Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 423: Rốt cục cũng có người tỉnh lại ta

Đủ loại truyền thuyết liên quan tới Ngọa Long Sơn, đã không thể chứng nhận, nhưng Ngọa Long Sơn đã từng huy hoàng và mạnh mẽ là điều không cần hoài nghi .
Một ngày này, một người một trâu đi tới Ngọa Long Sơn.
Người tới chính là Chu Thành và tiểu ngưu.
Cũng không phải là Chu Thành muốn tới mà là tiểu ngưu nhất định phải dẫn Chu Thành tới.
Chu Thành luôn cảm thấy tiểu ngưu dẫn hắn đến Ngọa Long Sơn, dụng ý không đơn giản như vậy.
Chu Thành cũng nghe qua một chút truyền thuyết liên quan tới Ngọa Long Sơn.
Chẳng lẽ Ngọa Long Sơn giống như truyền thuyết thật, có bảo bối và vô thượng công pháp của Long tộc do Thủy tổ Long tộc để lại?
Chu Thành nhìn Ngọa Long Sơn vắt ngang đại địa, kéo dài trăm vạn dặm phía xa, không nhịn được hỏi: “Tiền bối, chẳng lẽ Ngọa Long Sơn có vô thượng bảo bối của Long tộc thật?”
Nhưng không ngờ tiểu ngưu ừ một tiếng: “Không sai.”
Chu Thành kinh ngạc.
Lúc đầu, hắn cũng không có ôm hi vọng gì, không ngờ được là tiểu ngưu lại nói có.
“Có thật?” Chu Thành nuốt một ngụm nước bọt.
Ngay cả tiểu ngưu cũng thừa nhận là vô thượng bảo bối của Long tộc, như vậy thì chắc chắn thứ đó là bảo bối kinh thiên.
Tiểu ngưu nghiêng đầu nhìn Chu Thành, lười trả lời, sau đó bước nhanh đến Ngọa Long Sơn, Chu Thành đuổi theo sát.
“Tiền bối, không biết bên trong Ngọa Long Sơn là bảo bối gì?” Trong lòng Chu Thành rất là hiếu kì.
Tiểu ngưu nhìn Ngọa Long Sơn, hai mắt như nhìn thấu không gian trong chỗ sâu nhất trong Ngọa Long Sơn: “Nếu là của ngươi thì ngươi sẽ biết, nếu không phải là của ngươi thì cho dù ngươi có biết cũng vô dụng.”
Chu Thành im lặng.
“Long tộc chi bảo, để lại chờ người hữu duyên.” Tiểu ngưu lại nói một câu.
Người hữu duyên?
Trong lòng Chu Thành hơi động.
Nếu là người có duyên thì có thể lấy được vô thượng bảo bối của Long tộc trong Ngọa Long Sơn?
Tiểu ngưu nói: “Năm đó Ngô Tất cũng đã tới Ngọa Long Sơn.”
“Ngô Tất?” Chu Thành không biết Ngô Tất mà tiểu ngưu nói là ai.
“Ngô Tất là chúa tể Hỗn Độn Vực.” Tiểu ngưu nói.
Chu Thành chấn động trong lòng.
Chúa tể Hỗn Độn Vực, đệ nhất nhân Tiên Giới, tên là Ngô Tất?
Đồng thời, Chu Thành chú ý tới tiểu ngưu dám gọi thẳng tên của chúa tể Hỗn Độn Vực.
“Sau đó thì sao?” Chu Thành hỏi.
“Ngô Tất không phải người hữu duyên.” Tiểu ngưu nói.
Không phải người hữu duyên!
Cho nên, Ngô Tất cũng không chiếm được bảo bối trong Ngọa Long Sơn.
Chu Thành kinh ngạc, với năng lực của Ngô Tất mà cũng không chiếm được bảo bối trong Ngọa Long Sơn.
Tiểu ngưu nói: “Nói rồi, người hữu duyên mới có thể lấy được nó, không liên quan đến thực lực và cảnh giới.” Sau đó nhìn Chu Thành một chút: “Ngươi có thể đạt được hay không thì phải xem cơ duyên của ngươi.”
Sau đó nó không nói gì nữa, dẫn Chu Thành đi tới trước Ngọa Long Sơn.
Lúc này, mặc dù mới vừa sáng nhưng đã có rất nhiều cao thủ từ các nơi trong Tiên Giới tụ tập đến.
Trong đó có không ít tử đệ Long tộc.
Long tộc là một trong số tộc mạnh nhất Tiên Giới, tử đệ Long tộc trải rộng các vực Tiên Giới.
Tiểu ngưu dẫn Chu Thành đi thẳng vào chỗ sâu trong Ngọa Long Sơn.
Ngọa Long Sơn là do rất nhiều ngọn núi tạo thành.
Càng đi vào sâu bên trong thì long uy càng thịnh.
Vừa mới bắt đầu, Chu Thành còn có thể nhìn thấy rất nhiều cao thủ đến từ các nơi, nhưng càng đi vào sâu bên trong thì người đi đường càng ít.
Cuối cùng, tiểu ngưu và Chu Thành đi tới trước một tòa núi lớn.
Tiểu ngưu nhấc đùi ấn lên trên vách núi đá.
Lập tức quang mang chấn động, một cái đường hầm xuất hiện.
“Ngươi tự đi vào đi, có thể đạt được hay không thì phải xem cơ duyên và tạo hóa của ngươi.” Tiểu ngưu nói với Chu Thành.
Chu Thành nhìn đường hầm đó, khẽ giật mình.
Thấy Chu Thành ngẩn người, tiểu ngưu đá cho Chu Thành một chân, Chu Thành vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đá vào đường hầm.
Lập tức, Chu Thành cảm thấy trời đất quay cuồng, vất vả lắm mới ổn định thân hình, sau đó thấy bốn phía đen nhánh, đưa tay không thấy được năm ngón.
Dù Chu Thành mở thần thông thiên nhãn ra thì cũng không nhìn thấy xung quanh, không chỉ có không nhìn thấy mà hơn nữa còn không cảm giác được tình huống xung quanh, thần hồn chi lực của hắn hoàn toàn không thể thi triển.
Trong không gian này, ngũ quan, giác quan và thần hồn chi lực bị phong bế hoàn toàn.
Giữa thiên địa như chỉ còn lại có một mình Chu Thành.
Chu Thành lẻ loi trơ trọi đi trong bóng đen.
Không có tiếng gió, không có khí lưu, không có khí vị, tất cả đều không có.
Bóng tối như không có điểm cuối, thậm chí Chu Thành còn không tìm thấy bất cứ lối ra hay phương pháp đi ra, bóng đen xung quanh khiến cho người ta tuyệt vọng.
Chu Thành đã đi trong bóng tối không biết bao lâu, như mê thất trong bóng tối, trong dòng sông thời gian, Chu Thành thử vận dụng lực lượng không gian và thời gian mà mình cảm ngộ được khống chế bóng tối.
Nhưng hoàn toàn không được.
Cuối cùng, Chu Thành dứt khoát ngồi xếp bằng xuống, sau đó vận hành Hỗn Độn Thôn Thiên Quyết, nếu bóng tối vô tận, vậy hắn sẽ thôn phệ hết toàn bộ Hắc Ám trong không gian này.
Hỗn Độn Thôn Thiên Quyết vận chuyển, lập tức, Hắc Ám mênh mông cuồn cuộn tràn vào Chu Thành trong cơ thể.
Theo Hắc Ám tràn vào trong cơ thể Chu Thành, toàn thân Chu Thành Hắc Ám cuồn cuộn, bị Hắc Ám tràn ngập, bao trùm, ăn mòn.
Sau một hồi, Chu Thành ngừng lại, bất đắc dĩ nhìn Hắc Ám vô tận.
Hắc Ám ở nơi nay không ngừng dũng mãnh vọt ra từ bốn phương tám hướng, hoàn toàn không thể thôn phệ hết được.
Chu Thành nghĩ nghĩ, thúc giục lực lượng ánh sáng của tiên căn.
Quang Minh có thể xua tan Hắc Ám, hắn dùng lực lượng ánh sáng của tiên căn của hắn chiếu tận vô tận Hắc Ám này.
Ông!
Tiên căn của Chu Thành tỏa sáng, toàn thân như là một cái mặt trời, phun ra Quang Minh.
Quả nhiên!
Không gian xung quanh sáng rõ.
Nhưng Chu Thành còn chưa kịp vui mừng thì thấy Hắc Ám xung quanh lại không ngừng bao phủ tới, bao phủ Quang Minh xung quanh hắn lần nữa.
Thiên địa khôi phục Hắc Ám lần nữa.
Cho dù Chu Thành thôi động lực lượng ánh sáng của tiên căn như thế nào đi nữa thì từ đầu đến cuối vẫn không thể nào xua tan Hắc Ám trong thiên địa này.
Quang Minh chi lực của tiên căn của hắn chỉ có thể chiếu sáng được mấy mét xung quanh.
Cuối cùng, Chu Thành cũng đành phải ngừng lại.
Sau đó, Chu Thành lại thử nhiều loại phương pháp, vẫn không được, nổi nóng lên, Chu Thành dứt khoát thúc giục toàn bộ lực lượng thuộc tính của tiên căn.
Cũng thôi động lực lượng của mỗi một loại thuộc tính đến cực hạn.
Oanh!
Trong nháy mắt khi Chu Thành thôi động toàn bộ chín đại thuộc tính Thủy, Hỏa, Thổ, Mộc, Kim, Phong, Lôi, Hắc Ám, Quang Minh của tiên căn thì không gian ầm vang chấn động không ngừng.
Giống như là lực lượng của chín đại thuộc tính của tiên căn của Chu Thành kích thích thiên địa này.
Toàn bộ thiên địa xảy ra động đất siêu cấp lớn, tất cả Hắc Ám đều đang sôi trào, ngay lúc Chu Thành sợ hãi thì thấy cuối Hắc Ám xuất hiện một bóng dáng vô cùng to lớn.
Đây là!
Rồng!
Một con rồng vô cùng to lớn vắt ngang trong thiên địa, xuất hiện ở cuối Hắc Ám.
Từ trước tới nay Chu Thành chưa gặp được con rồng nào lớn như vậy.
Long uy mênh mông, cuốn lên thiên địa, toàn bộ không gian như không chịu nổi long uy này mà xuất hiện vết rách.
Trước mặt long uy này, dù đã là Thiên Tiên đỉnh phong nhưng Chu Thành cũng nhỏ yếu như kiến.
“Vô số năm tháng, rốt cục có người tỉnh lại ta!” Cự Long mở miệng lớn, miệng phun tiếng người, giọng nói vang vọng đất trời, chấn động màng nhĩ Chu Thành vù vù không thôi.
Cự Long bơi tới chỗ Chu Thành.
Những nơi Cự Long đi qua, tất cả Hắc Ám đều rút đi hết.
Thiên địa, tái hiện Quang Minh.
Trong chớp mắt, Cự Long đã đi tới trước mặt Chu Thành.
Thiên địa trước mặt Chu Thành đều bị bản thể vô cùng to lớn của Cự Long che đậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận