Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 213: Chu Thành cứ cho là biết thì thế nào?

“Thương Dạ Chỉ!” Triệu Thạch bật thốt lên.
Thương Dạ Chỉ, lại là một môn vô thượng thần thông.
Rất nhanh, Chu Thành liền cùng Vĩnh Vô Song đấu với nhau mười mấy chiêu.
Mà lại mỗi một chiêu, đều khác biệt, tất cả đã thi triển mười cái vô thượng thần thông.
Hai người đánh khiến cho trời đất u ám.
Bầu trời vốn đang nắng sáng lạn, không còn nhìn thấy một chút ánh sáng mặt trời, trở nên tối tăm vô cùng..
Bị sức mạnh của hai người ảnh hưởng, chỉ thấy mặt đất xung quanh không ngừng nứt ra, bị sức mạnh của hai người va vào, mấy ngọn núi phía xa không ngừng bị san phẳng.
Bọn người Triệu Thạch, Trương Phong, Vĩnh Huyền nhìn Chu Thành trong lúc kịch chiến với Vĩnh Vô Song, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.
Kinh ngạc về thực lực của Chu Thành.
Kinh ngạc Chu Thành vậy mà có thể tinh thông mười mấy môn vô thượng thần thông.
Thần thông rất khó tu luyện, muốn tu luyện thành công một môn thần thông, không chỉ cần phải có thiên phú, mà còn cần thời gian dài khổ tu, chớ nói chi là vô thượng thần thông.
Ngay cả như Triệu Thạch, hắn thân là đệ tử hạch tâm của Đế Sát cung, sư phụ lại là lão tổ của Đế Sát cung, dưới sự thụ hưởng hết tài nguyên của Đế Sát cung, cũng mới tu luyện thành công hai môn vô thượng thần thông mà thôi.
Thế nhưng còn Chu Thành thì sao?
Bọn người Triệu Thạch, Trương Phong trong lòng kinh ngạc, Vĩnh Vô Song trong lòng kinh ngạc càng nhiều hơn, hắn cùng Chu Thành giao thủ, càng cảm nhận được rõ hơn sự yêu nghiệt của Chu Thành.
Chu Thành mới mười bốn tuổi, vậy mà tinh thông mười mấy môn vô thượng thần thông?
Cứ cho là bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ, một năm tu luyện thành công một môn, cũng không có khả năng tu luyện thành công được nhiều vô thượng thần thông như vậy.
Hơn nữa Chu Thành không chỉ có tu luyện thành công mà thôi, mà còn là tinh thông.
Trong sự kinh ngạc của bọn người Vĩnh Vô Song, Triệu Thạch, Chu Thành liền cùng Vĩnh Vô Song kịch chiến hơn 30 chiêu.
Hơn 30 chiêu, hơn 30 môn vô thượng thần thông.
Bọn người Vĩnh Vô Song, Triệu Thạch kinh ngạc khó tả.
Ngay lúc Chu Thành cùng Vĩnh Vô Song đang kịch liệt giao chiến, Vu Phượng cùng đệ tử của Phượng Hoàng cốc cuối cùng cũng đuổi tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả đều há to mồm.
“Người kia, là Chu Thành? !” Hề Hiểu Yến hai mắt trừng lớn, không thể tin được.
Lúc này, mấy người Yêu Tinh của Yêu tộc, Hải Mặc Tư của Hải tộc cũng lần lượt đuổi tới, nhìn thấy cảnh này, cũng đều là khó có thể tin.
Đột nhiên, Chu Thành dùng tay trái đấm ra quyền, hướng vào tay phải đánh ra.
Lực quyền cùng chưởng lực áp vào nhau.
Bầu trời đầy những quyền ấn cùng chưởng ấn của Chu Thành.
Vĩnh Vô Song kinh ngạc lui lại.
“Đây là thần thông gì? !” Hề Hiểu Yến chấn kinh.
Quyền chưởng tương giao, uy lực của nó, vậy mà sức mạnh vượt qua bất kể một loại nào vô thượng thần thông mà lúc trước Chu Thành thi triển.
Cho dù là mạnh như Vĩnh Vô Song, cũng chỉ có thể lui lại, không dám tiếp lấy.
Khi mọi người đang kinh ngạc trước uy lực của quyền chưởng thần thông này của Chu Thành, Chu Thành đột nhiên hướng về sau vút qua, ngay sau đó, bay thẳng lên không, thân như đại bàng, chớp mắt liền đi xa.
Tất cả mọi người ngẩn ngơ.
Không ai ngờ tới Chu Thành lại đột nhiên rời đi.
Ngay cả Vĩnh Vô Song cũng ngạc nhiên.
Đợi đến lúc đám người kịp phản ứng, Chu Thành đã đi xa.
Vĩnh Vô Song muốn đuổi theo, nhưng mà chần chờ một chút, cuối cùng cũng không đuổi theo.
Hắn nhìn bóng dáng Chu Thành biến mất, sắc mặt phức tạp.
Ngay sau khi Chu Thành rời đi không đến bao lâu, Tần Hồng Vĩ, Liễu Diệp Mị của Thái Nhất Tiên Môn đuổi tới.
Tần Hồng Vĩ liếc nhìn hiện trường, không phát hiện bóng dáng của Chu Thành, trầm giọng hỏi Triệu Thạch của Đế Sát cung: “Người đâu?”
Triệu Thạch bừng tỉnh, ê a nói: “Đi!”
Đi rồi? !
Tần Hồng Vĩ, Liễu Diệp Mị không khỏi khẽ giật mình.
“Đi rồi?” Tần Hồng Vĩ sầm mặt lại: “Các ngươi nhiều người như vậy, vậy mà để cho một mình Chu Thành chạy trốn?”
Lời này, không thể nghi ngờ là nói mọi người ở đây đều là phế vật.
Vĩnh Vô Song nghe vậy, không vui nói: “Tần Hồng Vĩ, ngươi có bản lĩnh, vậy tại sao lúc trước ngươi lại để Chu Thành chạy trốn?”
Tần Hồng Vĩ nghẹn ngào.
“Chúng ta đi thôi!” Vĩnh Vô Song nói với đệ tử của Vĩnh Tiên thần triều, dẫn đầu phá không bay lên, tật tốc bay đi, đệ tử của Vĩnh Tiên thần triều nhao nhao đuổi theo.
Những đệ tử tông môn và gia tộc khác thấy thế, cũng nhao nhao rời đi.
Trương Phong đứng ở đó, tay chân lạnh buốt, vừa rồi lúc Chu Thành rời đi, rõ ràng là liếc mắt nhìn hắn và Triệu Thạch một chút, cái ánh mắt đó, khiến hắn như rơi vào hầm băng.
“Triệu sư huynh, ngươi nói xem Chu Thành hắn có thể biết là chúng ta đã thông báo cho người của Thái Nhất Tiên Môn hay không ?” Trương Phong kinh ngạc nói.
Triệu Thạch nhìn Trương Phong một chút: “Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, Chu Thành cứ cho là biết thì như thế nào, chẳng lẽ hắn còn dám bắt chúng ta sao?” Nói đến đây, hắn dừng lại: “Cho dù đến lúc đó cung chủ thu nhận hắn làm đồ đệ , theo bối phận, ta vẫn là sư thúc của hắn!”
“Đến lúc đó hắn chẳng lẽ còn dám ở trước mặt ta phách lối hay sao?”
Sau đó mang theo đệ tử của Đế Sát cung phá không rời đi.
Trương Phong đi theo bên cạnh Triệu Thạch, chỉ là, trong lòng luôn luôn có loại cảm giác bất an, nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Chu Thành , hắn không cách nào an tâm được.
Mà Chu Thành sau khi rời đi, tiếp tục một đường không ngừng, đi tới một sơn cốc không bóng người, cúi người xuống, tại xung quanh sơn cốc bố trí một cái Trận pháp Bình Tế, sắc mặt tái nhợt.
Hắn hiện tại mặc dù đã đột phá Tôn cảnh thất trọng, nhưng mà so sánh với Tôn cảnh thập trọng hậu kỳ đỉnh phong Vĩnh Vô Song, vẫn là có chênh lệch nhất định, cho nên, trong lúc giao chiến, hắn thi triển một môn công pháp gia tăng thực lực trong thời gian ngắn ngủi, chỉ là, môn công pháp này thời gian duy trì không dài.
Hơn nữa sau khi kết thúc công pháp, chân nguyên hao tổn quá lớn, khí huyết sẽ tạo thành hao tổn nhất định, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn lại rời đi sau khi Vĩnh Vô Song bức lui.
Chu Thành ngồi xếp bằng xuống, vận chuyển Bắc Minh Thần Công, bắt đầu điều tức.
Mặc dù hắn thi triển công pháp tạm thời gia tăng thực lực, chân nguyên hao tổn quá lớn và khí huyết hao tổn, nhưng mà, thu hoạch càng lớn, trong lúc giao chiến cùng với Vĩnh Vô Song, hắn một âm thầm thôn phệ chân nguyên của đối phương.
Bây giờ, chỉ cần hắn luyện hóa cái chân nguyên này, thực lực của hắn có thể lần nữa tăng lên.
Đợi sau khi Chu Thành luyện hóa chân nguyên, lúc dừng lại, mở mắt ra, đêm đã khuya.
Đêm khuya ở Ma giới, tối mịt đến mứt dường đưa tay ra không thấy rõ được năm ngón, Hắc Ma chi khí kinh người đậm đến mứt giống như là sóng biển, quét sạch trong không gian không thôi.
Chu Thành đứng lên, toàn thân sảng khoái, khí huyết bị hao tổn đã hoàn toàn khôi phục, trạng thái trước nay chưa từng có, thực lực của hắn, tăng lên không ít.
Chỉ kém nửa bước nữa là có thể đột phá thất trọng trung kỳ.
“Đáng tiếc.” Chu Thành tự nói.
Chỉ kém một chút xíu, là hắn có thể đột phá Tôn cảnh thất trọng trung kỳ.
“Nhưng mà bây giờ, Vĩnh Vô Song hẳn là có thể cảm nhận chân nguyên của mình khác đi.” Chu Thành thầm nghĩ, hắn đạp không bay lên, đi vào trên không của sơn cốc, chỉ thấy bên ngoài sơn cốc, trong ma khí dày đặc, hình bóng ma thú trùng điệp.
Một số ma thú ẩn tàng trong Ma giới vào ban ngày, đến đêm dài dường như đều bừng lên.
“Nếu mình có thể lần nữa lấy được một viên Cửu Thải Côn Bằng, như vậy Bắc Minh Thần Công liền có thể lần nữa biến hóa cùng tiến hóa, nói không chừng đến lúc đó còn có thể thôn phệ chân nguyên của yêu thú.” Chu Thành nhìn ma thú bên ngoài sơn cốc không ngừng đi lại.
Hiện tại, Bắc Minh Thần Công của hắn mặc dù có thể thôn phệ chân nguyên của cường giả Nhân tộc, nhưng mà, lại không thể thôn phệ yêu thú.
Nếu là hắn Bắc Minh Thần Công lần nữa biến hóa và tiến hóa, có thể thôn phệ chân nguyên của yêu thú, như vậy, thực lực của hắn, nhất định có thể đột nhiên tăng mạnh.
Chờ đến khi bái nhập Đế Sát cung, hắn sẽ nghe ngóng thêm một viên trứng Cửu Thải Côn Bằng tiếp theo.
Chu Thành phân biệt phương hướng bay về phía bắc, rất nhanh, bóng dáng dần biến mất ở trong ma khí dày đặc.
Màn đêm trôi qua rất nhanh.
Trải qua một đêm tìm kiếm, Chu Thành tìm được không ít linh dược.
Chỉ là đáng tiếc, đều là linh dược cấp bậc trăm năm, ngàn năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận