Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 182: Cửu Ma truyền thừa

Sau khi triệu hồi Côn Bằng pháp tướng ra, Chu Thành thôi động Bắc Minh Thần Công.
Ngay lập tức, Côn Bằng pháp tướng há miệng ra, một lực thôn phệ kinh khủng sinh ra, ma khí dũng mãnh từ cung điện tiến ra bị Chu Thành liên tục hút vào.
Cái ma khí vốn rất kinh người kia, lại bị hút chỉ còn mỏng manh.
Mấy người Trần Xung, Dương Hi thấy thế đều là giật mình.
Ma khí của cung điện này, bọn hắn là biết rõ lợi hại của nó, qua nhiều năm như vậy, bọn hắn thử dùng qua các loại phương pháp, từ đầu đến cuối không cách nào phá được ma khí này, không ngờ tới Côn Bằng pháp tướng của Chu Thành vậy mà có thể trực tiếp thôn phệ?
“Chu Thành, ma khí này, ẩn chứa độc tính, phải cẩn thận.” Trần Xung nhắc nhở.
Chu Thành gật đầu, ra hiệu hắn đã biết.
Nhưng mà, hắn cũng không hề ngừng thôn phệ, ngược lại còn tăng nhanh điều khiển Bắc Minh Thần Công.
Hắn thân có Huyền Vũ Thần Thể cùng Kim Cương Bất Diệt Thần Thể, tất nhiên là không sợ độc của ma khí này.
Chỉ thấy ma khí tuôn ra cuồn cuộn cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể của Chu Thành.
Mấy người Trần Xung, Dương Hi nhìn thấy Chu Thành thôn phệ đại lượng ma khí, vậy mà lại không hề hấn gì, càng kinh ngạc không thôi.
Lúc này, mấy người cũng nhìn ra thể chất của Chu Thành không tầm thường.
Mấy người đều đang suy đoán rốt cuộc Chu Thành là thể chất gì, thậm chí ngay cả ma khí khủng bố như thế đều không sợ.
Ma khí không ngừng bị Chu Thành thôn phệ, nhưng mà bên trong cửa lớn của cung điện, lại không ngừng tuôn ra ma khí mới.
Cứ như vậy kéo dài mười mấy phút, cuối cùng, ma khí mới bên trong cửa lớn của cung điện hoàn toàn ngừng lại.
Sau khi chắc chắn không còn ma khí, Chu Thành mới tiếp tục đi tới hướng cửa lớn của cung điện.
Chu Thành vừa bước tới trước cửa lớn của cung điện, lúc muốn đẩy cửa lớn của cung điện ra, đột nhiên, cửa lớn của cung điện sinh ra một cái hố đen, lúc Chu Thành còn chưa kịp phản ứng, liền bị hố đen hút vào.
Mấy người Trần Xung, Dương Hi giật mình, lúc đang muốn đi vào chung, nhưng mà hố đen lại biến mất.
Mấy người nhìn hố đen biến mất, không khỏi kinh ngạc.
Trần Xung cười khổ: “Xem ra, những thủ Ma nhân chúng ta đây, là mãi mãi cũng vô duyên Cửu Ma cung điện này.”
Mấy người Dương Hi cũng cười khổ.
“Không biết Chu Thành sau khi tiến vào, có thể đạt được Cửu Ma truyền thừa hay không.” Dương Hi trầm ngâm nói.
Trong lòng đất của Cửu Ma cung điện này, chôn giấu chín vị Côn Bằng ma thú cường đại, đương nhiên, còn có chín người truyền thừa.
“Chu Thành hiện tại đã là yêu nghiệt như thế, nếu mà đến lúc đó thật sự có thể đạt được Cửu Ma truyền thừa, vậy lúc đó thiên phú của hắn sẽ khủng bố tới mức nào?” Chu Hàm cảm khái nói: “Hơn nữa Chu Thành ngưng tụ là Côn Bằng pháp tướng, đạt được Cửu Ma truyền thừa, đó chính là như hổ thêm cánh.”
Ngay lúc mấy người đang cảm khái, Chu Thành đi tới một cái đại điện.
Đại điện trống rỗng, chỉ có một cái tế đàn to lớn.
Mà trên tế đàn, lấy phương vị Bát Quái trưng bày chín bộ quan tài to lớn.
Phía trên mỗi bộ quan tài, tràn ngập trùng điệp ma khí.
Chu Thành nhìn chín bộ quan tài to lớn, trong mắt kinh ngạc không thôi, trong này thật sự mai táng chín vị cường giả Côn Bằng ư?
Hắn cẩn thận đi vào chín bộ quan tài trước mặt, chạm tay lên quan tài băng lãnh, không biết là làm bằng vật liệu gì, mặt trên quan tài, bao phủ những phù văn dày đặc.
Những phù văn này và quan tài đều là màu đen, cho nên nhìn từ xa khó có thể phát hiện những phù văn này, chỉ khi nhìn gần, mới phát hiện những phù văn trên quan tài này.
Chu Thành đi một vòng quanh chín bộ quan tài, sau khi xác định không có gì nguy hiểm, mới chính thức nghiên cứu về chín bộ quan tài này.
Quan tài là đang được đậy kín, bên trong như thế nào, Chu Thành không nhìn thấy, chỉ là, lúc Chu Thành muốn thử đẩy quan tài ra, nhưng không nhúc nhích tí nào.
Cho dù Chu Thành toàn lực vận chuyển chân nguyên, cũng không cách nào di chuyển quan tài.
Chu Thành hơi nhướng mày, suy nghĩ, lấy Ám Giới Đỉnh ra ngoài, sau đó quán chú chân nguyên, vung mạnh hướng tới một đỉnh một bộ quan tài trong đó.
Cạch!
Một tiếng to lớn vang vọng.
Quan tài truyền ra một lực phản kích to lớn, quan tài không có việc gì, Chu Thành ngược lại bị chấn động liên tiếp lui về phía sau, cánh tay run lên không thôi.
Đứng cách đó mấy thước, Chu Thành nhìn về phía Ám Giới Đỉnh trong tay, thấy Ám Giới Đỉnh cũng không còn một kẽ hở, lúc này mới yên lòng.
Ám Giới Đỉnh quả nhiên đủ cứng rắn, chỉ là, sức mạnh của hắn hiện tại quá yếu, căn bản không phá nổi quan tài này.
Làm sao bây giờ?
Cũng không thể trở về như vậy?
Chu Thành nhìn xung quanh một chút, hố đen kia đã biến mất, hắn hiện tại coi như muốn đi ra ngoài cũng không có cách nào.
Không có cách nào, Chu Thành lại tiếp tục quan sát tế đàn.
Nếu chín bộ quan tài là bày ra trên tế đàn, tế đàn này, nói không chừng có cách để mở quan tài.
Trải qua sau gần một giờ nghiên cứu, cuối cùng Chu Thành dán chặt ánh mắt lên Côn Bằng Thần Thú đồ đằng phía trên trung tâm tế đàn.
Trung tâm tế đàn, điêu khắc một Côn Bằng Thần Thú gần mười mét, sinh động như thật.
Côn Bằng Thần Thú đồ đằng này, cùng chín bộ quan tài có liên hệ nào đó.
Đi vào giữa Côn Bằng Thần Thú đồ đằng, Chu Thành cuối cùng nhìn về hướng vị trí trái tim của Côn Bằng Thần Thú, hắn suy nghĩ, vận chuyển chân nguyên, thử quán chú chân nguyên hướng tới vị trí trái tim đối phương.
Khi Chu Thành quán chú chân nguyên hướng tới tim của Côn Bằng Thần Thú, tim của đối phương vậy mà sáng lên một cái.
Chu Thành thấy thế, tiếp tục quán chú chân nguyên.
Khi hắn không ngừng quán chú chân nguyên hướng tới tim của đối phương, Côn Bằng Thần Thú đồ đằng dần dần phát sáng lên, ngay sau đó, hai mắt của Côn Bằng Thần Thú đồ đằng, lần lượt bắn ra một đạo quang mang hướng tới chín bộ quan tài.
Chín bộ quan tài bắt đầu có quang mang chớp động, sau đó lần lượt bắn ra một đoàn năng lượng, tràn vào trong cơ thể Chu Thành.
Chu Thành giật mình, cảm nhận được chín đám năng lượng cường đại này, nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống, vận chuyển công pháp luyện hóa chín đám năng lượng này.
Sức mạnh của chín đám năng lượng này vượt quá Chu Thành tưởng tượng, khi Chu Thành luyện hóa, chín đám năng lượng này hóa thành chín con sông lớn sôi trào mãnh liệt, tuôn vào kinh mạch toàn thân Chu Thành.
Kinh mạch toàn thân Chu Thành đau đớn như muốn nứt, có loại cảm giác như bị no bạo.
Nhịn đau nhức, Chu Thành từng lần vận chuyển Bắc Minh Thần Công, đan điền chân nguyên càng thêm hùng hậu.
Thời gian trôi qua.
Một ngày đi qua.
Mấy người Trần Xung, Dương Hi đứng bên ngoài cửa lớn của cung điện chờ đợi không khỏi lo lắng.
“Chu Thành sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Trần Xung cau mày.
Bọn hắn biết Chu Thành quan trọng đối với Đế Sát cung, nếu mà Chu Thành bởi vậy mà xảy ra chuyện, sợ là hai người Vương Truyền Uy, Nhậm Chính Khôn lột da của bọn hắn.
“Không có động tĩnh, hẳn là không xảy ra chuyện.” Dương Hi nói ra: “Chúng ta bây giờ cũng vào không được, an tâm chờ đợi thôi.”
Thế nhưng mà một lần chờ đợi của mấy người chính là bảy ngày bảy đêm.
Bảy ngày bảy đêm trôi qua, mấy người cũng mất kiên nhẫn, thế nhưng mà , cho dù mấy người dốc hết sức, căn bản vào không được.
Bảy ngày trôi qua, ngay cả hai người Vương Truyền Uy, Nhậm Chính Khôn của Đế Sát cung cũng đều tới, chỉ là, hai người dùng hết các biện pháp, cũng từ đầu đến cuối không vào được.
Ngay lúc bọn người Vương Truyền Uy, Trần Xung nghĩ hết cách muốn phá vỡ cửa lớn của cung điện tiến vào, đột nhiên, cửa lớn của cung điện mở ra, một người đi ra.
Chính là Chu Thành.
Mấy người Vương Truyền Uy, Nhậm Chính Khôn nhìn thấy là Chu Thành, sau khi khẽ giật mình, đều là vui mừng.
“Chu Thành tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?” Vương Truyền Uy mở miệng hỏi.
Thấy ánh mắt lo lắng của bọn người Vương Truyền Uy, Nhậm Chính Khôn, Chu Thành cười nói: “Ta không sao.” Hắn tất nhiên là không sao rồi, hắn không chỉ là không sao, còn thuận lợi đạt được truyền thừa của chín vị Côn Bằng, hơn nữa dưới sự biến đổi của sức mạnh truyền thừa của chín người, không chỉ có thực lực của hắn, còn có hai đại Thần Thể đều tăng lên không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận