Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 137: BÁI PHỎNG HÁCH PHỦ

Thế giới Tiên Võ, vô cùng rộng lớn không gì so sánh được, gần như vô biên.
Ở thế giới Tiên Võ, có vô số các đại lục.
Trên đại lục, vương triều nhiều vô số kể, thế giới Tiên Võ có mười vạn vương triều có nghĩa là thế giới Tiên Võ có mười vạn thế lực vương triều.
Nhưng mà, đây chỉ là một con số đại khái, không ai biết được thế giới Tiên Võ rốt cuộc có bao nhiêu vương triều.
Hơn nữa ở thế giới Tiên Võ ngoại trừ đại lục, còn có vùng biển rộng lớn vô biên, ở bên trong vùng biển, tồn tại vô số thế lực cường đại và rất nhiều khủng bố.
Chu Thành kỹ lưỡng lật xem bản thư tịch này 《Thế giới Tiên Võ 》.
Bản thư tịch này, là do Tam Tiên lúc trước biên soạn.
Thế giới Tiên Võ, trước mắt vương triều mạnh nhất, chính là Vĩnh Tiên Vương triều.
Đương nhiên, cũng có người gọi hắn là Vĩnh Tiên Thần triều.
Đứng phía sau Vĩnh Tiên Thần triều, là Thái Thượng thần triều, Mãng Long Vương triều, Vạn Kiếm vương triều, Thiên Thú Vương triều……
Chu Thành từng tờ từng tờ lật xem tiếp, xem một cách say mê hứng thú.
Tuy nhiên lúc trước hắn cũng từ miệng sư phụ hắn Tinh Diệu, và bọn người Chư Viễn, hiểu được sơ qua một ít về thế giới Tiên Võ, nhưng mà, những gì Tinh Diệu và bọn người Chư Viễn biết dù sao cũng có hạn, mà bản thư tịch này, lại giới thiệu rất kỹ càng.
Sách rất dầy, Chu Thành lật xem một buổi tối, đến lúc ánh mặt trời chiếu ngày kế tiếp, mới lật xem được khoảng một nửa.
Ngay lúc Chu Thành lật xem một cách mê mẫn, có người gõ vang cửa sân nhỏ.
“Chu Thành thiếu hiệp, phụ thân bảo ta đem cho ngươi chút điểm tâm.” Bên ngoài, vang lên một âm thanh dễ nghe, âm thanh rất êm tai.
“Vào đi.” Chu Thành buông quyển sách.
Liền thấy một vị thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi đẩy cửa bước vào.
Thiếu nữ trông giống như tinh linh, hai mắt long lanh như thể biết nói.
Chu Thành nhận ra thiếu nữ, là con gái của Chu Viễn, gọi Chư Linh Nhi, là tiểu công chúa của Chu gia, bất kể là thiên phú võ đạo hay là thiên phú đạo pháp, đều rất tốt, mặc dù mới hơn 14 tuổi, nhưng mà đã là Hậu Thiên thập trọng đỉnh phong, cùng Tiên Thiên cách nhau chỉ vẹn vẹn có một đường.
Chư Linh Nhi bước vào, thấy Chu Thành ngồi ở đình nghỉ mát, bưng một đĩa đi tới, ngọt ngào kêu lên: “Chu Thành thiếu hiệp, đây là bánh ngọt do Nghiêm sư phụ của Chư gia chúng ta làm, phụ thân nghe nói ngươi thích bánh ngọt, để cho ta mang đến cho ngươi, ngươi nếm thử.”
Đi vào đình nghỉ mát, đem chén đĩa đặt lên trên bàn đá bên cạnh Chu Thành, sau đó đem bánh ngọt trong mâm từng cái lấy ra bàn, đưa tới trước mặt Chu Thành.
Bàn tay của Chư Linh Nhi nhìn rất đẹp, mười ngón tay mảnh mai như hành tây.
Lúc nàng đem bánh ngọt đưa ra trước mặt Chu Thành, có thể nhìn ra được nàng có chút căng thẳng.
Sự tích về Chu Thành, nàng đương nhiên biết rõ, hiện tại, tim của nàng thình thịch.
Trước khi đến, phụ thân nàng Chư Viễn đã từng nói quavới nàng, không được làm cho Chu Thành có chút không vui.
Lúc lấy bánh ngọt ra, Chư Linh Nhi nhịn không được liếc nhìn Chu Thành một cái.
Ngày hôm qua, ở trên yến tiệc, nàng từ xa xa nhìn qua Chu Thành, chỉ cảm thấy Chu Thành anh tuấn bất phàm, bây giờ đứng gần xem xét, càng thấy nam tính hấp dẫn hơn, kia khuôn mặt, không hề có một khuyết điểm nhỏ.
Lông mày kiếm thành thái dương, mũi đỏ thẳng tắp, khuôn mặt này hóa ra còn đẹp hơn nàng
Chu Thành cảm nhận được ánh mắt của Chư Linh Nhi, ngẩng đầu, hai người ánh mắt đối nhau.
Chư Linh Nhi sợ tới mức vội vàng cúi đầu, tiếp tục làm bánh ngọt.
Thấy bộ dáng Chư Linh Nhi căng thẳng, bối rối, Chu Thành cười nói: “Ta đáng sợ sao như vậy.”
Chư Linh Nhi kinh ngạc, sau đó nhanh chóng lắc đầu: “Không có, không có.”
Chu Thành cười cười, hỏi: “Nghe phụ thân ngươi nói, ngươi cũng là song tu võ đạo, đạo pháp?”
Chư Linh Nhi nghe Chu Thành hỏi việc này, cười nói: “Đúng vậy a, nhiều nhất một tháng, ta có thể đột phá Tiên Thiên, đạo pháp của ta cũng rất nhanh có thể đột phá Khu Vật cảnh.”
“Cũng không tệ lắm.” Chu Thành cười nói.
Được Chu Thành khẳng định, Chư Linh Nhi trong nội tâm cảm thấy rất vui.
Sau một lúc, Chư Linh Nhi đặt chiếc bánh ngọt xuống và để trên một cái khay, liền cầm chén đĩa đi ra khỏi sân nhỏ.
Chu Thành nhìn bánh ngọt thơm phức trước mặt, cầm lấy một cái, cắn một miếng, mềm và ngon, không ngọt, nhưng là mùi vị thật ngon, còn ngon hơn so với bánh ngọt trong Chu phủ hắn.
Chu Thành không thể không thưởng thức.
Sau khi giải quyết đống bánh ngọt, Chu Thành tiếp tục lật xem bản 《thế giới Tiên Võ》kia, xem mãi đến xế chiều, cuối cùng cũng xem hết bản thế giới Tiên Võ.
Sau khi xem xong, Chu Thành đối với thế giới Tiên Võ dường như đã có một cái nhận thức rõ ràng hơn.
Thế giới Tiên Võ, không chỉ có vương triều cường đại.
Còn có một ít truyền thừa cổ xưa.
Có một vài môn phái cổ xưa, thậm chí còn cổ xưa hơn so với Vĩnh Tiên Vương triều.
Ví dụ như Tiên Đạo Thập Môn, Ma Đạo Lục Mạch, Yêu Đạo Ngũ Tông.
Những môn phái này là môn phái cổ nhất của thế giới Tiên Võ, đều đã truyền thừa vài vạn năm.
Ngoại trừ những môn phái cổ xưa này ra, thế giới Tiên Võ, còn rộng lớn hơn so với tưởng tượng của Chu Thành, không chỉ có có tất cả đại lục, hải vực vô Tận, còn có lòng đất thâm uyên, vực ngoại tinh không, bí cảnh động thiên.
Sau khi xem xong, Chu Thành khó có thể bình tĩnh.
Cái thế giới này, hơn xa hắn trong tưởng tượng còn muốn đặc sắc, cũng hơn xa hắn trong tưởng tượng còn muốn nguy hiểm.
Vốn, Chu Thành cảm thấy với thực lực của mình bây giờ, đã coi là không quá kém, nhưng mà hiện tại mới cảm thấy, mình vẫn còn quá yếu.
Đợi sau khi bình tĩnh lại, Chu Thành đem sách cất kỹ.
Vốn, ban đầu hắn luôn có chỗ ngờ vực vô căn cứ về thân phận của Tam Tiên, sau khi xem hết quyển 《Thế giới Tiên Võ》này, hắn cuối cùng cũng biết thân phận của Tam Tiên.
Tam Tiên, đến từ trong Thái Nhất Tiên Môn của Tiên Đạo Thập Môn.
Thái Nhất Tiên Môn đứng đầu Tiên Đạo Thập Môn, cũng là tông môn mạnh nhất thế giới Tiên Võ.
Và《 Lục Tiên thương pháp 》Mà lúc trước hắn tu luyện đến từ Thái Nhất Tiên Môn này.
“Thái Nhất Tiên Môn.” Chu Thành thì thầm.
Với thiên phú của hắn hiện tại, cùng so sánh với thiên tài của Thái Nhất Tiên Môn, không biết như thế nào.
Theo như lời trong sách nói, một vài đệ tử truyền thừa của Thái Nhất Tiên Môn, chính là tiên nhân chuyển thế, có vài đệ tử, thân có huyết mạch của Cổ Tộc, có vài đệ tử, càng là trời sinh thần thể.
Hắn tuy nhiên cũng có thần thể, hơn nữa là song thần thể, nhưng mà chỉ là Hậu Thiên luyện thành, Hậu Thiên luyện thành thần thể so với trời sinh thần thể, vẫn còn có chút khác nhau.
Ai mạnh ai yếu, còn không thể biết.
Chu Thành nhìn sắc trời một chút, thấy sắc trời vẫn còn sớm, Chu Thành liền ra sân nhỏ.
Sư phụ hắn Tinh Diệu cho hắn một hộp ngọc, để hắn về sau đưa cho Hách Thái Phó, Chu Thành có ý định đi bái phỏng Hách phủ, đem hộp ngọc đưa cho Hách Thái Phó.
“Chu Thành thiếu hiệp muốn đi ra ngoài sao?” Lúc đi ra, Chu Thành gặp Chư Định, Chư Định cười hỏi.
Chu Thành gật đầu cười cười: “Ta đi xem xem Hách phủ Hách Thái Phó.”
“Chu Thành thiếu hiệp cũng biết Hách phủ? Chi bằng, ta cùng Chu Thành thiếu hiệp đi?” Chư Định hỏi.
“Không cần.” Chu Thành lắc đầu.
Sư phụ hắn bảo hắn đem hộp ngọc giao cho Hách Thái Phó, hẳn là không nên để quá nhiều người biết.
Vì vậy, Chu Thành đi ra khỏi tổng phủ Chư gia, đi về hướng Hách phủ.
Khoảng cách từ Hách phủ đến tổng phủ của Chư gia cũng không xa, cho nên, không bao lâu, Chu Thành đã đi tới Hách phủ.
Hách Thái Phó, chính là trọng thần của Tứ Hải triều đình, cổng và sân cứ như là thành phố, lúc Chu Thành đi vào, chỉ thấy trước Hách phủ, xe ngựa xa hoa vô số, mà người tới trước để chờ bái phỏng, xếp thành một đội hàng dài.
Chu Thành tiến lên, nói với một hộ vệ đang cửa Hách phủ : “Tại hạ Chu Thành, vốn tới để bái phỏng Hách Thái Phó, phiền ngài thông báo một chút.”
Hộ vệ Hách phủ kia nghe vậy, mở trừng hai mắt: “Ngươi từ đâu đến, chẳng lẽ không biết quy củ của Hách Thái Phó! Muốn gặp Hách Thái Phó, vậy thì cứ đi xếp hàng chờ đi.”
Chu Thành nhướng mày, đem ngọc bội sư phụ Tinh Diệu cho hắn lấy ra, nói ra: “Tại hạ có tín vật.”
Hộ vệ kia nhìn ngọc bội một cái, khiển trách quát mắng: “Tai ngươi bị điếc đúng không, ta cho ngươi qua đó xếp hàng chờ, ngươi là không nghe thấy, hay là đầu óc ngươi có vấn đề, nghe không hiểu ý ta nói?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận