Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 265: Bảo khố Yêu tộc

Hắc Bạch Song Sát cười lạnh, đi đến chỗ Chu Thành.
Hai người đi không nhanh, mỗi đi một bước, khí âm hàn tràn ngập, cỏ dại trên mặt đất xung quanh khô héo trong nháy mắt.
Hiển nhiên, Hắc Bạch Song Sát vẫn luôn truy tra tung tích Chu Thành, nếu không thì không thể nào đi theo đến tận đây.
Chu Thành thấy Hắc Bạch Song Sát xuất hiện, không có kinh ngạc, sắc mặt như thường, hắn đã ngờ tới Hắc Bạch Song Sát sẽ không từ bỏ chuyện truy sát mình.
“Rốt cuộc các ngươi cũng xuất hiện.” Những ngày này, hắn vẫn đang chờ Hắc Bạch Song Sát xuất hiện.
Hắc Bạch Song Sát thấy Chu Thành nhìn thấy hai người mình mà vẫn ngồi đó uống rượu, chậm rãi nói, không khỏi kinh nghi, hai người nhìn về phía bốn người Diệp lão.
Bốn người Diệp lão đeo mặt nạ mỏng, Hắc Bạch Song Sát không nhìn thấy dung mạo bốn người.
Nhưng mà bốn người Diệp lão thường ẩn tu trong Cửu Thiên Điện, coi như không có đeo mặt nạ thì hai người Hắc Bạch Song Sát cũng không biết bốn người.
Lúc này, Chu Thành đứng lên, đi tới chỗ Hắc Bạch Song Sát.
Bốn người Diệp lão theo sát Chu Thành.
Hắc Bạch Song Sát thấy Chu Thành đi tới, không khỏi dừng bước, càng kinh nghi hơn.
“Là ai thuê các ngươi giết ta?” Chu Thành mở miệng nói: “Nói, ta có thể cho các ngươi chết không thống khổ.”
Hắc Sát nghe vậy thì sầm mặt lại, gằn giọng cười một tiếng: “Tiểu tử, khẩu khí không nhỏ, ngươi đừng có làm ra vẻ, lần trước bởi vì Ma hồn lão tổ nên ngươi chạy trốn được, lần này không có Ma hồn lão tổ, ngươi chắc chắn phải chết!”
“Triệu hoán khôi lỗi của ngươi ra đi.”
Lúc hai người đến, đã nghĩ kỹ nên giải quyết Chu Thành như thế nào.
Chu Thành nghe vậy, lắc đầu: “Chấp mê bất ngộ.”
“Muốn chết!” Hắc Sát nhoáng một cái, đã đi tới trước mặt Chu Thành, trong tay xuất hiện một thanh trường tiễn, hắn vung tay lên, trường tiễn hóa thành một đạo hắc sắc quang mang bắn thẳng về phía tim Chu Thành.
Trên trường tiễn có thoa kịch độc, chỉ cần dính vào một chút thì Chu Thành sẽ không sống được.
Mặc dù giết Chu Thành như thế thì có chút không quang minh nhưng giờ phút này, bọn họ cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
Mắt thấy trường tiễn sắp đánh trúng Chu Thành, đột nhiên, một đạo kiếm quang lóe lên, trường tiễn bị kiếm quang chia làm vô số khúc, như vậy cũng chưa hết, trường tiễn bị chia làm vô số khúc lại phản xạ ngược tới hai người Hắc Bạch Song Sát.
Trường tiễn phản xạ ngược về, tốc độ càng nhanh, nhanh đến hai người Hắc Bạch Song Sát hoàn toàn không kịp phản ứng tránh né.
Trong nháy mắt, mũi tên gãy đã bắn trúng hai người.
Mặc dù hai người mặc áo giáp nhưng lực lượng của mũi tên gãy vẫn phá vỡ áo giáp của hai người, hơn nữa trực tiếp xuyên thấu ngực hai người, từ phía sau lưng hai người bắn ra.
Lực lượng mạnh mẽ kéo hai người bay ra sau vài trăm mét.
Hai người Hắc Bạch Song Sát đập mạnh xuống đất, miệng không ngừng phun máu tươi.
Hai người hoảng sợ nhìn Kiếm lão bên người Chu Thành.
Người vừa mới ra tay chính là Kiếm lão Kiếm Thập Nhất.
“Ngươi, là ai? !” Bạch Sát há miệng, giọng nói rung động, bởi vì trong tiễn có kịch độc cho nên lúc này sắc mặt hai người trở nên đen nhánh, hai người tranh thủ móc giải dược ra nuốt vào.
Chu Thành thấy thế, cũng không có ngăn cản, đi tới chỗ Hắc Bạch Song Sát.
Hắc Bạch Song Sát nuốt giải dược, sắc mặt tốt hơn không ít, thấy Chu Thành và tứ lão đi tới, hoảng sợ bò ngược ra sau, hai người vừa muốn chạy trốn thì đột nhiên hai đạo chỉ lực phá không mà tới, đánh trúng hai người, hai ngươi lại bị đánh bay ra.
Đợi hai người bò dậy, phát hiện chân nguyên toàn thân đã bị chỉ lực vừa rồi phong bế, hoàn toàn không thể thôi động.
Hai người sợ hãi, đây là chỉ pháp gì? Vậy mà có thể phong bế chân nguyên của cường giả Đế Cảnh?
Trong đầu của bọn họ hiện ra rất nhiều suy nghĩ.
“Các ngươi là ai?” Hai người nhìn bốn người Kiếm lão.
Người vừa mới ra tay là Diệp lão Diệp Thư.
Long lão Long Tranh xòe tay ra, trong nháy mắt khi Long Tranh mở bàn tay ra, Hắc Bạch Song Sát có ảo giác giống như thiên địa đều bị Long Tranh thu vào trong lòng bàn tay.
Chẳng biết lúc nào, Hắc Bạch Song Sát đã bị Long Tranh hút tới trước mặt.
Chuyện này khiến cho Hắc Bạch Song Sát hoảng sợ, đây là công pháp gì?
Bọn họ ngay cả bị Long Tranh nhiếp tới khi nào cũng không biết.
Là thời không giao thoa?
Hay là tuyệt đối không gian?
“Bốn vị tiền bối, tha mạng.” Hắc Sát hoảng sợ, không khỏi mở miệng.
“Ai là cố chủ?” Chu Thành hỏi.
Hắc Bạch Song Sát lấy lại tinh thần, lại chần chờ một chút.
Nhưng cuối cùng hai người vẫn chọn trầm mặc.
Chu Thành thấy thế thì cười lạnh, gật đầu với Diệp lão một cái.
Diệp lão hiểu ý Chu Thành, ngón tay búng một cái, hai đạo chỉ lực chui vào ngực hai người Hắc Bạch Song Sát, khi chỉ lực đi vào ngực hai người Hắc Bạch Song Sát, chỉ lực như băng, bắt đầu lưu động dọc theo huyết dịch hai người.
Theo chỉ lực lưu động trong máu, hai người tựa như bị kiến độc cắn, loại đau khổ này có thể nói là sống không bằng chết.
Hai người nhớ tới một loại thượng cổ chỉ pháp.
“Đây là Sinh Tử Chỉ?” Bạch Sát rung động nói.
Sinh Tử Chỉ là bí mật bất truyền của thượng cổ Sinh Tử Môn, chẳng lẽ lão giả trước mắt là môn nhân của thượng cổ Sinh Tử Môn?
“Không sai, Sinh Tử Chỉ.” Diệp Thư mở miệng nói: “Trúng Sinh Tử Chỉ, sống không bằng chết, đầu tiên là như hàng vạn con kiến cắn, sau này trong cơ thể như thiên đao vạn phá, không ai có thể chịu nổi một giờ, trừ phi ngươi có thể tự mình xua tan được chỉ lực của Sinh Tử Chỉ.”
Nhưng mà, có thể làm được không?
Với thực lực của Diệp Thư, cho dù là rất nhiều Nhân Tiên cũng khó mà xua tan được Sinh Tử Chỉ chỉ lực của hắn, huống chi là hai người Hắc Bạch Song Sát.
Nghe nói quả nhiên là bọn họ trúng Sinh Tử Chỉ, Hắc Bạch Song Sát không khỏi sắc mặt trắng bệch, trong lòng tuyệt vọng.
Bị Sinh Tử Chỉ tra tấn, không lâu sau, hai người lăn lộn dưới đất, xé rách toàn thân, thống khổ kêu thảm không thôi, hai người cào đến máu me đầy mình.
Chu Thành nhìn hai người thống khổ thảm trạng, cũng nhướng mày.
Diệp Thư thấy sắc mặt Chu Thành, nói: “Điện Chủ đại nhân, hai người này truy sát ngài, chết không có gì đáng tiếc, hơn nữa hai người tu luyện tà công, trên tay dính đầy máu tươi, bọn họ bị trừng phạt đúng tội.”
Chu Thành lắc đầu, không phải hắn mềm lòng.
Cuối cùng, Hắc Bạch Song Sát vẫn nói ra người đứng ra mời bọn họ.
Biết được người mời là Thái Thượng trưởng lão Tần Viễn của Đế Sát Cung hắn, Chu Thành sầm mặt lại: “Tần Viễn!”
Diệp Thư xuất thủ đánh chết Hắc Bạch Song Sát, sau đó dọn dẹp sạch sẽ thi thể Hắc Bạch Song Sát.
Mấy người Chu Thành lại về tới bên đống lửa, mấy người tiếp tục uống Thái Bạch Tửu, Chu Thành nghĩ đến chuyện Tần Viễn, hẳn là Tần Viễn không dám mời Hắc Bạch Song Sát giết mình, Tần Viễn luôn luôn nghe theo Long Phi, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cho nên người đứng sau chuyện này là sư đồ Long Phi, Triệu Thạch.
“Long Phi, Triệu Thạch.” Chu Thành thầm nghĩ.
Chờ hắn về Đế Sát Cung, người đầu tiên hắn muốn giết chính là Long Phi và Triệu Thạch.
Đêm trôi qua.
Mấy người Chu Thành tiếp tục đi đường.
Trên đường, Chu Thành hỏi Diệp Thư: “Diệp lão, các ngươi có biết Hoàng Chi Tiên Quả, Kim Bích Chi Thảo, Bát Biện Tiên Lan, Huyết Liên Tinh, Vĩnh Sinh Hoa?”
Hoàng Liên Tiên Quả, năm loại dược này chính là năm vị khác trong số mười vị tiên dược luyện chế Cửu Thiên Tiên Đan.
“Hoàng Chi Tiên Quả!” Bốn người Diệp Thư đều kinh ngạc, Điện Chủ muốn nghe ngóng ngũ vị tiên dược này làm gì?
“Nghe nói bảo khố Yêu tộc có Kim Bích Chi Thảo, Bát Biện Tiên Lan với Huyết Liên Tinh.” Kiếm lão Kiếm Thập Nhất nói.
“A, bảo khố Yêu tộc có ba vị tiên dược này?” Chu Thành ngoài ý muốn.
Kiếm Thập Nhất gật đầu: “Ta chỉ nghe nói như vậy, không biết thực hư, nhưng bảo khố Yêu tộc chỉ có lịch đại Yêu Vương mới có thể mở ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận