Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 382: Giết gà sao lại dùng đao mổ trâu

Khi Chu Thành chạy tới sơn cốc, đệ tử Ám Ảnh Lâu, Thanh Phong Tiên Tông cũng chạy tới sơn cốc.
“Sư huynh, mấy đại phái chúng ta liên thủ giết một Chu Thành, không khỏi chuyện bé xé ra to chứ?” Khi chạy tới sơn cốc, một vị đệ tử Ám Ảnh Lâu nói với Giang Tuấn.
Giang Tuấn gật đầu: “Đúng là có chút chuyện bé xé ra to, cho nên, chúng ta phải mau chóng chạy tới sơn cốc, giết Chu Thành trước khi hai người Vương Hồng, Trương Như xuất thủ.”
Lâu chủ Ám Ảnh Lâu Tưởng Phong nói, nếu như ai có thể giết Chu Thành, như vậy, Ám Ảnh Lâu sẽ trọng thưởng.
Mặc dù Tưởng Phong không nói thưởng cái gì nhưng chắc chắn không ít.
Cho nên Giang Tuấn nói với đệ tử đi theo: “Mọi người tăng thêm tốc độ.”
Hắn toàn lực vận chuyển Tiên Nguyên, tốc độ tăng lên lần nữa.
Ám Ảnh Lâu vốn nổi tiếng với tốc độ, bọn người Giang Tuấn cực tốc đi tới, hóa thành từng bóng ma, không ngừng lướt qua trên cao.
Đệ tử Thanh Phong Tiên Tông cũng đang liều mạng chạy tới sơn cốc, bọn họ có ý nghĩ giống như Giang Tuấn, sợ người khác giải quyết Chu Thành trước bọn họ.
Không lâu sau, một giờ trôi qua.
Thấy một giờ trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng Chu Thành, ở sơn cốc, đệ tử Quần Tinh Tiên Môn chờ đến có chút không kiên nhẫn.
“Vương sư huynh, không phải là Chu Thành sợ, không dám tới chứ?” Một vị đệ tử Quần Tinh Tiên Môn nói.
“Hắn cũng không có giao tình gì với những đệ tử Cửu Đỉnh Tiên Tông này, sợ là Chu Thành sẽ không tới!” Một vị nữ đệ tử Vân Tiên Tông cũng nói.
Vương Hồng tiến lên, nắm cổ Phượng Thải Linh, cười lạnh nói: “Nếu qua hai canh giờ nữa mà Chu Thành không đến, vậy chúng ta cũng không cần phải chờ nữa, trực tiếp bóp chết mấy đệ tử Cửu Đỉnh Tiên Tông này!”
Dù sao bọn họ còn phải săn giết hung thú, không muốn tốn quá nhiều thời gian ở đây.
“Các ngươi tốt nhất là khẩn cầu Chu Thành sẽ tới cứu các ngươi.” Vương Hồng nhìn mấy người Phượng Thải Linh, Băng Phong, Long Ngạo, nói: “Nếu không, các ngươi đều phải chết!”
Đương nhiên, cho dù Chu Thành tới thì mấy đệ tử Cửu Đỉnh Tiên Tông này cũng phải chết.
Không cần biết Chu Thành có tới hay không, sau hai giờ, mấy đệ tử Cửu Đỉnh Tiên Tông này đều phải chết!
Một vị nam đệ tử Quần Tinh Tiên Môn thấy Phượng Thải Linh dung mạo diễm lệ, cười hắc hắc nói với Vương Hồng: “Vương sư huynh, cô nàng Phượng gia này giết như vậy thì thật là đáng tiếc!”
Phượng Thải Linh nghe vậy, sao còn không biết là nam đệ tử Quần Tinh Tiên Môn đó muốn làm gì, trợn mắt: “Ngươi dám! Chắc chắn Phượng gia chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Tên nam đệ tử Quần Tinh Tiên Môn đó cười nói: “Phượng gia? Một cái Phượng gia mà thôi, ta không có sợ.”
Nói đến đây, hai mắt không chút kiêng kỵ nhìn toàn thân Phượng Thải Linh, đặc biệt là trước ngực, đi tới, cười nói với Vương Hồng: “Vương sư huynh, dù sao cô nàng này cũng chết, không biết để cho các huynh đệ giải thèm trước khi nàng chết.”
Nói xong thì vươn tay, muốn mò ngực Phượng Thải Linh.
Nhưng mà hắn vừa đưa tay được một nửa thì bị Vương Hồng nắm chặt, Vương Hồng lạnh lùng nhìn tên kia nam đệ tử Quần Tinh Tiên Môn đó: “Còn dám động ý đồ xấu ta sẽ phế bỏ phía dưới của ngươi.”
Tên nam đệ tử Quần Tinh Tiên Môn đó biến sắc, cười nói: “Vương sư huynh, nếu không cô nàng Phượng gia này ngươi dùng trước.”
“Cút!” Hắn còn chưa nói xong, Vương Hồng hất đối phương ra.
Tên nam đệ tử Quần Tinh Tiên Môn đó bị quăng đến liên tiếp lui về phía sau, đụng phải núi đá đằng sau, cảm nhận được Vương Hồng tức giận, tên nam đệ tử Quần Tinh Tiên Môn cũng không dám nhắc lại, nhưng mà trong lòng lại hận Vương Hồng.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Không lâu sau, lại hơn một giờ trôi qua.
Trương Như thấy Chu Thành vẫn chưa xuất hiện, nhướng mày.
Chẳng lẽ Chu Thành không để ý đến chết sống của những đệ tử Cửu Đỉnh Tiên Tông này sao?
Coi như Chu Thành không tới cứu những đệ tử Cửu Đỉnh Tiên Tông này thì Cửu Đỉnh Tiên Tông cũng không trách phạt Chu Thành, một là thiên phú của Chu Thành, hai là tình huống này, cho dù Chu Thành không tới cứu thì cũng có thể hiểu được.
Theo thời gian tới gần, đã hai giờ.
Vương Hồng đi tới trước mặt bọn người Phượng Thải Linh, Băng Phong, Long Ngạo, đại đao xuất hiện trong tay.
“Xem ra Chu Thành sẽ không tới cứu các ngươi.” Vương Hồng lắc đầu: “Như vậy cũng đừng trách ta, muốn trách thì các ngươi trách Chu Thành.” Nói đến đây, đại đao vung lên, chém về phía một tên đệ tử Cửu Đỉnh Tiên Tông.
Nhìn đại đao Vương Hồng chém xuống, tên đệ tử Cửu Đỉnh Tiên Tông đó tuyệt vọng.
Mắt thấy đại đao của Vương Hồng sắp chém đầu vị đệ tử Cửu Đỉnh Tiên Tông đó, đột nhiên, một đạo quang mang chợt lóe lên.
“Coong!”
Chỉ thấy đại đao Vương Hồng bị kích bay ra ngoài.
Vương Hồng chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng kinh người đâm vào trên đại đao của hắn, tay của hắn không cầm lại được.
Đại đao bắn bay đi ra, đâm vào trên vách núi đá nơi xa, thân đao chui vào vách núi, chỉ để lại chuôi đao.
Biến hóa đột ngột khiến cho đám người giật mình.
Đám người nhìn lại, chỉ thấy nơi xa, một bóng dáng lam sam đạp không mà tới.
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng lam sam không nhuốm bụi trần, xuất trần phiêu dật, khiến cho Phượng Thải Linh cảm động không nói nên lời.
Người tới chính là Chu Thành.
Vương Hồng thấy Chu Thành đạp không mà đến, hai mắt lạnh lẽo, Chu Thành, rốt cục ngươi vẫn tới.
Không lâu sau, Chu Thành đi tới hiện trường.
Chu Thành nhìn thoáng qua mấy người Phượng Thải Linh, Băng Phong, Long Ngạo bị tóm một chút.
Long Ngạo thấy Chu Thành đến, hóa lo lắng hãi hùng, xấu hổ lúc trước thành lửa giận trút lên người Chu Thành: “Chu Thành, ngươi cố ý! Biết rõ chúng ta rơi vào tay đệ tử Quần Tinh Tiên Môn mà lại chờ đến giờ này mới đến!”
Nhưng mà hắn vừa mới dứt lời, Chu Thành đã quất một bàn tay, quất Long Ngạo bay lên.
Long Ngạo ngã xuống trên vách núi đá, ngất đi.
Mấy người Băng Phong vốn cũng có chút oán trách Chu Thành giống như Long Ngạo cũng ngoan ngoãn im lặng.
Vương Hồng nhìn Long Ngạo đã ngất đi một chút, ánh mắt rơi trên người Chu Thành, duỗi tay ra, thanh đại đao bị Chu Thành kích bay ra ngoài bay trở về trong tay hắn.
Hắn nhìn Chu Thành: “Chu Thành, ngươi không nên tới!” Sau đó nói: “Tới, kết quả chỉ có một, chết!”
Chu Thành nghe vậy, sắc mặt như thường: “Ai chết còn chưa chắc.”
Vương Hồng sầm mặt lại, đang muốn xuất thủ, đột nhiên, nơi xa có tiếng xé gió truyền đến, chỉ thấy đệ tử Ám Ảnh Lâu và Thanh Phong Tiên Tông đang phá không chạy đến, trong nháy mắt, đệ tử Ám Ảnh Lâu, Thanh Phong Tiên Tông đi tới hiện trường.
Giang Tuấn thấy Vương Hồng đang muốn động thủ, trong lòng may mắn đồng thời, cười nói: “Vương huynh, giết gà sao lại dùng đao mổ trâu, một Chu Thành mà thôi, cần gì ngươi xuất thủ, ta xuất thủ giải quyết là được.”
Nói xong, cũng không đợi bọn người Vương Hồng lên tiếng, thân hình Giang Tuấn lóe lên, hai thanh hắc ám chi thứ trong tay đâm tới ngực Chu Thành.
Một chiêu này, Giang Tuấn dùng thần kỹ, chỉ thấy hắc ám chi thứ đâm ra, hàn quang điểm điểm, không ngừng tràn ra, lộ ra hàn khí kinh người.
Một kích này, gần như là một kích mạnh nhất của Giang Tuấn.
Hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết Chu Thành.
Mắt thấy hắc ám chi thứ của Giang Tuấn sắp đâm trúng ngực Chu Thành, đột nhiên, Chu Thành song quyền oanh ra, chỉ là một quyền thật đơn giản, lại ẩn chứa uy thế kinh người.
Đang!
Hắc ám chi thứ lại bị nắm đấm Chu Thành đánh cho bay ngược trở về.
Chu Thành quyền thế không ngừng, đánh vào ngực Giang Tuấn.
Giang Tuấn như diều đứt dây bay ngược ra ngoài.
Lúc đến nhanh bao nhiêu, lúc đi nhanh bấy nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận