Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 255: Đệ nhất trận pháp

Thấy Trần Oánh lại trực tiếp xuyên qua thổ lãng chi thủ của Chu Thành, xuất hiện ở trước mặt Chu Thành, tất cả mọi người đang có mặt ở hiện trường kinh ngạc không thôi, vừa rồi, trong nháy mắt khi Trần Oánh xuyên qua thổ lãng chi thủ của Chu Thành, hình như toàn thân trở nên trong suốt như không?
Có chuyện gì thế?
Nhục thân của một người chính là vật thật, sao có thể trở nên trong suốt như thế?
“Đây là bí pháp gì?” Rất nhiều cao thủ hai mặt nhìn nhau, ngay cả rất nhiều Thái Thượng trưởng lão tông môn cũng nhìn không ra vừa rồi Trần Oánh sử dụng bí pháp gì.
Lão tổ Thái Nhất Tiên Môn Nhiếp Hàn lại nghĩ đến một môn thượng cổ bí pháp, hai mắt co rụt lại.
Không ngờ được là ái nữ của Trần Thiên Bằng này lại nhận được công pháp của vị thời thượng cổ đó để lại.
Nhận được truyền thừa của vị đó?
Hay chỉ nhận được một phần công pháp?
Trong lúc Nhiếp Hàn kinh nghi, Trần Oánh hai tay vung lên, vô số phi kiếm màu vàng óng lần nữa bay ra, trong nháy mắt đã đâm tới ngực Chu Thành.
Đám người thấy thế thì trong lòng không khỏi căng thẳng, Vĩnh Tiên Thần Triều, Kim gia, tiểu thư Kim Khả Khả che kín miệng nhỏ, dù sao khoảng cách quá gần, Chu Thành có thể trốn được vô số phi kiếm màu vàng óng đó?
Khoảng cách gần như thế, sợ là rất nhiều Quỷ Tiên nhất trọng thậm chí nhị trọng cũng không kịp bố trí trận pháp ngăn cản.
Nếu như Chu Thành dùng võ đạo ngăn cản thì trái với quy tắc của giao lưu trận pháp.
Mắt thấy vô số phi kiếm màu vàng óng đâm trúng ngực Chu Thành, Trần Oánh cũng hối hận và lo lắng, nếu như lỡ tay làm Chu Thành bị thương nặng thì sao?
Ngay trong nháy mắt khi vô số phi kiếm màu vàng óng của Trần Oánh đâm trúng Chu Thành, đột nhiên, bên ngoài thân thể Chu Thành xuất hiện Linh phù màu đen, những Linh phù màu đen này ngưng kết thành một cái tấm chắn trận đồ.
Tấm chắn trận đồ có ánh sáng phun trào, một lực lượng cực mạnh bắn ra.
Hắc sắc quang mang vạn trượng, chiếu rọi đại điện.
Vô số phi kiếm màu vàng óng đều đánh vào tấm chắn.
Bình!
Tiếng nổ vang dày đặc bên tai.
Khí lưu bạo động.
Nổ cho lồng năng lượng ở khu vực biên giới lay động không ngừng.
Trần Oánh cũng giật mình, vội vàng nhanh chóng lui lại.
Đám người cũng đều sợ hãi mà nhìn cái tấm chắn trận đồ trước mặt Chu Thành.
Đây là trận pháp phòng ngự gì?
Là trận pháp hệ Hắc Ám?
“Là trận pháp hệ Hắc Ám sao?” Thái Thượng trưởng lão trận pháp tổng công hội Hoàng Hoành tự lẩm bẩm.
Trận pháp sư, chỉ tu Ngũ Hành trận pháp, có tu luyện hệ Phong, hệ Lôi, về phần hệ Hắc Ám, hệ Quang Minh thì cực ít, hệ Hắc Ám và hệ Quang Minh trận pháp quá khó tu luyện, thiên tài có thể tìm hiểu được hệ Hắc Ám và hệ Quang Minh trận pháp rất là thưa thớt.
Trần Thiên Bằng nhìn hắc ám tấm chắn trận đồ của Chu Thành, hai mắt tỏa dị sắc, Chu Thành, kẻ này lại mang tới cho hắn một kinh hỉ lớn.
Lúc này, hắn không khỏi so Chu Thành với mình thời niên thiếu.
Chu Thành ngăn cản được phi kiếm của Trần Oánh, sau đó hắc ám tấm chắn trước người đột nhiên hắc sắc quang mang nở rộ lần nữa, đại điện cũng tối sầm lại.
Rất nhiều cao thủ phát hiện không thấy rõ xung quanh.
Ngay cả rất nhiều Thánh Cảnh cao giai thậm chí Quỷ Tiên cao giai đều thấy không rõ.
Trần Oánh nhìn thế giới trước mắt trở nên tối sầm, trong lòng kinh hoảng, toàn thân quang mang phun trào, muốn ngưng tụ trận pháp phòng ngự, nhưng nàng vừa muốn động thủ thì đột nhiên cổ mát lạnh, đợi hắc ám thối lui, nàng phát hiện đã bị trường nhận màu đất kề cổ.
Trần Oánh nhìn Chu Thành cầm trường nhận màu đất trong tay, hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Ta thua.”
Chu Thành triệt hồi trường nhận màu đất, ôm quyền nói: “Trần Oánh tiểu thư, đa tạ.”
Sắc mặt Trần Oánh khôi phục bình thường, khẽ cười một tiếng với Chu Thành: “Đa tạ Chu Thành đệ đệ hạ thủ lưu tình, bại bởi Chu Thành đệ đệ, ta tâm phục khẩu phục, sau này ta có thể tìm Chu Thành đệ đệ giao lưu trận pháp sao.”
Chu Thành cười nói: “Trần Oánh tiểu thư khách khí, nếu như Trần Oánh tiểu thư muốn tìm ta giao lưu trận pháp, đương nhiên ta hoan nghênh.”
Bị khiêng xuống trị liệu, Liệt Hoàng nghe Trần Oánh nói sau này muốn tìm Chu Thành giao lưu trận pháp, thấy Trần Oánh và Chu Thành trò chuyện vui vẻ, sắc mặt tái xanh.
“Cẩu nam nữ! Các ngươi chờ đó cho ta.” Liệt Hoàng trong lòng hận, nói.
Cuối cùng, Chu Thành thắng Trần Oánh.
Trong khoảnh khắc khi Cổ Dược Phi tuyên bố Chu Thành thắng, tất cả mọi người trong lòng thổn thức không thôi, không ngờ được là ngay cả Trần Oánh cũng khó cản một chiêu của Chu Thành.
Hơn nữa chuyện Chu Thành tu luyện thành hắc ám trận pháp càng làm cho rất nhiều người trong lòng nổi sóng chập trùng.
“Các ngươi nói rốt cuộc Chu Thành biết bao nhiêu hệ trận pháp? Không phải là tám hệ đều biết đó chứ?” Một vị trưởng lão trận pháp tổng công hội suy đoán.
Tám hệ, là chỉ Ngũ Hành, phong, lôi, lại thêm hắc ám.
Một vị trưởng lão khác của trận pháp tổng công hội lắc đầu nói: “Tám hệ, không thể nào! Hắn mới mười bốn tuổi, coi như tu luyện từ trong bụng mẹ thì cũng không thể nào tu luyện được tám hệ.”
Muốn tu luyện mỗi một hệ trận pháp, đều tốn hao rất nhiều thời gian, hơn nữa coi như tốn thời gian thì cũng chưa chắc có thể học được.
Rất nhiều Thái Thượng trưởng lão của trận pháp tổng công hội nghiên cứu kỹ cả đời cũng mới tu luyện được tam hệ, tứ hệ trận pháp, nếu như nói Chu Thành biết tám hệ trận pháp, cho dù như thế nào đi nữa thì hắn cũng không tin tưởng.
Vị trưởng lão trận pháp tổng công hội đó cũng chỉ là thuận miệng nói, cũng không có nói thêm gì đi nữa.
Chu Thành thắng Trần Oánh, sau đó những trận tỷ thí tiếp theo, kết quả lại không có huyền niệm, một đường quá quan trảm tướng, cuối cùng cướp đoạt đệ nhất giao lưu trận pháp lần này.
Trần Thiên Bằng tự mình ban phần thưởng đệ nhất giao lưu trận pháp cho Chu Thành, một viên tiên đan, một khối Tiên thạch, một bản bí tịch trận pháp do thượng cổ tiên nhân để lại, một món trận pháp khí cấp Bán Tiên Khí.
Thanh trận pháp khí đó cùng loại với quyền trượng, đỉnh nhọn có một nửa là lưỡi đao hình tròn, Chu Thành cầm trận pháp khí quyền trượng trong tay, luôn cảm thấy giống thượng cổ Vu Thần.
Trần Thiên Bằng cười ấm áp, nói với Chu Thành: “Thanh trận pháp khí Bán Tiên Khí này chính là cường giả Vu tộc thượng cổ luyện ra, tên là Ngân Nguyệt Trượng.”
Ngân Nguyệt? Chu Thành nghi hoặc.
Trần Thiên Bằng lại nói vài câu khách sáo với Chu Thành, sau đó nói: “Chu Thành thiếu hiệp, hai ngày này nếu có thời gian thì có thể tới cung điện ta ngồi một chút.”
Hiện trường, đệ tử các tông các môn thấy Trần Thiên Bằng chân thành mời Chu Thành như thế thì đều là hâm mộ, ghen ghét, Trần Thiên Bằng thân là hội trưởng trận pháp tổng công hội, cho tới bây giờ bọn họ chưa nghe nói Trần Thiên Bằng mời hậu bối nào đến cung điện hắn ngồi cả.
Chu Thành cũng có chút bất ngờ, sau đó lập tức gật đầu cảm ơn, nói nhất định sẽ đi.
Có thể lĩnh giáo trận pháp với đệ nhất trận pháp của thế giới Tiên Võ Trần Thiên Bằng này, đương nhiên là chuyện tốt cầu còn không được.
Sau khi từng phần thưởng của từng thứ hạng được phát xong, đến lúc này, đại hội giao lưu trận pháp kết thúc.
Các phương cường giả tán đi.
Trước khi rời đi, Nhiếp Hàn đi ngang qua Chu Thành, cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì nữa, sau đó dẫn theo cường giả của Thái Nhất Tiên Môn rời đi.
Lam Như Ngọc đi ngang qua mặt Chu Thành, không có che giấu sát ý trong mắt.
Các phương cường giả, đệ tử muốn bắt chuyện với Chu Thành sợ đến lẫn xa.
Chu Thành không để ý đến Nhiếp Hàn, Lam Như Ngọc, về tới viện tử lúc trước, đóng cửa từ chối tiếp khách, lấy phần thưởng tiên đan ra, nuốt vào.
Dưới dược lực lượng mạnh mẽ của tiên đan trùng kích, Chu Thành liên tục đột phá, nhất cử đột phá đến Thánh Cảnh nhị trọng, cũng đạt đến Thánh Cảnh nhị trọng trung kỳ.
Mà thần hồn chi lực cũng cực kỳ tăng trưởng, đột phá đến Quỷ Tiên nhị trọng trung kỳ.
Đột phá Thánh Cảnh nhị trọng và Quỷ Tiên nhị trọng, thực lực của Chu Thành đã mạnh hơn trước đó rất nhiều.
Luyện hóa viên tiên đan đó xong, Chu Thành cũng không vội đi cung điện của Trần Thiên Bằng mà lấy phần thưởng là bản bí tịch trận pháp ra nghiên cứu.
Chờ khi gặp được vấn đề thì lại đi thỉnh giáo Trần Thiên Bằng cũng không muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận