Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 387: Tất cả mất tích

Bóng đêm càng thêm dày đặc.
Chu Thành đứng đầu thuyền phi thuyền, nhìn mây đen đen nghịt đầy trời.
Phía trước, cuối chân trời, sóng đen lăn lộn, làm cho người ta sợ hãi.
Lúc này, hai nữ Khâu Linh Ngọc và Hồ Khả Hân đi tới bên cạnh Chu Thành.
“Sư tỷ, phía trước là chỗ nào?” Chu Thành sóng đen dao động nơi cuối chân trời, hỏi.
“Phía trước chính là Quỷ Môn Hạp.” Khâu Linh Ngọc nói: “Quỷ Môn Hạp là một cái hiểm địa trong Tinh Hải đại lục chúng ta, cái chỗ đó âm khí cực nặng, lòng đất Quỷ Môn Hạp có một cái vực sâu, khí âm hàn không ngừng từ trong vực sâu phun ra.”
“Quỷ Môn Hạp.” Chu Thành thì thầm, sau đó nói: “Chúng ta có thể lách qua Quỷ Môn Hạp không?”
Khâu Linh Ngọc nghĩ nghĩ, nói: “Có thể lách qua, chỉ là hai bên Quỷ Môn Hạp đều là dãy núi, hơn nữa bên trong dãy núi có rất nhiều quỷ quái sinh sống, cũng rất là nguy hiểm, bởi vì lòng đất dưới vực sâu Quỷ Môn Hạp có khí âm hàn không ngừng phun ra, cho nên quỷ quái không dám tới gần, an toàn hơn chút.”
“Chỉ là ở đó, cửa ra trước sau chật hẹp, một khi bị mai phục, muốn thoát khốn thì rất khó.”
Khâu Linh Ngọc nói.
Chu Thành nhướng mày, nói: “Ta luôn cảm thấy tâm thần có chút không tập trung.”
Khâu Linh Ngọc trầm ngâm nói: “Vậy chúng ta nói với sư phụ, để sư phụ đi vòng, đi từ dãy núi vô tận qua, quỷ quái mặc dù nguy hiểm nhưng chúng ta có phi thuyền phòng ngự, phòng thủ cũng dễ.”
Chu Thành gật đầu.
Dư Khôn nghe Chu Thành, Khâu Linh Ngọc nói muốn đi đường vòng thì trầm ngâm nói: “Được, vậy chúng ta đi vòng.”
Ngô Văn Lâm đang âm thầm theo dõi nhanh chóng biết được phi thuyền Chu Thành đi đường vòng, hắn cười lạnh: “Tính cảnh giác vẫn rất cao, nhưng mà cho dù đi đường vòng thì cũng giống vậy, đều phải chết!”
Bọn họ cũng ngờ được khi Cửu Đỉnh Tiên Tông đi qua Quỷ Môn Hạp thì có thể sẽ đi đường vòng, cho nên bày ra trùng điệp đại trận cấm chế với mai phục hai bên dãy núi Quỷ Môn Hạp.
Cho dù bọn người Chu Thành đi như thế nào thì cũng chết.
“Tiểu tử Chu Thành đó, ta muốn đích thân xử lý!” Trương Chân Tử mở miệng nói.
Ngô Văn Lâm nghe vậy, lắc đầu nói: “Lão Trương, Chu Thành, ta nhất định phải tự tay chặt xương lột da hắn.”
“Ta nhất định phải móc tim hắn ra cho tọa kỵ ta nuốt!” Tưởng Phong căm hận nói.
Trương Chân Tử nhướng mày, nói ra: “Vậy đến lúc đó ba người chúng ta cùng động thủ, ngươi chặt xương lột da, Tưởng Phong moi tim, ta móc hai mắt, rút gân cạo thịt.”
Ngô Văn Lâm, Tưởng Phong nhìn nhau, đều gật đầu, đồng ý.
Không lâu sau, bọn người Chu Thành đã đi tới trước Quỷ Môn Hạp.
Chỉ thấy phía dưới Quỷ Môn Hạp là một cái vực sâu khổng lồ màu đen, không biết sâu bao nhiêu, khí âm hàn phun ra như mây, cho dù là ngoài mấy trăm dặm cũng đều có thể cảm nhận được âm lãnh chi khí kinh người.
Quỷ Môn Hạp hạp khẩu không lớn, chỉ dung nạp được hai chiếc phi thuyền đồng thời ra vào, thanh âm thê lương không ngừng từ hạp khẩu vọng ra, làm cho lòng người hốt hoảng.
Dư Khôn hạ lệnh, phi thuyền bắt đầu lách qua Quỷ Môn Hạp, bay qua dãy núi bên cạnh.
Lúc đầu, trực tiếp xuyên qua hạp khẩu Quỷ Môn Hạp, chỉ cần hai đến ba giờ, đi đường vòng, xuyên qua dãy núi trùng điệp thì ít nhất phải mất mấy ngày.
Nhưng mà Dư Khôn vẫn nghe theo đệ tử Chu Thành, đi đường vòng.
Thấy phi thuyền Cửu Đỉnh Tiên Tông đi đường vòng, Ngô Văn Lâm nói với cao thủ bên người: “Mọi người chuẩn bị, nửa giờ sau, động thủ!”
Nửa giờ, phi thuyền của Cửu Đỉnh Tiên Tông sẽ hoàn toàn đi vào dãy núi.
Đến lúc đó, bọn họ mở ra cấm chế đại trận.
Nửa giờ trôi qua rất nhanh.
Sau lưng ba người Ngô Văn Lâm, Trương Chân Tử, Tưởng Phong tụ tập mấy vạn vị cao thủ.
Vì vây giết nhóm Chu Thành, ba người bọn họ đã cố gắng điều động toàn bộ cao thủ trong thời gian ngắn nhất.
“Lần vây giết này chỉ cho phép thành công!”
“Tuyệt đối không thể để Chu Thành chạy trốn!”
Ngô Văn Lâm âm trầm nói.
Với tiên căn thuộc tính Hỏa độ thân cận max cấp của Chu Thành, nếu chạy trốn thì tuyệt đối là một cái tai họa.
“Yên tâm, Chu Thành trốn không thoát!” Trương Chân Tử nói: “Ba đại tông môn chúng ta, mấy vạn cao thủ, chẳng lẽ còn giết không được hơn mười người bọn họ?”
Tưởng Phong gằn giọng nói: “Cho dù Chu Thành có chín cái mệnh cũng không gặp được mặt trời ngày mai.”
Ba người Ngô Văn Lâm suất lĩnh mấy vạn cao thủ tiềm phục tại chỗ tối.
Thấy phi thuyền Cửu Đỉnh Tiên Tông đã đi vào đại trận cấm chế do đám người bố trí, đang muốn hạ lệnh công kích thì đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Một đám không biết chết sống!”
“Ai? !” Nghe nói, bọn người Ngô Văn Lâm, Trương Chân Tử, Tưởng Phong sợ hãi.
Đáp lại bọn họ lại là một đạo kiếm quang cực kỳ chói mắt.
Kiếm quang ẩn chứa lực lượng cực mạnh khiến cho đám người Ngô Văn Lâm, Trương Chân Tử, Tưởng Phong sắc mặt đại biến.
Kiếm quang với tốc độ nhanh chóng, là bọn người Ngô Văn Lâm, Trương Chân Tử, Tưởng Phong hiếm thấy trong đời.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì kiếm quang đã đi tới trước mặt bọn họ, bọn họ tranh thủ thôi động tiên khải trên thân phòng ngự, hoảng sợ lui lại, nhưng đã chậm.
Trong nháy mắt kiếm quang phá vỡ áo giáp phòng ngự của bọn họ, sau đó cắt đứt chỗ yếu ớt nhất trên cổ bọn họ.
Hít!
Khi kiếm quang cắt chỗ yếu ớt nhất trên cổ bọn họ, bọn họ có thể nghe được tiếng két két thường xuyên nghe được, giống như là có thứ gì bị xé ra, bị vỡ ra.
Kiếm quang như mọc mắt, không ngừng cắt cổ cao thủ ba đại tông môn.
Không lâu sau, kiếm quang ngừng lại ở mấy dặm bên ngoài.
“Đại La Kim Tiên!” Ngô Văn Lâm dùng hết sức mạnh toàn thân, há hốc mồm.
Nhưng nói xong thì đầu của hắn cũng bắt đầu rơi xuống.
Tiếp theo là Trương Chân Tử, Tưởng Phong cũng đầu lìa khỏi cổ, từng người nối tiếp một người.
Cột máu không ngừng phun lên.
“Ta nói mập mạp, không cần giết bọn họ chứ? Đưa lệnh bài ra là được rồi.”
“Đưa lệnh bài ra, còn phải giải thích, quá phiền phức, một kiếm dứt khoát!”
Sau đó, một đạo Hỏa Long trống rỗng xuất hiện, thiêu sạch thi thể bọn người Ngô Văn Lâm, Trương Chân Tử, Tưởng Phong.
Nếu như Chu Thành ở đây thì sẽ phát hiện Hỏa Long này có dị khúc đồng công với Viêm Long Cửu Nhật, chỉ là Hỏa Long của đối phương ẩn chứa ẩn chứa Hỏa chi lực mạnh hơn Viêm Long Cửu Nhật của hắn.
Trong phi thuyền Cửu Đỉnh, đám người Chu Thành cũng không có phát hiện mấy người Ngô Văn Lâm, Trương Chân Tử bị giết, phi thuyền vẫn bình tĩnh phi hành.
Mặc dù sau đó gặp quỷ quái nhưng bọn người Chu Thành dựa vào đại trận phòng ngự của phi thuyền, hữu kinh vô hiểm xuyên qua dãy núi.
Mấy ngày sau, bọn người Chu Thành xuyên qua dãy núi, ai cũng thở dài một hơi.
Chỉ là trong lòng Chu Thành vẫn nghi hoặc.
Hắn luôn cảm thấy lần này xuyên qua dãy núi vô tận có chút thuận lợi.
Chỉ là hắn cũng nghĩ không ra, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Xuyên qua dãy núi vô tận, phi thuyền tiếp tục bay về sơn môn Cửu Đỉnh Tiên Tông.
Mà Tinh Hải Thượng Nhân biết được phi thuyền của Cửu Đỉnh Tiên Tông bình yên xuyên qua dãy núi vô tận thì cũng nghi hoặc không hiểu.
Tại sao bọn người Ngô Văn Lâm, Trương Chân Tử, Tưởng Phong không động thủ?
“Cái gì, bọn người Ngô Văn Lâm, Trương Chân Tử, Tưởng Phong mất tích?” Tinh Hải Thượng Nhân nghe thủ hạ điều tra, kinh nghi hỏi.
“Đúng vậy đại nhân, không chỉ có ba người Ngô Văn Lâm, Trương Chân Tử, Tưởng Phong, rất nhiều cao thủ của Quần Tinh Tiên Môn, Vân Tiên Tông, Ám Ảnh Lâu đều mất tích.” Thủ hạ bẩm báo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận