại môn tổng điện của Đế Sát cung, Lâm Chính sửa sang lại một chút cẩm bào trên người, lúc này mới sải bước đi vào đại điện.
Chu Thành theo sát phía sau.
Đại điện, rất rộng lớn, phía trên không đại điện, tạo hình kỳ lạ, giống như là vòm trời.
Phía trên cung điện, là bảo tọa của cung chủ Đế Sát cung, không biết là được chế tạo từ vật liệu gì, phía trên điêu khắc một loại đồ đằng Thượng Cổ, mà hai bên, thì là bảo tọa của chử tổ Đế Sát cung.
Ngồi trên bảo tọa của cung chủ Đế Sát cung, chính là Xích Dương, hai bên Xích Dương, có tất cả chín vị lão tổ của Đế Sát cung, lúc đầu có mười vị, nhưng mà có một vị lão tổ ra ngoài, không cách nào chạy về, cho nên, có một cái chỗ ngồi là trống không.
Khi Chu Thành đi theo Lâm Chính tiến đến, trên khuôn mặt nghiêm túc của Xích Dương lộ ra dáng tươi cười, chín vị lão tổ khác thần sắc khác nhau quan sát nhìn Chu Thành.
Long Phi ở bên cạnh Xích Dương nhìn Chu Thành, hai mắt híp híp khô gầy trên khuôn mặt già nua.
Sau khi bọn người đi vào trước mặt Xích Dương, Lâm Chính và Chu Thành cung kính hành lễ với bọn người Xích Dương, sau kho hành lễ, Xích Dương đối với chư vị lão tổ cười nói: “Chử tổ, các ngươi thấy Chu Thành thế nào?”
Từ Niên lão tổ mập mạp ngồi vị trí thứ hai bên phải Xích Dương nở nụ cười nói: “Mười bốn tuổi, Chí Tôn Pháp Tướng, đoạt được quán quân Tiên Võ, không tệ không tệ, so năm đó ta mạnh hơn nhiều!”
Từ Niên, cười như Di Lặc, làm cho lòng người sinh hảo cảm.
Mấy vị lão tổ khác cũng đều mỉm cười tán thưởng đối với Chu Thành.
Cuối cùng, Long Phi vet mặt không biểu tình mở miệng nói: “Chu Thành, nghe nói ngươi bây giờ đã ở tại Đế Thánh cung? Ngươi bây giờ còn chưa có tế bái tượng thần tổ sư, vẫn còn chưa tính là đệ tử của Đế Sát cung đi.”
“Ngươi còn chưa phải đệ tử của Đế Sát cung, vậy thì ngươi không có tư cách ở lại Đế Thánh cung!”
Nói đến đây, Long Phi ngữ khí nghiêm nghị lại.
Một luồng khí tức kinh ngạc bắn ra từ Long Phi, cho dù là cường giả như Lâm Chính, hắn vẫn cảm thấy nghẹt thở.
Long Phi thân là lão tổ của Đế Sát cung, cũng không phải Võ Đế phổ thông, thực lực của hắn cường đại, đã vượt qua Võ Đế thập trọng.
“Còn nữa, ngươi ở lại cung điện của Đế Sát cung còn chưa tính, lại còn dám đem cha mẹ ngươi ở lại cung điện của Đế Thánh cung! Thậm chí để cho ngươi người hầu ở lại Đế Thánh cung!” Long Phi hai mắt lăng lệ: “Ngươi có biết tội của ngươi không!”
Long Phi vừa quát, tựa như Cửu Thiên Thần Lôi nổ vang, tiếng gầm oanh tạc, truyền ra xung quanh tổng điện khiến cho các trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão, đệ tử của Đế Sát cung ai cũng kinh hãi.
Ngay khi Long Phi uy áp Chu Thành giống như núi oanh ép xuống, Xích Dương rõ ràng ho một tiếng, lực lượng rộng lớn như biển cả lao ra, chặn lại trước mặt Chu Thành, ngăn cản sức mạnh của Long Phi.
Xích Dương mở miệng nói với Long Phi: “Sư thúc, để Chu Thành và phụ mẫu của Chu Thành bọn hắn vào ở Đế Thánh cung, là ý của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận