Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 317: Muốn chết như thế nào

Phi thuyền được Tiên thạch thôi động, nhanh chóng xuyên qua từng tòa sơn phong, bay thẳng đến Ma Sơn.
Tiên thạch cực kỳ trân quý, nhưng với số lượng Tiên thạch Chu Thành có được bây giờ, tất nhiên là không quan tâm chút Tiên thạch ấy.
Chu Thành lấy được bảo khố của Thượng Cổ Kiếm Tiên Tông, bảo khố Cửu Thiên Điện, bảo khố Yêu tộc, bảo khố Thái Nhất Tiên Môn, bảo khố Hắc Long Vương Triều, bảo khố Huyết Hải Ma Tông.
Số lượng Tiên thạch hắn có đủ để Chu Thành tiêu hao.
Thấy Chu Thành dùng Tiên thạch thôi động phi thuyền, trong lòng mấy người Hoàng Tuyền Ma Chủ, U Minh Ma Chủ sợ hãi thán phục.
Dùng Tiên thạch thôi động pháp trận của phi thuyền, toàn bộ Tiên Võ, đoán chừng cũng chỉ có Chu Thành làm như vậy.
Chu Thành thấy mọi người sợ hãi thán phục, cười nói: “Ta chỉ vì muốn nhanh chóng đi tới Ma Sơn.”
“Thuộc hạ hiểu.” Một đám cao thủ Hoàng Tuyền Ma Chủ, U Minh Ma Chủ vội nói.
Chu Thành cho mọi người khống chế phi thuyền, mình thì vào phòng, bắt đầu tu luyện tầng thứ tư của Huyết Hải Ma Công.
Tầng thứ tư của Huyết Hải Ma Công, tuyến đường vận chuyển huyết ma chi khí phức tạp hơn tầng thứ ba nhiều, dùng không sai biệt lắm một ngày, Chu Thành mới vận chuyển tầng thứ tư một Chu Thiên.
Cho nên, khi chạy đến Ma Sơn, Chu Thành cũng vừa tu luyện thành công tầng thứ tư của Huyết Hải Ma Công.
Chu Thành từ trong phòng đi ra, nhìn dãy núi vô cùng to lớn phía trước, chỉ thấy ở giữa dãy núi, ma khí trùng điệp, tựa như nồng vụ không tan.
Đây là chỗ có ma khí nồng nặc nhất khi Chu Thành đi vào Ma Vực đến nay.
“Đó chính là Ma Sơn?” Chu Thành hỏi.
Sau lưng, Hoàng Tuyền Ma Chủ nhanh chóng bước tới trước, nói: “Đúng vậy thưa đại nhân, phía trước chính là Ma Sơn, Băng Hải ở mặt phía bắc của Ma Sơn.” Sau đó chỉ một hướng nào đó của Ma Sơn.
Chu Thành nhìn sắc trời một chút, sắc trời đã hơi sáng.
Đợi trời sáng rõ, chính là thời điểm Băng Hải mở ra.
“Bây giờ chúng ta qua chỗ Băng Hải trước.” Chu Thành nói.
Bây giờ, đương nhiên là lấy Vĩnh Sinh Hoa trước.
Lấy được Vĩnh Sinh Hoa, sau đó lại thu phục Ma Sơn.
Thế là, Chu Thành cất phi thuyền, ngự không với mọi người đi tới Băng Hải.
Đi vào Ma Sơn,
Ma khí như là mưa vô hình, bao vây mọi người.
Ma khí vô khổng bất nhập.
Chu Thành cũng không có vận chuyển chân nguyên chống cự mà là âm thầm vận chuyển Huyết Hải Ma Công, hút ma khí xung quanh vào, Chu Thành phát hiện, ma khí nơi này cực tốt cho tu luyện ma công, tốc độ vận chuyển Huyết Hải Ma Công của hắn mau hơn trước đó không ít.
Chúng ma Ma Vực lựa chọn tiềm tu trong Ma Sơn cũng là vì ma khí nơi này cực tốt cho tu luyện ma công.
Chu Thành với đám người phi hành về phía trước hơn một giờ, đi tới chỗ sâu trong Ma Sơn.
Chỉ thấy phía trước có một ngọn núi lớn sừng sững như trụ trời.
Trên cự phong, ma khí lại là màu tím đen.
Có thể thấy được ma khí trong đó nồng đậm đến mức độ kinh khủng như thế nào.
“Đây chính là chủ phong Ma Sơn.” U Minh Ma Chủ giải thích cho Chu Thành: “Ngọc Diện Kiếm Ma với cường giả dưới trướng hắn tu luyện ở núi đó.”
Chu Thành gật đầu.
Vừa rồi hắn cũng đoán được ngọn núi này hẳn là chủ phong Ma Sơn.
“Ba ngọn núi đó chính là nơi ba người Tà Tôn, Lục Quỷ, Ám Long tiềm tu.” Sau đó, U Minh Ma Chủ chỉ ba ngọn núi xa xa phía trước, nói.
Ba ngọn núi phía trước, tạo thành thế hình cung vây quanh chủ phong Ma Sơn, ba ngọn núi mặc dù ma khí không nồng đậm bằng chủ phong Ma Sơn nhưng ma khí cũng hiện ra ám hắc sắc.
Ở lại một hồi, Chu Thành với mọi người tiếp tục chạy tới Băng Hải.
Không đến nửa nén hương thì mọi người đã thấy một vùng biển.
Vùng biển này là màu xanh mực, xanh đến khiến cho người ta nhìn thấy thì có cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Hải vực rất lớn, nhìn không thấy cuối.
Trên mặt biển bốc lên sương khói màu trắng nhàn nhạt, những sương khói màu trắng này quyện vào ma khí Ma Sơn, nhưng lại hắc bạch phân minh.
Chu Thành biết, đó là băng khí do Băng Hải tản ra.
Lúc này, sắc trời đã sáng rõ.
Băng Hải sắp mở ra.
Chu Thành nhìn lại, bên bờ đã tụ tập rất nhiều cao thủ Ma tộc.
Những cao thủ Ma tộc này có cao thủ Ma Sơn, cũng có cao thủ tông môn và vương triều Ma tộc khác.
Trong Băng Hải, có rất nhiều linh dược hệ Băng trân quý với linh thạch hệ Băng, cho nên mỗi lần Băng Hải mở ra thì đều hấp dẫn rất nhiều tông môn với cao thủ vương triều Ma tộc đến.
Chu Thành và mọi người phi thân rơi xuống ngọn núi nào đó.
Ngọn núi này, vị trí địa lý không tệ, kề Băng Hải, chỉ cần Băng Hải vừa mở ra thì mấy người Chu Thành có thể nhanh chóng đi vào chỗ càng sâu trong Băng Hải.
Nhưng mà khi Băng Hải mở ra, băng khí phun ra ngoài, cực kỳ mạnh mẽ, rất nhiều cao thủ Ma tộc đều không thể chống cự, cho nên không dám tới quá gần Băng Hải.
Nhóm Chu Thành đều là cao thủ, tất nhiên là không sợ băng khí của Băng Hải này.
Nhưng mà, ngay lúc nhóm Chu Thành vừa mới rơi xuống đỉnh núi này không lâu thì nơi xa có một đội cao thủ bay tới.
Đối phương nhân số không ít, có ba, bốn trăm người.
Hơn nữa từng người đều khí tức kéo dài, đều là cao thủ.
Không lâu sau, đối phương đi tới chỗ sơn phong của mấy người Chu Thành, sau đó cúi người xuống.
Đỉnh núi không lớn, có thể dung nạp vài trăm người, nhưng nếu như hai đội người cộng vào một chỗ, đứng trên đỉnh núi cũng có chút chật chội.
Thủ lĩnh đối phương là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, nữ tử hai mắt hẹp dài, rất là yêu dị.
Nữ tử đi vào, nhìn nhóm Chu Thành một chút, lãnh đạm nói: “Ngọn núi này thuộc về chúng ta, các ngươi có thể rời đi.”
Nhóm Chu Thành nghe vậy đều cười.
“Cười đã chưa?” Nữ tử thấy mấy người Chu Thành cười, sầm mặt lại.
“Huyền Nữ đại nhân kêu các ngươi cút, các ngươi còn không mau cút đi!” Sau lưng nữ tử, một vị lão giả quát mấy người Chu Thành: “Còn không cút thì sẽ để cho đầu các ngươi lăn xuống.”
Phượng Cửu nghe vậy thì cười hắc hắc: “Để đầu chúng ta lăn xuống dưới? Tiểu tử, khẩu khí không nhỏ, chỉ sợ ngươi không có bản lãnh này.”
Lão giả hai mắt lạnh lùng, nhưng mà hắn cũng không có lập tức xuất thủ mà ôm quyền xin chỉ thị nữ tử: “Huyền Nữ đại nhân, nếu bọn họ không cút, vậy thì để ta xuất thủ, bẻ đầu toàn bộ bọn họ xuống, sau đó vứt xuống biển.”
Nữ tử nhìn cũng không thèm nhìn mấy người Chu Thành, nhìn Băng Hải, nói: “Chuẩn.”
Lão giả lấy được mệnh lệnh của nữ tử, quay đầu nhìn về phía mấy người Chu Thành, cũng không vận dụng binh khí, một trảo chộp vào đầu Chu Thành: “Tiểu tử, bắt đầu từ ngươi.”
Ngay lúc móng vuốt lão giả chụp tới trước mặt Chu Thành, đột nhiên ngừng lại, chẳng biết lúc nào, Phượng Cửu đã đỡ được bàn tay hắn.
“Thứ không biết chết sống.” Phượng Cửu nhìn lão giả, lạnh lùng nói, cũng không để ý tới ánh mắt kinh hãi của đối phương, trực tiếp một chưởng đập lên đầu lão giả đó.
Ba!
Bàn tay Phượng Cửu quất vào đầu đối phương, vang lên một tiếng giòn vang.
Lão giả bị quất bay, rớt xuống Băng Hải, mà đầu của hắn như là dưa hấu bị quạt sắt đánh trúng, đã hoàn toàn xẹp xuống, huyết tương phun thẳng ra.
Nữ tử với cao thủ sau lưng đều nhìn lại, thấy thảm trạng của lão giả thì đều kinh ngạc.
“Nhân Tiên!” Nữ tử nhìn Phượng Cửu, hai mắt ngưng tụ, nói.
Vị lão giả dưới tay nàng là Đế Cảnh thập trọng đỉnh phong, Phượng Cửu có thể dễ dàng giết chết hắn, chỉ có thể là Nhân Tiên.
Nữ tử ngữ khí bất thiện: “Ngược lại là mắt ta vụng về, không ngờ được đúng là cường giả Nhân Tiên, nhưng mà ở Ma Sơn, còn chưa có ai dám giết người của Huyền Nữ ta.”
“Các ngươi nói đi, muốn chết như thế nào!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận